Cuộc Sống Sau Khi Nhặt Về Vị Nam Thần Làm Ăn Thất Bại

Chương 20




Nam thần dường như đã quen với việc cậu hay lên cơn động kinh, không nói gì mà đưa cháo cho cậu rồi nói chuyện nghiêm túc.

Cậu húp cháo từng miếng nhỏ, tiếc nuối vì chẳng có lí do gì để nam thần thổi cháo cho cậu ăn. Mợ nó, sao lại không giống kịch bản trong phim xíu nào vậy.

“Chiều nay tôi phải đi gặp một đối tác kinh doanh lâu dài.”

Đối tác kinh doanh? Ai vậy?

“Lúc trước tôi đã nói là muốn mua cổ phiếu còn gì. Dùng tên thật hoặc dưới danh nghĩa một công ty nào đó sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.”

Cho nên? Mắt thấy nam thần sắp chìm vào suy nghĩ của mình, cậu kéo kéo tay áo anh ý bảo anh tiếp tục nói.

“Ngày hôm qua có một vị đức cao vọng trọng ở thương giới liên lạc với tôi, nói sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện.”

Boss nhìn cậu chăm chú một hồi, khẽ thở dài:

“Tôi cũng cảm thấy trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí cả.”

Cậu ngậm thìa cháo, tức giận múa máy hai tay.

Không được đọc suy nghĩ từ ánh mắt tôi!

Hai giờ chiều, Boss cẩn thận đắp chiếc chăn bông màu trắng của anh lên người cậu, nói:

“Tôi phải ra ngoài rồi. Đắp chăn kín vào, đợi ra mồ hôi là sẽ khỏe thôi.”

Cậu kéo gối hoa bên cạnh, gật đầu.

“Khi nào về sẽ mua cháo cho cậu, phải ngoan ngoãn đợi ở nhà đấy. Dù không biết cậu ra ngoài làm gì, nhưng đã sinh bệnh rồi thì không nên tiếp tục ‘mộng du’.”

Uống thuốc bắc làm cổ họng cậu bớt đau không ít, có điều vẫn còn giọng mũi nồng đậm:

“Boss … thay đổi. Tôi đang nằm mơ sao?”

Hiếm khi nam thần ôn nhu xoa cái đầu đang rối xù của cậu, giọng nói không mấy thay đổi cảm xúc.

Cậu đoán là anh xấu hổ rồi.

“Vì bình thường cậu cứ nói liến thoắng không ngừng. Yên tĩnh như bây giờ, có chỗ … lạ lắm.”

Cậu chớp chớp mắt, lầm bẩm:

“Anh không thích tôi nói nhiều, vậy từ giờ tôi sẽ bớt nói?”

Boss thôi không xoa đầu cậu nữa, xoay người dọn tô cháo trên bàn.

“Không cần … Tôi cũng không ghét.”

Ha ha ha ha ha.

Cậu chợp mắt một chặp, tỉnh dậy thì ngồi dựa vào đầu giường ngẩn người.

Cứ vậy cho đến lúc mặt trời lặn, nắng chiều soi rọi khắp nơi.

Cậu nằm sấp lên thành cửa sổ, nhìn phía xa thấy một cái bóng dần dần xuất hiện, sau đó hiện lên dáng dấp nam thần.

Nam thần cứ như được bao phủ dưới một làn nước màu vàng cam vậy. Biết rõ anh chẳng thấy mình, cậu vẫn ngốc nghếch vẫy tay với cái bóng kia.

Trong tay Boss có một hộp cháo, theo từng bước chân của anh mà tung tăng.

Nhanh lên, nhanh lên.

Hắc, nam thần.

Đã về rồi.