Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 14: Liều mạng vì bằng hữu




Hôm nay lúc sắp đi ngủ, như thường lệ Tiểu Mãn sẽ kể cho Khuynh Nhan một số việc xảy ra trong ngày.

“Tiểu thư, hiện tại nhiều nơi đang có ôn dịch, nghe đâu sắp lan đến kinh thành rồi”

“Ôn dịch?”

“Đúng ạ, người thân của Bích Mai và Tiểu Khách Tử ở quê nhà đều mắc ôn dịch, tội nghiệp hai người bọn họ ngày nào cũng khóc”

“Biểu hiện cụ thể thế nào?”

“Nóng hầm hập nha, nô tỳ nghe nói biểu hiện như cảm nặng vậy, xong rồi vài ngày trên người lại nổi chấm đỏ, lại vài ngày sau bụng trướng to, cả người gầy gộc, không bao lâu sẽ chết ạ”

Là dịch sốt xuất huyết sao? Nghe cha mẹ kể khi nhỏ nàng từng mắc bệnh này. Thôi sinh lão bệnh tử, mọi việc đã có hoàng thượng lo, cây to đón bão nha.

“Tiểu Mãn, ngày mai muội hái những loại cây hoa trong vườn chúng ta, mang đi phơi khô, bỏ vào túi thơm, phát cho mỗi người một túi, dặn là luôn mang theo trong người nhé”

“Dạ”

“Còn nữa, lát nữa ta viết một số một công thức các loại canh, bắt đầu từ mai, sai phòng bếp nấu cho tất cả mọi người trong Phong Lữ cung chúng ta mỗi ngày đều uống một loại”

“Dạ”

“À còn một điều nữa, bất cứ chỗ nào cũng không được để nước đọng lại, đổ sạch mấy chum nước mưa, lấy nước khác, sau khi đổ đầy nước mới thì lấy gỗ che kín miệng chum lại.”

“Dạ tiểu thư”

…………………………………………………………………………….

Bạn nhỏ Niệm Niệm từ hôm được ăn ngon, liền ngày nào cũng quấn lấy vị bằng hữu Nhan tỷ. Tình bằng hữu thân thiết cao tự thái sơn. Gần đây lại đòi Khuynh Nhan dạy vẽ tranh, vấn đề lão sư dạy, không hiểu cũng hỏi bằng hữu. Người nào đó cũng xem đây là một loại giải trí nên cũng rất vui vẻ đáp ứng chỉ giáo. Hoàng hậu cũng thường sang xem hai con người vừa gặp đã như thân quen từ kiếp trước này.

Mấy ngày nay, Niệm Niệm không đến, người nào đó cũng có chút buồn buồn.

“Nương nương, nguy to rồi, công chúa cũng mắc bệnh ôn dịch rồi, hiện tại hoàng thượng ban chỉ mang công chúa đi vùng cách li, hoàng hậu đang quỳ trước ngự thư phòng cầu xin để công chúa ở lại nhưng hoàng thượng từ chối gặp mặt, hoàng hậu ngất xỉu được đưa về tẩm cung rồi.” Bích Dao thở hổn hển nói

“Ừ”

Người nào đó ngoài mặt như không để tâm lắm nhưng trong lòng cũng rối bời, một đứa trẻ đáng yêu thế mà lại.

“Sang hoàng hậu một chút”

……………………….Phượng Hoàng Cung………………………….

“Muội muội, Niệm Nhi..” Vừa nhìn thấy Khuynh Nhan, hoàng hậu liền nghẹn ngào rơi nước mắt, ôm chầm lấy nàng, nàng chưa bao giờ thấy hoàng hậu yếu đuối như thế này. Nhẹ đưa tay vỗ lên lưng hoàng hậu an ủi.

“Muội có cách trị khỏi cho Niệm Nhi” Đột nhiên ánh mắt nàng kiên định hẳn lên, đứa nhỏ này nàng nhất định phải cứu.

Hoàng hậu nhanh chóng nắm chặt tay nàng, mắt phượng đỏ hoe, lóe lên tia hy vọng.

“Nhưng là hiện giờ hoàng thượng muốn đưa Niệm Nhi xuất cung, muội thì không thể xuất cung cùng, tỷ tỷ có thể nghĩ cách để muội mang Niệm Nhi về tẩm cung của muội không?”

“Được, muội muội ta cảm ơn muội rất nhiều”

“Hai nàng hình như đang bất chấp chống lại lệnh của trẫm” Giọng nói thanh mà lãnh vang lên, một bóng dáng màu vàng song đôi với một bóng màu đỏ bước vào.

“Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an” Hai người đồng thanh hành lễ. Sau đó Vân quý phi hành lễ với hoàng hậu, Khuynh Nhan lại hành lễ với nàng ấy.

Hoàng hậu bỗng ‘bùm’ một cái quỳ xuống, dập đầu

“Hoàng thượng, van xin người đừng đưa Niệm Nhi đi cách li, như vậy Niệm Nhi chỉ có một con đường chết”

Khuynh Nhan nhìn trán hoàng hậu, đã chảy cả máu mà hoàng đế vẫn như cũ, không chút biểu hiện mềm lòng.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng làm khó hoàng thượng” Vân quý phi nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Hoàng Hậu, nàng còn như vậy, trẫm lập tức mang Niệm Nhi đi cách li.” Rất hiệu quả, ngay lập tức hoàng hậu dừng lại sợ hãi nói:

“Không cần”

Mắt rồng lại chuyển hướng hứng thú nhìn Khuynh Nhan

“Khi nãy nàng nói nàng có thể cứu được Niệm Nhi?”

“Thưa hoàng thượng, xét thời gian Niệm Nhi mắc bệnh thì hiện tại có thể còn cứu kịp, còn nếu kéo dài e là…”

“Đây là ôn dịch, nếu để Niệm Nhi trong cung e rằng không được. Nàng chắc chắn trị được? ”

“Tần thiếp sẽ cố gắng”

“Trẫm muốn là một lời khẳng định”

“Tần thiếp nhất định cứu được” Nháy mắt trở nên kiên định, lóe lên một sự tự tin cùng một chút ngông cuồng, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ, rồi lại tự an ủi thôi cùng lắm lại xuyên đến một nơi khác làm sâu gạo vậy.

“Hoàng thượng, như vậy long thể của người…tần thiếp lo sợ” Vân quý phi một bộ lo lắng nói.

“Được rồi, ái phi, trẫm tự có quyết định” Chính Đức đế liếc mắt nhìn Vân quý phi, cười hiền lành.

“Nhưng công chúa là lá ngọc cành vàng, vả lại cũng chưa từng nghe Tĩnh phi muội muội có học qua y thuật” Vân quý phi lại nũng nịu nói.

Chính Đức đế mắt lạnh nhìn Vân quý phi

“Như vậy đi, nếu có thể có biện pháp thì sẽ luận công khen thưởng, nếu không thì trẫm sẽ trách phạt tội ngông cuồng của nàng, Nhan Nhi thấy như vậy có được hay không?”

Hoàng hậu lo lắng nhìn Khuynh Nhan. Lại nghe nàng nhẹ giọng nói:

“Mọi việc đều nghe theo ý hoàng thượng”

Chính Đức đế nghe vậy mỉm cười, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại chấp nhận một chuyện không chắc chắn như vậy, nhưng kỳ lạ là nội tâm cứ gào thét ‘phải tin nàng’.

“Được, hiện tại nàng cùng trẫm đến ngự thư phòng”

……………..ta là đường phân cách ngự thư phòng……………………

Theo chân Chính Đức đến ngự thư phòng, lại thấy tam vương gia Vũ Văn Trác đứng trước ngự thư phòng chờ đợi.

“Thần đệ tham kiến hoàng huynh, hoàng huynh vạn phúc kim an” Hắn hành lễ, lại liếc mắt nhìn Khuynh Nhan, thấy nàng nhún người thi lễ, liền gật đầu rồi nhanh chóng dời mắt.

“Hoàng đệ không cần đa lễ, vào trong rồi nói” Xong lại kéo tay Khuynh Nhan bước vào.

Khuynh Nhan liệt kê tất cả những biện pháp phòng tránh như đã nói với Tiểu Mãn trước đó, đồng thời cũng giải thích thêm nguyên nhân gây bệnh dịch, hai người nghe nàng giải thích liền ngạc nhiên không thôi, từ đâu nàng có những kiến thức này?

Sau khi tam vương gia nhận mệnh rời đi, Khuynh Nhan lại lấy từ tay áo ra một cái túi thơm đưa cho Chính Đức đế, dịu dàng nói:

“Hoàng thượng đây là túi thơm có các loại thảo dược đuỗi muỗi, hiện tại đang là mùa dịch, người nên mang theo bên người.”

Tên này là núi gạo của nàng nha, không được để hắn có chuyện gì.

“Thật thơm, giống với mùi hương trên người nàng” Đưa túi thơm lên mũi hít một hơi, mắt hồ ly nhắm lại, cười như không cười.

“…..”

Nhìn bộ dạng đỏ mặt đến tận mang tai của nàng, không nhịn được liền trêu ghẹo:

“Tối nay trẫm đến chỗ nàng, nhân tiện nàng chỉ giáo cho trẫm một số vấn đề về bệnh dịch đi.”

“……”

Người nào đó tiếp tục cúi đầu đỏ mặt, nhưng trong nội tâm thầm khinh thường, lời tán tỉnh này thật là quê mùa hết chỗ nói.