Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Chương 8: Nắng (4)




Hai người phía sau đi tới, Viên Tiểu Tuệ ăn xong miếng bánh khoai lang đỏ cuối cùng, đem túi ném vào thùng rác bên cạnh, nhìn bóng dáng cao lớn đi vào cửa căn tin, nhịn không được cảm thán một câu: “Chân học trưởng thật sự dài nha!”

Hạ Thiên: “……”

“Còn nữa,” Viên Tiểu Tuệ kéo kéo cánh tay Hạ Thiên, ánh mắt ái muội: “Hành động chỉnh mũ giúp cậu vừa rồi của học trưởng cũng quá đáng ngờ!”

Hạ Thiên nghe vậy, bỗng nhiên cảnh tượng anh đội mũ cho mình ngày đi báo danh hiện ra ở trong đầu…

Cô nhịn không được đưa tay sờ sờ mũ.

Ở trong mắt người khác, rất kỳ quái sao?

Hạ Thiên vốn muốn hỏi, nhưng đáng tiếc Viên Tiểu Tuệ đã chuyển đề tài.

“Lần đầu tiên tớ thấy nam sinh cạo đầu một tấc cũng có thể đẹp trai như vậy!” Viên Tiểu Tuệ lại lưu luyến không rời nhìn về phía cửa căn tin, kéo hai người khác đi đến sân thể dục.”

Lại nhịn không được quay đầu nhìn Hạ Thiên hỏi: “Nói thật nha Điềm Điềm, mỗi ngày cậu đối diện với gương mặt này của học trưởng thật sự chưa từng rung động sao?”

Hạ Thiên cười một cái, trả lời cô ấy: “Không có.”

Quá nhiều người hỏi đã từng hỏi cô vấn đề này.

Rung động là cái gì cảm giác, thật ra lớn như vậy nhưng cô cũng không rõ ràng lắm, mặc dù chưa từng trải qua, nhưng cũng từng xem không ít trên TV.

Mặt đỏ tim đập?

Cơ bản nhất, nhưng hình như cô chưa từng có cảm giác đó với anh.

Thật ra người ngoài đối với chuyện cô và anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hình như đều có loại chờ mong khó hiểu, Hạ Thiên cũng tự mình suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận là: Chắc là mọi người không phải xem phim truyền hình nhiều, thì cũng là đọc tiểu thuyết nhiều rồi.

Tại sao mỗi một đôi thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau thì chắc chắn sẽ đến với nhau đâu?

“Tớ cũng cảm thấy rất kỳ quái.” Yêu Quân cũng nói: “Học trưởng Tống như vậy cậu cũng không thích, vậy Điềm Điềm cậu thích kiểu người gì?”

Viên Tiểu Tuệ không ngừng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, Điềm Điềm cậu thích kiểu người gì?”

“Không biết.” Hạ Thiên có hơi buồn cười nhìn nhìn hai người lắc đầu: “Các cậu thích kiểu người gì có thể nói rõ sao?”

“Có cái gì mà không rõ được?” Viên Tiểu Tuệ bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay: “Người tớ thích phải thật đẹp trai, đối xử tốt với tớ, còn phải lịch sự và chu đáo, lại càng không được ương ương dở dở!” Cô ấy dừng một chút, lại nhìn hai người nhấn mạnh một lần nữa: “Cái này rất quan trọng! Con trai mà ương ương dở dở thật sự rất ghê tởm! Tớ siêu chán ghét cái loại này người!”

Hạ Thiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô ấy, hơi nhướng mi lên, đoán chừng lúc trước đã từng phải chịu thiệt thòi này rồi.

Nhưng lịch sự không hỏi.

Viên Tiểu Tuệ còn chưa đếm xong, lại tiếp tục nhấn mạnh: “… Những lúc tớ không vui phải biết dỗ dành tớ, chỉ cần là quyết định của tớ đều sẽ tôn trọng vô điều kiện, còn nữa, quan trọng nhất chính là phải tuyệt đối chung thủy với tớ, không tùy tiện nói đến cô gái khác!”

“Điều kiện cậu đúng là nhiều đó.” Yêu Quân muốn chửi tục.

“Ôi, nghĩ đi, chuyện này khó mà nói.” Trở về hiện thực Viên Tiểu Tuệ thở dài: “Đáng tiếc… Hiện thực tàn khốc.”

Hạ Thiên nghe xong, cân nhắc hạ, nửa là an ủi xem Viên Tiểu Tuệ nói câu: “Cũng không có như vậy tàn khốc.”

“Như thế nào?” Viên Tiểu Tuệ chớp chớp cặp mắt nhỏ kia, “Cậu từng gặp được chưa?”

Hạ Thiên gật gật đầu, “Mấy người Âu Dương cũng là kiểu người này.”

“Mấy người?” Viên Tiểu Tuệ nghe được trọng điểm.

Hạ Thiên giới thiệu đơn giản mấy người cùng nhau lớn lên với hai người một chút, cuối cùng tổng kết:

“Mặc dù Kiều Nguy Nhiên, Lôi Đình và Tôn Học không đẹp trai bằng Âu Dương, nhưng tính cách đều rất tốt, nói nghĩa khí trọng tình nghĩa, cũng rất tôn trọng con gái, chưa bao giờ nói gì đó về con gái.”

“Oa ——” Viên Tiểu Tuệ nghe xong, lại nắm lấy cánh tay Hạ Thiên, vẻ mặt hâm mộ.

Một trúc mã không đủ, còn có vài người, mấu chốt là: “Quả nhiên là người ưu tú đều chỉ chơi cùng người ưu tú mà.”

“Điềm Điềm cậu cũng may mắn quá đi!”

Hạ Thiên bởi vì lời nói của cô ấy mà hơi sững sờ một chút, miệng hơi nhếch lên muốn nói cái gì, cuối cùng rũ mắt giấu đi cảm xúc nở nụ cười: “Đúng vậy.”

“Bọn họ đều có bạn gái rồi sao?” Viên Tiểu Tuệ nháy mắt với Yêu Quân, tìm đồng minh: “Giới thiệu chúng tớ làm quen được không?”

“Bạn Tôn Học là người Bỉ, là bạn học ở nước ngoài của cậu ấy, Lôi Đình cũng có, sau khi vào đại học anh ấy và Tĩnh Nghi liền ở bên nhau, Âu Dương và Kiều Nguy Nhiên không có, nhưng mà,” Hạ Thiên hơi có lỗi nhìn nhìn hai người, “Sau này có cơ hội gặp mặt sẽ giới thiệu các cậu làm quen, nhưng giới thiệu bạn trai thì không được, bọn họ không thích như vậy.”

Viên Tiểu Tuệ chủ yếu cũng chỉ là nói giỡn, nghe thấy lời này cũng không để trong lòng, biểu cảm tiếc nuối trên mặt chợt lóe qua, liền thay đổi đề tài.

Ngược lại Yêu Quân, hình như sau một lúc lâu suy nghĩ cái gì đó nhìn Hạ Thiên, cuối cùng hỏi một câu:

“Vì sao cậu họi học trưởng Tống là Âu Dương, hai học trưởng kia lại gọi cả họ lẫn tên?”

Vấn đề xưng hô, từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi Hạ Thiên, cô cũng không quá để ý.

Cho nên Yêu Quân vừa hỏi như vậy, quả thật là hơi hỏi khó cô, cô quay đầu nhìn hai người ung dung chờ mình trả lời, suy nghĩ một chút, trả lời:

“Chắc là thói quen.”

Nhiều năm như vậy, cô đều gọi như vậy.

Chỉ là xưng hô mà thôi.

*

Hạ Thiên nhận được tin nhắn thông báo phỏng vấn của Hội Thanh niên tình nguyện, là ngày hôm sau đang cùng Từ Tĩnh Nghi ăn trưa nghe cô phàn nàn về chương trình giảng dạy vô nhân đạo của học kỳ này.

Mỗi ngày huấn luyện quân sự kết thúc khoảng sáu giờ chiều, hẳn là lo lắng đến thời gian huấn luyện quân sự của tân sinh viên, phỏng vấn sắp xếp vào bảy giờ tối, không khéo chính là, trùng với thời gian Âu Dương nói với mấy người Lôi Đình cùng đi ăn.

Hạ Thiên gửi tin nhắn Wechat cho Tống Âu Dương nói một tiếng, hỏi anh chỗ phỏng vấn ở đâu, trực tiếp sao chép cái kia tin nhắn cho anh.

Tin nhắn cuối cùng của anh là: Được, anh biết rồi.

Cô đặt điện thoại di động sang một bên, Từ Tĩnh Nghi còn đang oán thán.

Lúc trước Hạ Thiên đã xem qua thời khóa biểu Từ Tĩnh Nghi gửi qua cho cô, quả thật có đủ bi thảm.

Từ thứ hai đến chủ nhật, ngoại trừ hai môn học sáng thứ ba và thứ tư không có tiết vào buổi tối, còn các thời gian đều có.

“Thậm chí tớ còn dành cả thời gian yêu đương cho việc học…”

“…Không được không được, tớ không thể nói nữa, tớ sợ sẽ tự biến mình thành oán phụ, tớ phải thôi miên chính mình, tớ yêu học tập, học tập làm tớ vui vẻ.”

Từ Tĩnh Nghi vớt được miếng thịt vịt trong canh đậu, biểu cảm như muốn khóc.

Hạ Thiên nhìn cô ấy, hơi đồng cảm, lại thấy hơi buồn cười.

Cuối cùng vỗ vỗ đầu cô ấy, vui vẻ nói: “Tớ rất cảm động, cậu đem thời gian hẹn hò tiết kiệm được tới ăn cơm cùng tớ.”

Thời gian phỏng vấn của hai người cùng phòng đều là vào trưa hôm nay, vốn tưởng rằng hôm nay phải ăn một mình, không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của cô ấy.

“Cậu không nói suýt chút nữa tớ quên mất, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Từ Tĩnh Nghi buông đũa trong tay xuống, “Bạn cùng phòng của tớ có một người là chuyên  ngành ngoại ngữ, sáng nay nghe cô ấy nói hoa khôi của các cô ấy tự mình xin cho lớp trưởng các cô ấy đi hỗ trợ xem huấn luyện quân sự mới huấn luyện. Còn cố ý thay đổi với sinh viên hỗ trợ của đội nào đó, tớ cân nhắc việc này chắc là có quan hệ với cậu, cậu để ý một chút.”

“Ngành ngoại ngữ?” Hạ Thiên hơi suy nghĩ, “Là tóc đến eo, ăn mặc rất có khí chất?”

“Ừm, chính là cái người mà cậu gặp phải hôm báo danh,” sau khi Từ Tĩnh Nghi nghe cô nói qua chuyện ngày hôm đó, “Còn nhớ rõ ngày ở trên tàu tớ đã nói với cậu những bệnh nan y của ‘khoa phụ sản’ không? Bây giờ, vị đại tiểu thư này chính là người nghiêm trọng nhất.”

“Cùng khóa với Âu Dương, nghe nói lúc ấy vừa vào trường đã rất kênh kiệu, theo đuổi Âu Dương đến mức trực tiếp vào Hội sinh viên.”

“Tên cô ta là Điêu Nam Nam, tính cách và họ giống nhau là điêu.”

“Trách không được.” Hạ Thiên lẩm bẩm một câu.

Từ Tĩnh Nghi uống một ngụm canh, đôi mắt tròn xoe khó hiểu hỏi: “Trách không được cái gì?”

Hạ Thiên đem chuyện ngày hôm qua căn tin số 4 ăn cơm kể cho cô ấy, Từ Tĩnh Nghi nghe xong lại vui vẻ cười rộ lên.

“Cậu nói hai người họ nói chuyện bằng tiếng Pháp trước mặt cậu? Rồi còn nói không ít điều xấu về cậu?”

Hạ Thiên gật gật đầu.

“Ôi trời,” Từ Tĩnh Nghi giả vờ lau nước mắt căn bản không có ở khóe mắt, “Tớ rất muốn nhìn xem lúc bọn họ biết thật ra cậu nghe hiểu bọn họ nói thì sẽ như thế nào.”

Hạ Thiên vì nguyên nhân cha mẹ, bắt đầu học tiếng Pháp từ nhỏ, giao tiếp tiếng Pháp của cô và người nước ngoài không có rào cản, thậm chí có thể nói rằng đã đạt đến trình độ tiếng mẹ đẻ của người Pháp.

Trình độ tiếng mẹ đẻ là khái niệm gì?

Không giống như các khóa học tiêu chuẩn được học ở trường, những có thể hiểu rõ tất cả các loại tiếng lóng và thậm chí cả văn hóa và cuộc sống của họ.

Kết quả kia hai người lại ở trước mặt cô, dùng tư thái tự cho là người khác nghe cũng không hiểu, nói xấu người trong cuộc?

“Sao cậu không trực tiếp để cho bọn họ biết luôn? Làm cho bọn họ xấu hổ chết thì thật tốt.” Từ Tĩnh Nghi khịt mũi.

“Trước kia ba mẹ tớ nói với tớ,” bởi vì nói đến ba mẹ, sắc mặt Hạ Thiên trước sau vẫn luôn bình tĩnh dịu dàng: “Không cho làm bọn họ mất mặt trước mọi người đã có giáo dưỡng rồi.”

Nhắc ba mẹ Hạ, Từ Tĩnh Nghi im lặng hai giây, mới nói: “Cho nên cậu chuẩn bị lúc nào lật mặt bọn họ?”

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thật ra Từ Tĩnh Nghi biết, Hạ Thiên cũng không phải là một người lúc nào cũng thuận theo, lúc ấy sở dĩ ở trên tàu nói như vậy, cũng là vì để cho cô có thể có chút ý thức nguy cơ.

Chỉ là… hình như không có tác dụng gì.

Hạ Thiên nghe vậy chỉ cười cười không trả lời, chuyển đề tài.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để một người nhàm chán và dốt nát như vậy vào mắt.

*

Hạ Thiên cũng thật sự hiểu vì sao Từ Tĩnh Nghi không dám gửi chuyển phát nhanh, chắc là bởi vì mùa khai giảng, chuyển phát nhanh còn lại hôm nay mới đến.

Lúc ăn cơm trưa cùng Từ Tĩnh Nghi, cô nhận được điện thoại của Tống Âu Dương, nói gói chuyển phát nhanh kia của cô đã đến.

Hai người hẹn gặp mặt ở trạm chuyển phát nhanh, vừa mới khai giảng không được mấy ngày, người của trạm chuyển phát nhanh khá đông, bưu kiện chuyển phát nhanh lớn nhỏ ném đầy trong sân, có mấy sinh viên mặc áo tình nguyện màu cam ở trong sân đi tới đi lui.

Tống Âu Dương chờ Hạ Thiên ở cửa, nhìn Tống Âu Dương nhận lấy quyển sổ nhỏ trong tay một nam sinh bộ dạng rất đáng yêu ký tên, sau đó đi vào trong phòng, nam sinh kia quay đầu nhìn về phía cô, không biết nói cái gì, chỉ thấy Tống Âu Dương đưa tay lên gãi gãi sau gáy cậu ta một cái, hai người hình như là quen biết.

Chỉ chốc lát sau, nam sinh đi ra trước, trong tay cầm theo một túi quần áo cô gửi tới, đợi cậu ta đi tới, Hạ Thiên vội vàng đi nhận túi hành lý trong tay cậu bé kia, “Để cho tôi, cám ơn cậu.”

“Đồ đạc rất nặng, làm sao có thể để cho con gái cầm được chứ.” Nam sinh cười tủm tỉm lách qua tay Hạ Thiên, “Chị gái nhỏ ở tòa nhà nào,  em giao hàng tận nơi cho chị.”

“……”

Tống Âu Dương đi theo phía sau, nghe vậy cười giơ tay đánh vào gáy nam sinh một cái, không quá mạnh, hơi có cảm giác giống như anh trai dạy dỗ em trai nghịch ngợm vậy, “Đừng vớ vẩn, em ấy bằng tuổi cậu đó.”

Nói xong nhận lấy túi đồ từ trong tay cậu ta, nhìn Hạ Thiên, giới thiệu với cô, “Bạch Liên Khởi, chuyên ngành cơ động, đàn em trong đội mô hình máy bay, năm nay là năm thứ hai.”

Lại xem Bạch Liên khởi, “Đây là Hạ Thiên, tin tức truyền bá học viện năm nhất.”

“Xin chào.” Hạ Thiên cười với cậu ta.

“Xin chào xin chào,” Bạch Liên Khởi cười hai má lúm đồng tiền lấp lánh, vẻ mặt vô tội nhìn Tống Âu Dương hỏi: “Có phải lúc này em nên bắt tay với chị gái nhỏ không?”

Nói liền đưa tay về phía Hạ Thiên ——

Đáng tiếc một giây sau đã bị Tống Âu Dương bắt lấy, nắm cổ tay xoay người cậu ta lại, nhấc chân đá vào mông cậu ta, cười mắng một câu: “Bận chuyện của cậu đi! ”

Bạch Liên Khởi quay đầu làm mặt quỷ với anh, lại hôn gió một cái về phía Hạ Thiên, lập tức cười hì hì chạy vào.

“Nam sinh này thật đáng yêu.” Hạ Thiên nhìn bóng dáng nam sinh chạy đi liếc mắt một cái, cười nói.

Tống Âu Dương cúi đầu xem xét liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp lại, chỉ nhấc chân đi về phía phòng ký túc xá của cô.

Hạ Thiên đi theo phía sau anh, loáng thoáng nghe anh nói thầm một câu, hình như là nói:

Một nam sinh lớn như vậy, đáng yêu cái gì đáng yêu.