Cuộc Sống Tình Yêu Của Nữ Bác Sĩ (Nhật Ký Lấy Chồng)

Chương 4: Thanh mai trúc mã đến xem mắt




"Trong tình huống đó, cậu cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ tôi sao?" Dương Nghị đỗ xe xong, tắt máy rút chìa khóa, bỏ tai nghe ra, cầm lấy di động nói: "Cô ta rõ ràng là muốn tìm một người có tiền có danh tiếng, người như vậy tôi nhìn thật chướng mắt!"

Đầu dây bên kia, Cố Tuấn Huy dựa người vào ở ghế sofa, lấy tay sờ sờ nắn nắn mặt Lý Mi, búng nhẹ lên trán cô một cái, lắc đầu thở dài, làm bộ dạng ra vẻ "Em làm việc thật không đáng tin cậy".

Lý Mi dẩu môi, muốn phản bác vài câu, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, không phải là cô không thừa nhận, trong lòng không khỏi oán thán: Tô Diệp, cậu cũng không có tương lai rồi, lần đầu tiên gặp mặt mà đã dò xét của cải người ta!

Hai người lại tán gẫu vài câu, Dương Nghị cúp điện thoại, nhảy xuống xe, đi về phía thang máy.

Đại sảnh phòng tập Taekwondo Minh Viễn quán không bật đèn, thứ hai là ngày nghỉ, Dương Nghị đứng bên ngoài cửa thủy tinh, lấy điện thoại di động ra gọi.

"Mình đến rồi, ra mở cửa!"

"Cửa không có khóa, tự mình vào đi!" giọng nam âm trầm nói.

Dương Nghị đẩy cửa đi vào, đèn sáng lên, nhìn một vòng liền trông thấy Tống Minh Viễn đang mỉm cười đi về phía anh, bọn họ đã từng làm việc cùng nhau, hai năm trước Tống Minh Viễn chuyển nghề, mở phòng tập Taekwondo này, chính hắn cũng trực tiếp làm huấn luyện viên. Dương Nghị mỗi lần được nghỉ, đều đến đây cùng hắn trò chuyện một chút, nhưng bình thường quá nhiều người, cho nên chỉ có thể vào thứ hai khi quán đóng cửa anh mới tới đây, lần này cũng vậy.

"Thế nào? Muốn đánh mấy chiêu trước hay là đợi lát nữa?" Dương Nghị cởi bỏ áo khoác, không thể chờ đợi được.

Tống Minh Viễn đứng ở xa nhếch miệng, tên này nhịn lâu sắp hỏng rồi, cầm bia huấn luyện tới, cười hắc hắc: "Đừng vội, cậu hoạt động trước một chút đi!"

"Cậu là đang sợ tớ đi?" Dương Nghị liếc xéo hắn, thái độ nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại không che dấu được vẻ ranh mãnh.

Tống Minh Viễn cười khẽ một tiếng, cũng cởi áo khoác ném xuống đất, hướng Dương Nghị phất phất cánh tay nói: "Được, vậy chơi với cậu trước!"

Gần đây hắn vẫn đang bận chuyện khai trương võ quán, căn bản không có luyện tập, còn nữa, hắn cũng rất lâu rồi không cùng người khác so chiêu, có chút ngứa tay, bị Dương Nghị kích thích như vậy, thật là có chút hào hứng.

Hai người vào phòng huấn luyện, chuẩn bị tư thế, cùng nhau so chiêu.

Lúc ban đầu còn miễn cưỡng xem như thực lực ngang nhau, dần dần, Tống Minh Viễn liền rơi vào thế hạ phong, rõ ràng không phải là đối thủ của Dương Nghị, mắt thấy anh một quyền đánh tới, chống đỡ không kịp, Tống Minh Viễn nghiêng người tránh thoát, còn chưa kịp quay đầu lại, liền bị Dương Nghị gạt chân té ngã trên đất.

"Một đòn này cũng không đỡ được, còn không biết xấu hổ làm huấn luyện viên, thật là sẽ dạy hư học sinh!" Dương Nghị nhìn Tống Minh Viễn từ dưới đất bò dậy, hé nửa mí mắt trêu chọc.

"Ai có cùng một trình độ với cậu, tớ chỉ có chút tài mọn để kiếm cơm thôi được không hả!" Tống Minh Viễn nhe răng, vẫy vẫy tay, "Không đánh nữa, đi ăn!"

Hai người mặc quần áo chỉnh tề, một trước một sau ra khỏi võ quán, Tống Minh Viễn khóa chặt cửa, xoay người hỏi Dương Nghị: "Năm trước luân chuyển đơn vị sao?"

"Để năm sau đi, ông cụ thân thể không tốt, tớ lần này nghỉ ngơi một tháng, ở nhà bồi ông cụ!"

"Tớ nói này, cậu tốt nhất là chuyển về đây đi, dựa vào năng lực của cậu thì còn sợ ai nói gì. Lão nhân gia cũng lớn tuổi rồi, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, hơn nữa, cậu cũng trưởng thành rồi, nên lo lắng đến chuyện lập gia đình."

Dương Nghị cười hắc hắc vài tiếng: "Cậu bây giờ nói chuyện càng ngày càng giống mấy vị phu nhân rồi."

Tống Minh Viễn một quyền vung tới, Dương Nghị giơ tay che chắn, cười híp mắt hỏi: "Có bạn gái?"

"Mẹ tớ vẫn đang ra sức tìm kiếm đấy!"

Hai người vào thang máy, Tống Minh Viễn dựa vào vách thang máy phàn nàn: "Cậu xem có phải mẹ tớ không có chuyện gì làm, vì cưới vợ, tự nhiên lấy lí do lúc nhỏ chơi với nhau hợp như vậy để thuyết phục tớ!"

"Thanh mai trúc mã?" Dương Nghị đùa giỡn nói: "Rất tốt mà!"

"Gì mà thanh mai trúc mã, đã mấy chục năm không gặp, đều không nhớ nổi dáng vẻ như thế nào rồi! Chính là lúc nhỏ có một thời gian ở nhờ nhà tớ, dáng vẻ yếu ớt, có con gián trên quần áo thôi cũng có thể khóc."

"Ối vãi [bad word]! Con dâu nuôi từ bé hả!" Dương Nghị vui vẻ.

Tô Diệp đứng ở hành lang nghe điện thoại, nuốt một cái ực để chuẩn bị tâm lý, cùng mẹ cô thân thiết nói chuyện với nhau.

"Con thử gặp một lần xem, nếu thấy hợp thì tiến tới, không thì cũng coi như có thêm một người bạn!" Mẹ Tô khuyên nhủ.

"Được, vậy mẹ sắp xếp đi, con chắc là hai sáu tháng chạp mới về được, mẹ cùng với dì Diêu cứ bàn bạc rồi báo lại cho con!" Tô Diệp bộ mặt vô cảm, cũng không cảm thấy có gì quá đáng dù sao chỉ là xem mắt thôi mà, ai cũng được, có người đưa đến tận cửa tội gì lãng phí.

"Vậy được, mẹ sẽ bàn lại với dì Diêu."

Vốn tưởng cần nhiều sức lực để thuyết phục cô, thật không nghĩ đến Tô Diệp dễ dàng đáp ứng như vậy, nếp nhăn trên mặt Đường Viện lại hằn rõ hơn, việc chính đã nói xong, mới bắt đầu quan tâm tới việc học cũng như cuộc sống của con gái, Tô Diệp trả lời, "Phòng thí nghiệm đang thiếu nhân lực, mà nhiều hạng mục người khác không làm được, giáo sư Lộ muốn con ở giúp đỡ, năm nay lại cho con ba vạn. Mẹ đừng lo lắng, con rất tốt, cũng chỉ là muộn một năm thôi mà, cũng không phải không tốt nghiệp, hơn nữa tạo quan hệ tốt với giáo sư cũng giúp con thuận lợi tốt nghiệp hơn!"

Cô không muốn cha mẹ lo lắng cho mình, chỉ muốn trở thành đứa con để bọn họ tự hào.

Đường Viện không ngừng dặn dò, bảo cô chăm chỉ học tập, làm việc, tôn trọng bề trên, tự chăm sóc mình cho tốt, nhưng trọng tâm chính là một câu cuối cùng: "Tạo mối quan hệ tốt với bạn bè đồng nghiệp, nhờ họ có quen biết người nào tốt thì giới thiệu cho mình."

Cánh tay cầm điện thoại của Tô Diệp run run, liền đổi tay cầm điện thoại: "Con biết rồi, mẹ à không chuyện gì khác thì con cúp máy đây, con đang bận!"

Đường Viện lại dặn dò vài câu nữa mới cúp điện thoại, Tô Diệp để điện thoại vào trong túi áo, nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh là một mảng đen kịt, liền thở dài, mẹ của cô hiện tại thật sự là có bệnh mới lo tìm thầy, tùy tiện tìm người nhưng đều không có ép buộc cô, hợp nhau thì tốt không thì cũng chẳng sao.

Đối với người tên Tống Minh Viễn này, cô còn nhớ rõ, hắn lớn hơn cô hai tuổi, tính tình rất nghịch ngợm, trèo cây tìm tổ chim, xuống sông mò tôm, phá nhà phá xóm, đánh lộn với người khác, lúc nhỏ Tô Diệp không ít lần bị hắn bắt nạt, còn lừa cô nói nếu không nghe lời sẽ không được về nhà.

Năm cô được bốn tuổi, Tô gia từ nông thôn lên thành thị sống, cùng Tống gia thuê một hộ tứ hợp viện để ở, hai nhà quan hệ vô cùng tốt, lúc ba Tô cùng mẹ Tô ra ngoài làm việc, Tô Diệp được gửi ở Tống gia. Còn nhỏ không hiểu chuyện, thường thích cùng chơi với anh chị lớn hơn mình, Tô Diệp cũng không ngoại lệ, ngày ngày hấp tấp chạy theo Tống Minh Viễn, lúc nào cũng là khi đi thì vui vẻ khi về lại khóc tu tu.

"Tiểu Diệp, sao lại khóc? Ai chọc con?" Diêu Tú Vân vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi.

"Con cùng các anh chơi trốn tìm, khi tìm ra chỗ trốn của anh Minh Viễn thì ảnh lại chạy đi, hu hu..." Tô Diệp từ nhỏ đã ngốc, lần nào cũng bị trêu trọc.

Chuyện như vậy nhiều vô số kể, thẳng đến khi năm nhất tiểu học, Tống gia chuyển nhà đi, Tô Diệp mới được giải thoát. Không bao lâu, Tô gia cũng rời tứ hợp viện, hai nhà tuy thỉnh thoảng vẫn qua lại với nhau, nhưng hầu như bọn họ đều phải đi học, lại không học cùng trường, cơ hội gặp mặt cũng ít. Đôi khi nghe được chuyện từ cha mẹ biết, hắn vẫn khó trị, thành tích học tập không tốt, miễn cưỡng lên cấp ba, sau đó thi trường quân đội, sau khi tốt nghiệp được phân vào bộ đội, không nghĩ tới bây giờ cũng đang ở Bắc Kinh, lại còn mở một công ty!

Tô Diệp bực mình, hiện tại mở công ty liền dễ dàng như vậy sao?

Nhưng chuyện này còn xa, muốn gặp mặt cũng phải chờ sang năm mới, việc trước mắt là phải tìm được người giúp cô phụ trách hạng mục, Tô Diệp thong thả đi về phòng thí nghiệm, ngồi vào ghế bần thần.

Bên này, Đường Viện sau khi cúp điện thoại, liền bấm số gọi điện cho Diêu Tú Vân.

"Lão Diêu, con gái nhà tôi nói đồng ý gặp mặt, cậu xem con trai cậu khi nào trở về?"

"26. Tiểu Diệp lúc nào trở về? Nếu thuận tiện thì để Minh Viễn đem nó về, trên đường có thể tâm sự?" Diêu Tú Vân cười sảng lãng.

"Này! Hai đứa nhỏ thật đúng là duyên phận, Tiểu Diệp cũng phải 26 mới về, cứ quyết định như vậy đi, cậu gọi cho Minh Viễn bảo nó đến đón Tiểu Diệp về." Đường Viện cũng cười.

"Được, không thành vấn đề." Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nói tiếp: "Sặc giờ cậu đưa số của Tiểu Diệp cho tớ, để tớ gọi điện thoại cho Minh Viễn, bảo nó tự gọi cho Tiểu Diệp, dù sao cũng đều ở Bắc Kinh, lại còn quen biết từ nhỏ, còn đến lượt hai người lớn chúng ta sắp xếp sao, đều là người trẻ tuổi, tự mình liên lạc đi thôi!"

Đường Viện cảm thấy được, nói số điện thoại Tô Diệp cho Diêu Tú Vân, hai người hi hi ha ha nói giỡn một lát nữa, cúp điện thoại, Tô Diệp lại vẫn chẳng hay biết gì, thật không ngờ cô lại bị mẹ mình đem bán.

Một tuần của Tô Diệp tuần trôi qua rất nhàm chán, cô ở trong phòng thí nghiệm tìm người phù hợp với dự án để bàn bạc, nhưng không có ai đồng ý tiếp nhận, thật sự là không phải là họ không muốn giúp mà là do họ không có thời gian.

Trên tay Tô Diệp có ba cái hạng mục, hai hạng mục là công trình quân sự, đều ký kết hợp đồng ba năm, một cái sớm nhất cuối năm sau hoàn thành, một cái khác hiện tại có hai tiến sĩ đang cùng tham gia, mặc dù năng lực đều không phải quá tốt, nhưng theo tính toán, một hai năm tới có thể hoàn thành. Làm cho cô đau đầu nhất chính là hạng mục quy hoạch của quốc gia kéo dài 12 năm, tuyệt đối không thể chểnh mảng, hạng mục đã triển khai được một thời gian, năm 2015 mới có thể nghiệm thu. Cho tới bây giờ, ngoại trừ cô thì vẫn chưa có tiến sĩ nào vào đề, cho dù tìm từ bây giờ, muốn sang năm có thể mở đề thì trước đó người thay thế cô phải hoàn toàn quen thuộc tất cả hạng mục, có thể một mình đảm đương phụ trách toàn cục, còn phải thoả mãn giáo sư Lộ, quả thực không phải chuyện dễ.

Tô Diệp đầu cũng sắp muốn nổ tung, không thể suy nghĩ gì nữa, mắt thấy cuối năm còn phải đi xem mắt, cô chẳng có tâm trí đâu mà làm việc, quyết định buổi trưa sang tâm thương mại bên cạnh dạo một vòng, sắm ít đồ để chuẩn bị về nhà mừng năm mới.

Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, sáng sớm Tô Diệp đã thu dọn xong đồ đạc, mang theo rương hành lý đến cửa trường học chờ Tống Minh Viễn.

Ngày hôm qua cô cùng Tống Minh Viễn có liên hệ với nhau, nghe được hắn tự giới thiệu thời điểm, Tô Diệp bị dọa cho hết hồn, nếu như không phải hắn nói muốn cùng nhau về nhà, Tô Diệp còn cho là mình suy nghĩ quá độ, không ngờ hoảng qua tết âm lịch!

Đứng ở cửa trường học đợi gần 20 phút mới nhìn thấy Tống Minh Viễn, trong điện thoại hắn có nói hắn đi xe màu bạc, xe chạy với tốc độ cao, nháy mắt một cái đã đến chỗ cô, bởi vì phanh gấp, lốp xe cùng với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Tô Diệp ghét nhất là người không có quan niệm về thời gian, huống chi lại phải đứng đợi lâu trong cái thời tiết lạnh như vậy, sắc mặt cực kém, một nửa do lạnh, một nửa do tức giận, cô nghiến răng, nhịn xuống cảm xúc muốn mắng chửi người, kéo rương hành lý đi lên phía trước.

"Ngại quá, đột nhiên có việc gấp nên đến muộn!" Minh Viễn xuống xe, giúp cô xách hành lý để phía sau xe.

Tô Diệp thản nhiên nói: "Đã làm phiền anh rồi! Thật ra nếu anh không tiện, sớm có thể gọi điện thoại, tôi có thể tự mình đi."

Cô mặt mày lạnh nhạt, trong lời nói hàm ý giễu cợt rõ ràng, Minh Viễn vẫn chẫm rãi giúp cô cất hành lý, đóng cốp xe, quay đầu thản nhiên nói: "Cô đang tức giận sao? So với lúc nhỏ nóng tính hơn đấy!"

Tô Diệp không thèm trả lời, cúi đầu liếc mắt khinh thường, xoay người lên xe.

Tống Minh Viễn nhìn từ Tô Diệp kéo cửa sau xe ra ngồi xuống, không khỏi bật cười, hắn cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, đem kính chiếu hậu chỉnh đến vị trí của Tô Diệp, không ngoài dự kiến, nhìn thấy cô bĩu môi lông mày co lại ánh mắt lạnh lẽo. Tống Minh Viễn khẽ cười cười, quay đầu lại nhìn Tô Diệp nói: "Xin lỗi cô, tôi thật sự có chuyện, vốn nghĩ giải quyết nhanh một chút, kết quả vẫn là muộn! Không phải cố ý để cô đợi lâu."

Tống Minh Viễn cười tủm tỉm, nói giọng thành khẩn, Tô Diệp có chút ngượng ngùng, đều nói không đánh người biết hối lỗi, huống hồ bây giờ cô là đang nhờ vả người ta, lại làm bộ mặt chán ghét, quả thật kỳ cục, Tô Diệp miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: "Không sao!"

Trên đường không ai nói gì.

Gần tới cuối năm, phương tiện đi lại rất nhiều, còn chưa tới cao tốc Bát Đạt Lĩnh, đã tắc không nhúc nhích được, lại đợi hơn nửa canh giờ, vẫn không có tiến triển gì, Tô Diệp ngồi không yên, đẩy cửa xuống xe, chạy đến ven đường trước sau nhìn quanh.

Tống Minh Viễn châm điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi xem Tô Diệp chen lấn trong đám người, khoa tay múa chân nghe tin tức, một lát sau co ro chạy về.

Mở cửa phía trước ra, Tô Diệp không thể chờ đợi được chui vào, trên người là một tầng khí lạnh, nhiệt độ trong xe nháy mắt giảm xuống, Tống Minh Viễn trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, cười như không cười nhìn cô.

Thật ấm áp a! Tô Diệp thích ý tựa vào lưng ghế mà thư giãn, hai tay chà xát khuôn mặt, bắt đầu thông báo tình hình giao thông: "Phía trước có sự cố, hợp với năm chiếc xe đuổi theo đuôi, cảnh sát giao thông còn chưa tới, chắc phải đợi một lúc lâu nữa mới đi được."

Mùi thuốc lá kích thích khứu giác cô, Tô Diệp nhíu mũi ngửi ngửi, rốt cục phát hiện người khởi xướng, cô quái dị nhìn chằm chằm vào Tống Minh Viễn, "Anh hút thuốc?"

"Cô lạ hả! Có vấn đề gì sao?" Tống Minh Viễn hỏi ngược lại, ra vẻ bộ dạng không liên quan tới cô.

"..." Tô Diệp há hốc mồm, rồi lại ngậm chặt, không có phát ra nửa tiếng, đối với chuyện này cô không có quyền lên tiếng, đây là xe hắn, mặc kệ hắn làm cái gì, đều không có gì đáng trách.

Minh Viễn bị cô muốn nói mà không thể nói, miệng cứng nhắc, hắn dụi đầu điếu thuốc ném vào cái gạt tàn, tiện tay mở cửa sổ.

"Cô học tiến sĩ mấy năm?"

"Năm năm."

"Bao giờ tốt nghiệp?"

Tô Diệp phiền lòng, tại sao ai cũng hỏi vấn đề này!

"Không biết!"

Cắn răng phồng má, Tô Diệp trong lòng hận muốn chết, đủ thể loại mắng người đều dùng cho Minh Viễn.

Minh Viễn cười ra tiếng, nhạo báng hỏi: "Cô có phải là không thể tốt nghiệp?"

Tô Diệp quay đầu, lông mày nhăn lại, mắt hạnh trợn lên, cả giận nói: "Có anh mới không thể!"

Cô như con gà xù lông, toàn bộ lông trên người dựng thẳng, Minh Viễn nhịn không được, cất tiếng nở nụ cười, Tô Diệp càng thêm tức giận, mí mắt giật giật, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ, Minh Viễn vui vẻ, người dựa hẳn vào ghế ngồi cười ha ha, Tô Diệp hết cách với hắn, đành phải nhẫn nhịn quay mặt đi không thèm nhìn hắn.

"Cô còn nhớ cái chuồng gà trước kia trong viện chúng ta không?" Cười đủ rồi, Minh Viễn ngồi thẳng lên cười híp mắt hỏi.

Tô Diệp mặc kệ hắn, nhìn ra ngoài cửa xe giả câm giả điếc.

"Cái chuồng gà dựng sát tường, cao hơn một thước, lúc nhỏ, chúng ta thường hay giẫm lên nó bò lên nóc nhà. Có một hôm, trời vừa hết mưa, tôi rủ vài tên tiểu tử leo lên nghịch." Minh Viễn dừng lại, liếc nhìn cô dò xét, môi khẽ nâng lên nhìn rất đẹp mắt.

Tô Diệp lập tức có loại dự cảm xấu.

"Cô theo ở phía sau, cũng muốn treo lên theo, nhưng cô lúc ấy quá lùn, tay còn chưa chạm được tới mái hiên, liền nhảy dựng lên đưa tay đến trèo. Xung quang chuồng gà vốn toàn bùn, lại bị mưa giội xuống, cô mới nhảy lên vài cái, chuồng gà liền sụp!"

Hắn nghiêng người tới trước, dò xét biểu tình của Tô Diệp: "Sau đó, cô liền rơi vào trong chuồng gà rồi!"