Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 37




Buổi tối, Diệp Lê cười hỏi tôi: “Cậu đã làm gì Điền Hàm và Hồng San?”

“A~ chỉ là bỏ một chút thuốc xổ vào thôi hà”

“Cậu...quá hiểm nha~ Hai cậu ấy tốt với cậu như vậy, cậu cũng nở hại.”

“Tớ không nghĩ thuốc xổ lợi hại như vậy, thiệt bất ngờ luôn, sau này không xài nữa a~”

“Chút nữa đem vứt đi, tốt nhất vẫn là đừng để thuốc xổ ở trong nhà, cơ mà” Diệp Lê nằm trên người tôi, nắm lấy lỗ tai tôi nói: “Không nhìn ra cậu ngày xưa cũng đào hoa như vậy nha, trai gái gì cũng có, sao lại không nói cho tớ biết hả?”

“Không có, đừng nghe hai cậu ấy nói bậy” tôi ôm Diệp Lê, vuốt vuốt tóc cậu ấy “Mấy cái người đó tớ đã sớm quên mất tiêu rồi, làm sao kể với cậu được?”

“Di~ vậy mà cậu vẫn còn nhớ tới tớ, vậy tớ có cần cảm thấy tớ thực may mắn và vinh hạnh không?”

“Đương nhiên nên, người tớ có thể nhớ không nhiều đâu, vậy nên cậu phải cảm thấy may mắn và vinh hạnh đi”

“Trùm tự kỷ” Diệp Lê hôn tôi vồn vập “Bất quá, dù sao thì hôm nay tớ cũng rất vui,vì Điền Hàm và Hồng San chấp nhận chúng ta rồi”

“A~ được bạn bè chấp nhận thì đương nhiên vui vẻ rồi” Mặt Diệp Lê trắng nõn, ánh mắt sáng ngời lặng yên, tôi rướn người hôn nhẹ lên trán, chân thành nói: “Tớ chưa từng thề ước, cũng không tin lời thề, nhưng hôm nay tớ cam đoan với cậu, Phương Ngưng cả đời này chỉ yêu một người là Diệp Lê, sẽ không thay đổi”

“Tớ cũng vậy” Diệp Lê áp tay vào mặt tôi, ngón tay tinh tế vuốt ve: “Cả đời Diệp Lê chỉ yêu Phương Ngưng, vĩnh viễn không đổi thay”

Giọng nói của Diệp Lê dịu dàng như gió xuân thì thầm vào tai, cũng giống như từ nơi xa xôi nào đó nói vọng lại, ngón tay của cậu ấy nhẹ nhàng vuốt lên cổ tôi rồi chậm rãi lướt xuống, cảm giác được đầu ngón tay hơi hơi lạnh, thân thể tôi như có dòng điện liên tục lưu chuyển, tôi nghe được hơi thở của mình càng lúc càng ẩm ướt, càng lúc càng dồn dập.

Ánh mắt thâm sâu nhàn nhạt ý cười, nội tâm thuần khiết, rèm cửa sổ cũng khẽ lay động, giây phút này tôi mê say cái gọi là bầu không khí lãng mạn, quyến luyến không muốn dứt ra.

Không biết từ lúc nào, quần áo của nhau đều rơi xuống, Diệp Lê ở ngực tôi hôn liếm thứ chỉ thuộc về cậu ấy, hai thân thể nóng bóng gắt gao ôm lấy nhau dây dưa, tiếng rên rỉ vang lên như bản đồng dao xưa, mãnh liệt và chân thật.

Chúng tôi bây giờ giống như thuyền nhỏ bị sóng uyển chuyển đưa đẩy, không có phương hướng, không có ý thức, chỉ biết ôm chặt thân thể đối phương, không quan tâm thế sự ngoài kia có như thế nào, chỉ biết đang ở giữa biển mênh mông vui đùa

Thế giới này giống như vừa bị thu nhỏ lại, nhỏ giống như hai mặt của lá cây, chúng tôi giữa biển rộng mịt mờ, cùng dựa vào nhau, cùng nhau say.

Cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không cần nói, bởi vì chúng tôi là tương thông, nhịp nhàng ăn khớp.

Chủ nhất, mặt trời trên cao, gió ấm dịu êm.

Biết có triển lãm nên tôi và Diệp Lê đi đến mỹ thuật tạo hình quán tham quan, ở đó hai tiếng thưởng thức tác phẩm của các danh sư trong và ngoài nước, sau đó đi tới khu thương mại, Diệp Lê mau hai cái khăn quàng cổ bằng tơ lụa cùng áo quần vận động màu trắng hiệu Nike, tôi mua một đôi giày cao gót màu rám nắng.

Từ khu thương mại đi ra, chúng tôi lại tiếp tục đi đến cửa hàng Studio, ở chỗ này Diệp Lê mua album của Cơ Thần và Hỉ Lang, cười nói: “Trước đó cậu có nói đã đem toàn bộ album của Cơ Thần và Hỉ Lang quăng mất, album của bọn họ tớ tuy có nhưng không nhiều, ở đây có rất nhiều nha~”

“Những gì tớ nói cậu đều nhớ rõ, có phải cố ý muốn làm tớ cảm động?” tôi một bên vui đùa, một bên xem CD trên kệ.

“Đúng nha~ là muốn cậu cảm động, vậy cậu có cảm động không?”

“Cảm động muốn chết luôn” Tôi nhéo nhéo mũi Diệp Lê, cầm lên CD 'Cùng hát cùng múa' của đạo diễn Kevin Costner hỏi: “Phim này cậu xem chưa?”

“Lúc còn đi học đã từng xem qua, tớ nhớ bộ này nói về trí tuệ và nền văn mình của người Anh-điêng, nhưng mà cũng lâu rồi nên có nhiều tình tiết không nhớ rõ lắm.”

“Tớ cũng vậy đó, nhiều năm rồi chưa có xem lại, hôm nào rảnh chúng ta cùng xem”

“Được, cơ mà tớ phát hiện ra là cậu đối với phim ảnh cũng thực xoi xét nha, lựa lâu như vậy cũng chỉ lựa được có một cái, còn là phim của thế kỷ trước nữa”

“Tớ bây chỉ là thích coi mấy phim có nội hàm và chiều sâu thôi, có tuổi rồi nên mấy bộ phim thần tượng không còn thích hợp nữa”

“Cũng giống như chúng ta ngày trước thích xem TV ấy, còn bây giờ TV lại giống như là để trang trí, cho dù có mở thì cũng chỉ xem mấy cái chương trình văn học kỹ thuật này nọ.”

“Chính xác luôn ~”

Lấy đĩa xong, tôi dẫn Diệp Lê đi đến kệ sách thị trường cũ, Diệp Lê hỏi: “Cậu thích mua sách cũ sao?”

“Thích a~ sờ lên sách cũ rất có cảm giác, mùa xuân năm nay tớ ở đây đào lên được bốn đại tác phẩm nổi tiếng có từ năm tám mươi, tuy là những trang sách đều ố vàng, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất mới, so với mấy cuốn bây giờ khác nhau lắm”

“Không nghĩ tới cậu có sở thích này, vậy sau này chúng ta thường xem đi dạo, để đào sách cũ cùng nhau xem”

“Đương nhiên được rồi”

Ở kệ sách cũ, tôi mua hai tập tranh phong cảnh năm sáu mươi, chủ quán chỉ bán có hai mươi đồng, Diệp Lê nói: “Chỗ này thực sự rất tốt”

“Đúng a~” tôi cười nói: “Nếu lần xưa xuất bản hai bức tranh này rồi đặt ở kệ thì giá ít nhất phải là bốn năm mươi đồng, huống chi hai tập tranh này còn rất tốt, ngoại trừ ảnh bìa có chút hư hỏng nhưng bên trong vẫn rất ổn, chất lượng in ấn không tồi, coi như hôm nay chúng ta may mắn nha~”

Diệp Lê gật đầu đồng ý, cậu ấy mua ba cuốn bìa mềm, một là 'Holmes toàn tập' một quyển của Dương Giáng 'Uống trà' quyển còn lại là 'Đồng thoại Andersen'. Diệp Lê nói mua đồng thoại là để giảm bớt áp lực cuộc sống, tôi cười cười gật đầu sau đó tính tiền đi tới quán trà gần nhà tìm gì đó ăn.

Buổi tối, tôi và Diệp Lê ở trên giường dựa vào nhau đọc mấy quyển sách mới mua, hưởng thụ ánh đèn nhàn nhạt, hít thở mùi hương trong phòng, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, một giường, hai người, đầu dựa đầu, tâm dựa tâm, di động của nhau cũng để ở chế độ rung, loại cảm giác yêu này đáng giá hơn bất kỳ thứ gì trên đời.

Cuộc sống này làm sao trách được chuyện đời, thứ hai đi làm, tôi im lặng ở trong phòng vui đầu tập trung làm việc.

Sáng thứ 6, Trương Minh gọi điện muốn tôi tới nhà hắn làm khách, hắn nói Diệp Lê và Ngụy Tử Minh cũng có đi, còn có một đệ tử của hắn. Vốn định cuối tuần này sẽ cùng mọi người đến vùng ngoại thành thư giản, nhưng Trương Minh mời tôi nên tôi cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Tương lai còn dài, tôi và Diệp Lê vẫn còn rất nhiều thời gian để đi du lịch, cơ hội để được Trương Minh mời cũng rất hiếm, nên liền gọi điện thoại cho Hồng San và Điền Hàm hủy bỏ cuộc hẹn cuối tuần, sẳn rủ mọi người chủ nhật mở party ~

Buổi chiều sau khi tan việc, tôi về nhà thay đồ, trước đó có nghe Diệp Lê nói vợ của Trương Minh thích hàng mỹ nghệ nên liền đi tới cửa hàng gần nhà chọn mua lễ vật sau đó đi thẳng tới nhà Trương Minh, Trương Minh ở trong biệt thự cách nội thành không xa, đi xe cũng không lâu. Diệp Lê gọi điện cho tôi nói Trương Minh đang ở trong công ty cậu ấy, sau khi tan việc sẽ cùng cậu ấy và Ngụy Tử Minh về nhà Trương Minh, kêu tôi không cần đợi cậu ấy, Diệp Lê đi cùng xe với Ngụy Tử Minh làm tôi cũng có chút để ý. Tôi cười chính mình, hiện tại sao lại ghen như vậy, rồi lắc lắc đầu chuyên tâm lái xe.

Gần đến nhà Trương Minh thì tôi cho xe đi chậm lại, trước quét hoàn cảnh xung quanh một vòng, không thể nghi ngờ, nơi này chỉ có những kẻ có tiền mới có thể ở, biệt thự cách điệu, mang theo hơi thở của một ít sa hoa lãng phí, bãi cỏ cây cối được bố trí cao thấp hài hòa, nóc nhà, ban công chằng chịt chi tiết, mặt nước ao hồ gờn gợn sóng nhỏ, nơi này để tu tâm dưỡng tính khẳng định rất tốt.

Dừng xe lại, ở xa đã thấy Trương Minh đang ở cùng mấy người trẻ tuổi, ngồi trên ghế trắng dưới bãi cỏ ở trước biệt thự vừa nói vừa cười, Diệp Lê cũng ở trong đó, bên cạnh có một người đàn ông nhìn thư sinh nho nhã, thỉnh thoảng quay mặt nói gì đó với Diệp Lê làm Diệp lê cười khanh khách.

Người đàn ông kia là ai? Diệp Lê từng nói, bạn trai trước của cậu ấy là đệ tử của Trương Minh, hình của hắn tôi cũng từng nhìn thấy, tuy là bảy tám người chụp chung nhưng tổng thể hình dáng vẫn có thể nhìn rõ, ngươi kia, không lẽ là hắn?

Mang theo dấu chấm hỏi trong đầu, tôi cầm lễ vật chậm rãi đi vào trong.

-----------

Cấp báo cấp báo, đồn địch có biến, chỉ huy Lê Lê mau rút lui, kẻo boom dội banh xác.:

:)))) ~