Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 30: Đại biến thái vs Tiểu biến thái




Vừa ra khỏi núi, ta đã bị đội ngũ nghênh đón hoa hoa lệ lệ chấn áp. Xe ngựa xa hoa đã không nói, chỉ riêng đội ngũ chính thức nghênh đón cũng dài lòng thòng ước chừng đến một dặm. Chung quanh còn có không ít dân chúng cùng tín đồ Linh Sơn đều vì muốn tôn vinh Thánh Nữ mà vây quanh chân núi Linh Sơn chờ đón. Ta vừa bước ra ngoài đã thấy Đại biến thái mang theo mọi người nhất tề loạt xoạt quỳ xuống.

“Cung nghênh Thánh Nữ xuất sơn” Âm vọng vang trời dậy đất!

Ta nhìn trước mắt Đại biến thái đang quỳ rạp xuống gấu váy ta, trong lòng tràn ngập thích ý. Oa ~ ca ca, Đại biến thái, ngươi làm sao nghĩ tới sẽ có ngày ngươi phải quỳ trước ta a.

Ta kìm nén đắc ý- nhe răng cười, đang nhẹ giọng cho mọi người đứng lên thì nghe thấy giọng nói của Tiểu Lôi truyền đến. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”

“Tiểu lôi? Ngươi theo tới làm chi?”

“Sư phụ nói người lúc nãy quên mang cho ngươi, sai ta mang một viên thuốc hồi mạng cho ngươi, nhắn rằng, khi vạn nhất bất hạnh, có thể sử dùng…” Tiểu Lôi còn chưa nói xong đã bị ta bịp miệng, nói… chuyện này thật không lịch sự chút nào-!

“Ta biết rồi, ngươi về đi.” Ta cầm thuốc hồi mạng, nói với Tiểu Lôi.

“Tỷ tỷ, ta… ta muốn đi cùng.” Tiểu Lôi yếu ớt phản kháng.

“Không được, ta xuống núi là vì dân cầu phúc, là vì thiên hạ thương tiếc sinh linh, có phải ra ngoài chơi đâu!” Ta chính nghĩa ngất trời nói, khiến dân chúng chung quanh lại bắt đầu quỳ lạy. Xem này, Thánh Nữ thật tốt a!

“Ta, ta biết, nhưng là, ngươi và Tiểu Chu Tước đều đi, Linh Sơn không ai theo ta, ta không muốn ở đó như một tên ngốc. Sư phụ, ánh mắt sư phụ nhìn ta rất kỳ quái, ta sợ lắm…” Tiểu Lôi vừa nói vừa ra vẻ đáng thương lôi kéo chéo áo ta.

Ta đang nghĩ nên từ chối Tiểu Lôi như thế nào, dù sao nếu mang hắn theo sẽ có nhiều cái không tiện, chợt nghe Đại biến thái hỏi: “Vị này là?”

“Đây là Tiểu Lôi, tiểu sư đệ của ta.” Ta trả lời. Nghĩ thầm, gớm, ngươi hỏi cái gì mà hỏi, Trầm Dược lại không nói cho ngươi biết chắc?

“Nếu là sư đệ của Thánh Nữ, vậy cũng là đệ tử của tôn giả, cùng lên đường cũng tốt.” Đại biến thái giả khuôn giả dạng nồng nhiệt chào hỏi Tiểu Lôi rồi nói với ta.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ta theo nha, ta còn có thể giúp ngươi tìm đồ nữa!” Tiểu Lôi còn muốn nói tiếp lại bị ta liếc mày trợn mắt nhìn trả. Cái tên Tiểu … ngu dốt này, nói có hai câu liền cho ta ói ra bao nhiêu tin tức! Ai ~ xem ra phải nhớ kỹ làm sao ứng phó với Đại biến thái.

“Thôi được, cho ngươi theo, nhưng phải nghe lời, ta cho ngươi làm cái gì thì làm cái đó, không được nói lung tung nữa!” Ta nói với Tiểu Lôi.

“Dạ!” Tiểu Lôi mím môi liều mạng gật đầu.

Ta thở dài, đang tính lên xe ngựa lại nghe thấy phía sau có người gọi: “Thánh Nữ, Thánh Nữ, xin chờ một chút!”

Ta quay lại, thấy một người mặc trang phục thương nhân cổ xưa đang cúi đầu chào, sau đó rất cung kính nói: “Thánh Nữ, ta là lão bản XXX thuộc XX đường, lần này tới Linh Sơn, ngoại trừ…muốn đến gặp Thánh Nữ, còn có một mục đích. Đó là muốn tự mình dâng lên Thánh Nữ một con bảo mã. Ngựa này cực kỳ thông minh, là ta nhiều lần vượt bao gian khổ, bỏ ra giá cao ngất trời mới mua được. Nhưng cũng chỉ có bảo mã như vậy mới có thể xứng với Thanh Nữ, mời Thánh Nữ xem qua.” Nói xong, người dâng ngựa vỗ tay, một người hầu đi tới, dắt theo một con ngựa, toàn thân lông trắng như tuyết, tỏa sáng lấp lánh, thân thể cân đối, đầu cao ngạo vươn lên.

Lòng ta nghĩ, đúng là ngựa tốt!

Người hầu kia dắt ngựa đến càng gần, bạch mã tiên sinh hiên ngang bước nhanh đến trước mặt ta, cuối cùng cái đầu cao ngạo cũng buông xuống, nhẹ nhàng quay qua liếc mắt nhìn ta, kết quả…Lập tức…Lạnh run, bất an giãy dụa, liều mạng muốn trốn. Bị người hầu cầm dây kéo lại, không biết làm sao đành phải thất kinh ngúng ngẩy đầu, hai hàng mã lệ chảy xuống…

Con ngựa này…nhìn rất quen nha? !

Người dâng ngựa ngượng ngùng nhìn ta nói: “Con ngựa này bình thường không phải như vậy, không biết hôm nay tại sao lại…” Còn chưa nói xong, lại thấy Thanh Y đi ra phía trước, vuốt ve bạch mã. Bạch mã kia lập tức an tĩnh lại, lẳng lặng dúi đầu vào lòng Thanh Y rơi lệ.

( ⊙ o ⊙ ) a! Thì ra Thanh Y cũng theo đến a, vừa nãy Đại biến thái quá chói mắt ta đã hoàn toàn không chú ý tới hắn.

Người dâng ngựa thấy bạch mã an tĩnh lại, nắm chặt thời cơ a dua: “Thánh Nữ đại nhân. Lần này ta dâng lên bảo mã quý hiếm này, chỉ muốn cầu một bức vẽ của Thánh Nữ đại nhân để thờ phụng trong nhà. Thánh Nữ đại nhân có thể…”

“Được!” Có lời rồi-, tùy tiện vẽ một bức liền đổi được một con ngựa quý. Dừng nói là bảo mã, cho dù là ngu mã, cũng đổi!

Vì vậy ta nghĩ nghĩ, lúc hắn sai người đưa tới văn án bèn múa bút dùng chữ Hán viết lên đó bốn chữ: Nhị Nữu vạn tuế!

Người dâng ngựa tiếp nhận bản vẽ, nghi vấn nhìn bốn chữ Hán: “Thánh Nữ đại nhân, đây là?”

“Đây là tế văn của thiên giới, ý tứ chính là ‘cầu phúc tiêu tai họa’” mặt không hồng, tam không gợn, ta nói.

Người dâng ngựa mừng rỡ, quỳ lạy mấy phen rồi lui xuống.

“Thanh Y a, ngựa này hình như rất thích ngươi nha, vậy ngươi tạm thời nuôi nó thay ta đi.” Ta phân phó.

Bộ mặt sắt của Thanh Y hơi co rúm lại, một lúc sau mói đáp lời: “Vâng”

Ta hài lòng xoay người, đi lên xe ngựa. Ừm ~ cũng rất xa hoa, so với xe ngựa lần trước của Đại biến thái còn xa hoa gấp đôi, nhưng vẫn y như những chiếc xe ngựa khác, bậc thang gỗ lên xe rất cao. Mặc dù ta bây giờ dùng ‘Thượng kế’ có thể dễ dàng lên xe, nhưng ta chính là muốn ẩn mình, phải che dấu thực lực! Cho nên ta vô cùng tao nhã bước lên xe ngựa, trước khi vào cửa xe còn vô cùng tao nhã quay về phía mọi người cười cười. Chỉ thấy người dân phía dưới đều biến sắc liên tục quỳ lạy.

Đó là! Nụ cười này chính là năm đó ta ở hắc bang luyện suốt một năm mới thành-. Mỗi lần hắc bang chém giết nhau, ta chỉ cười một tiếng thánh khiết nhu hòa là có thể hóa giải hết ân oán, khiến cho bọn họ trước tỉnh ngộ sau thề thốt không dám tái phạm…đời đời chung sống thuận hòa.

Bước vào xe ngựa, chỉ lát sau Tiểu Lôi cũng theo vào. Đại biến thái có lẽ trước mặt đông người phải giữ gìn lễ nghi nên không vào xe, lòng ta vui như mở hội, truyền cho phép lên đường!

Trên xe ngựa cũng nhàm chán, ta tính cùng Tiểu Lôi mở điện thoại di động lên xem phim ảnh, nhưng lại nghĩ, vạn nhất dt đi vào, điện thoại di động của ta khó mà giữ được, đành phải nhịn. Ta chỉ có thể ve vãn Tiểu Lôi chút chút, đưa tới xa xa vài tia sấm sét, ăn một ít đồ ăn vặt. Ở trong xe chơi đùa mãi cũng chán, xe ngựa lại dập dềnh như ru, ta bèn ôm nhẹ Tiểu Lôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi…tỉnh lại, trời đã tối, vòng tay mơ hồ đang ôm Tiểu Lôi tự nhiên lại biến thành Đại biến thái!

“Thừa tướng … đại nhân? !” Hắn vào bằng cách nào? Không sợ truyền chuyện xấu sao?

“Nhị Nữu tỉnh rồi a, dùng bữa trước nha.” Đại biến thái cúi đầu ‘dịu dàng’ nhìn ta nói, nhìn – ta có một chút nhút nhát!

Nhưng ngủ cả một ngày, bụng cũng đói thật, ta gật đầu. Đại biến thái cho xe ngựa dừng lại.

Chỉ một lát đã có một người tới gọi, bữa tối đã chuẩn bị xong, hỏi là ăn ở trong xe hay ra ngoài.

Ta không đợi Đại biến thái lên tiếng, nhanh nhẩu: “Ra ngoài ăn!” Giỡn chơi hoài, để ta một mình trong xe ăn cơm với Đại biến thái sao? Không muốn cho người ta ăn thật ngon miệng sao!

Nhưng sau khi xuống xe, ta lập tức hối hận…Đội ngũ nghênh đón hoa lệ lúc trước đã biến mất một cách thần bí! Đổi lại là đám tôi tớ… mặt sắt của Đại biến thái! Ta rưng rưng nhớ lại cuộc sống thanh tao trong phủ Đại biến thái ngày nào T_T

“Các ngươi… có thể…cười một cái hay không? !” Sau khi ăn cơm xong, ta thương lượng với một loạt mặt sắt. Chính vì…Ta bây giờ là Thánh Nữ…

Mấy bản mặt sắt đồng loạt gật đầu, sau đó…gần như cùng một lúc – khóe miệng đều nhếch lên bốn mươi lăm độ, tốc độ rất chuẩn, độ cao cũng đều nhau như đúc! Tiếp theo, trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ mặt cứng ngắc quỷ dị ban đầu…

“…”

“Các ngươi… cứ như cũ đi…Không cần cười.” Ta lau mồ hôi.

Không thể thương lượng, ta uể oải trở lại xe ngựa. Tiểu Lôi đã bị Đại biến thái bắt qua một cỗ xe khác T_T. Buồn chán một lúc thì Đại biến thái chui vào.

Đại biến thái vẫn rất không khách khí – tựa người trên giường, ra hiệu bảo ta qua.

Với ‘kinh nghiệm phong phú’ ứng đối với Đại biến thái của ta mà nói, những lúc như thế này, phản kháng cũng vô dụng-, không thể làm gì khác hơn là đi qua.

Đại biến thái liền ôm lấy ta, kề tai ta nói, mới câu đầu tiên đã khiến ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Nhị Nữu ngươi lừa ta bao lâu rồi? Mê cổ kia, ngươi không phải đã sớm lấy ra rồi sao?”

Bị phát hiện rồi! Do Tiểu Lôi nói thuốc hồi mạng khiến Đại biến thái đem lòng nghi ngờ, thừa lúc ta ngủ lại dùng chỉ lệnh mới phát hiện đã mất tác dụng?

“Mê…mê cổ?” Hết cách rồi, cứ giả ngu vậy!

Ánh mắt Đại biến thái long lên, lộ ra một tia sát ý: “Mê cổ này, trừ phi người bị hạ cổ chết đi, nếu không rất ít khả năng có thể lấy ra được, cho dù là tôn giả, cũng chỉ có thể nhân lúc Nhị Nữu bị thương nặng mới làm được. Ta nghĩ có lẽ đã được lấy ra lúc Nhị Nữu bị thương trong lần lấy Thánh Vật đó, nếu vậy Nhị Nữu đã giả vời trúng cổ lừa ta một lần, lại không biết mê cổ là vật gì sao? Ửm ~”

“Cái…kia…Kỳ thật lần trước ngươi hỏi ta đều nói thật! Ta giả vờ trúng cổ chỉ là muốn biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì thôi.” Đành gỡ được cái gì hay cái đó, dù sao cũng không giả vờ được nữa.

“Ha ha ~ Ta tin Nhị Nữu sẽ không gạt ta-, kỳ thật, nếu ngươi muốn biết có thể trực tiếp hỏi ta. Ta tha thứ cho Nhị Nữu lần này, nhưng không còn có lần sau đâu ~!” Đại biến thái đột nhiên thu lại sát ý, mỉm cười nói với ta. Chính lúc nói đến hai chữ ‘lần sau’, bàn tay đang nắm lấy ta kia đột ngột tăng thêm lực.

˙▽˙ Mơ sao? ! Dễ dàng bỏ qua như vậy? !

T_T Làm ta sợ chết được…Ngươi nói sớm có phải tốt hơn không! ! ! Người nói sớm có phải tốt hơn không! ! ! Orz! ! ! ! !

Bởi vì…Lúc ta thấy Đại biến thái lộ ra sát ý đã len lén – – – hạ ‘Thượng kế’.

Đầu ta đầy mồ hôi lạnh – quan sát chuyển biến của Đại biến thái, cố gắng len lén thoát ra khỏi vòng vây của hắn.

Một lát sau, Đại biến thái biến sắc, trong mắt phun trào sát ý. “Ngươi! Dám thuốc ta? !” Tay bắt đầu vận dồn khí lực, sau đó lại đột nhiên biến mất, toàn thân xụi lơ đảo té xuống giường.

“Ta…Ta không cố ý, thuốc này… không có gì-, qua hai canh giờ sẽ không sao nữa, thật sự…không lừa ngươi!”

“Ngươi…Ngươi nói…Thuốc này không có gì?” sắc mặt đột nhiên ửng đỏ, Đại biến thái bắt đầu thở gấp, hắn vốn là đang nghiến răng nghiến lợi mà nói, không biết có phải do thuốc hay không âm thanh vọng ra lại…hay đến mất hồn như thế!

Ta ngơ ngác nhìn Đại biến thái toàn thân vô lực, sư phụ…thuốc của ngài…cũng tốt thật nha! (number one! Bái phục!)

Làm sao bây giờ? Thuốc trong người Đại biến thái càng phát tác, Đại biến thái càng xinh đẹp phong tình, hắn càng dùng lực muốn chống đỡ giảy dụa, lại càng cho quần áo xộc xệch hé mở, ta xem mà lòng thỏa nguyền mãn ý.

Ăn? Hay không ăn? Đại biến thái hệt như món cá nóc thơm ngon, rõ ràng là có kịch độc, vẫn ngon lành đến nỗi người khác dù liều chết cũng muốn nếm thử.

Ăn? Sau này rất có khả năng ta sẽ bị Đại biến thái đuổi cùng giết tận.

Không ăn? Sau này cũng sẽ bị Đại biến thái đuổi cùng giết tận a!

Cho nên, dù sao cũng đã loạn đến mức này rồi, dứt khoát làm một lần đi! Nghĩ vậy, đôi mắt ta lục quang lóe sáng, lang huyết sôi trào.

Đại biến thái đột nhiên thấy ta lộ ra dâm ý, đương nhiên không phục -nhíu mày, phảng phát lại như đang cười nhạo: “Thách ngươi cũng không dám, thế nào!”

Vì vậy, để phòng ngừa vạn nhất, ta rút đai lưng của Đại biến thái ra trước cái đã. Sau đó, dùng đai lưng trói hắn vào thành giường

Chờ đến khi ta vất vả cột chắc hắn, Đại biến thái phát hiện mình bị dán dính trên giường, lúc đó hắn mới tin thật sự sẽ bị ta ăn tươi!

“Ngươi! Buông…ra!” Đại biến thái tung ra ánh mắt sát quang muốn làm ta sợ chết khiếp. Vấn đề là, lúc này thuốc trong người hắn đang phát tác, gương mặt ửng đỏ, cái miệng chúm chím thở gấp, làm thế nào cũng nặn không ra được nét giận dữ.

“Nhị Nữu, ngươi mau thả ta ra…ta sẽ không truy cứu nữa.” Đại biến thái thấy dùng cương đánh không được, đành phải mềm mỏng.

Ta sửng sốt, suy nghĩ xem lời hắn nói có thể tin không, sau đó lắc đầu, bắt đầu ra tay bóc lột y phục Đại biến thái. Đúng là cực phẩm mỹ nam, vóc người da dẻ không chê vào đâu được

“Nhị Nữu! Ngươi…Ngươi…nếu không dừng lại, ta…chắc chắn ngươi sẽ…Hối hận-!” Đại biến thái thấy ta cương nhu đều không chịu, cuối cùng hạ tối hậu thư.

“Ta đã hối hận!” Ta khoái trí trả lời. Vừa nói vừa tiếp tục bóc nốt lớp quần áo cuối cùng. Vừa lúc lớp vải cuối cùng từng mảnh từng mảnh bị lột bỏ, ta chỉ cảm thấy trước mắt tràn ngập kim quang, Đậu hũ a đậu hũ a! Gào khóc Gào khóc…

“Đại nhân, tấu chương từ kinh thành chuyển đến, có trình lên đại nhân hay không?” Thời khắc quyết định, âm thành từ cửa vọng vào khiến ta nhiệt huyết đang sôi trào bỗng phụt…tắt ngấm!

Giọng nói bất thình lình khiến ta kinh hãi nhảy dựng! Ta giật mình nhìn trước mắt Đại biến thái đã bị bóc sạch sẽ đang cột dính vào thành giường, (° △ °|||)︴ Trời ạ, có ai nói cho ta biết, ta vừa mới làm cái gì không Orz! ! ! ! ! !

Trong xe an tĩnh một lúc lâu, người chờ ở ngoài có vẻ sốt ruột muốn vén rèm xem thử, ta cảm giác sống lưng lạnh buốt, người bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Lát nữa…hãy trình lên, các ngươi…lui xuống trước đi!” dnt khó nhọc, gằn từng tiếng nói.

“Vâng!”

Còn lại trong xe, ta cầm trên tay lớp quần áo cuối cùng vừa mới được bóc ra từ trên người Đại biến thái, cùng Đại biến thái đang bị cột trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ…

“Thả…ra!” Đại biến thái lại ra lệnh.

Ta dĩ nhiên trở lại như lúc thường, te te đi ra cởi trói. Trong giây phút tay ta tiếp xúc với đai lưng, ánh mắt Đại biến thái lúc nãy còn tràn ngập sát ý bỗng trở nên thanh tĩnh!

Trốn! Phải mau trốn! ! ! Ý nghĩ như chớp xoẹt lên trong đầu, ta lập tức ngừng tay, xoay người chui ra khỏi xe. Vừa ra khỏi xe, ta lại sững người, xoay người chui lại vào trong!

Sau đó…

Sau đó ta nhìn Đại biến thái đang giận dữ thêm một chút, rồi đem nhặt hết đống y phục của Đại biến thái lên, cuốn thành một đống lớn, ôm lấy mang theo chuồn ra khỏi xe! Hy vọng như vậy có thể cho ta tranh thủ thêm chút thời gian mà chạy thoát….

Ta ôm đống quần áo của Đại biến thái, len lén đi đến xe ngựa của Tiểu Loi. Vọt vào trong, ném đống quần áo vào lòng Tiểu Lôi rồi lôi kéo Tiểu Lôi bỏ chạy “…Đừng hỏi, mau nhanh đi theo ta, chạy cứu mạng!”

Sau khi rời khỏi, ta triệu hoán Tiểu Chu Tước biến thành con chim nhỏ, hai người một chim, dự tính len lén tránh né tầm mắt quá rộng của đám người hầu của Đại biến thái, chạy ra khỏi đoàn xe.

“Tiểu Lôi, ngươi biết khinh công không?” Ta biết ‘Mạc kế’, chỉ cần thuận lợi ra khỏi đoàn xe, chạy trốn sẽ không thành vấn đề.

Tiểu Lôi mê mang – lắc đầu!

Ta Orz! ! ! ! ! ! ! ! Ta đã nói rồi, không thể mang Tiểu Lôi, không thể mang Tiểu Lôi mà T_T…

Bất đắc dĩ, ta đành phải nghĩ cách. Bê đống quần áo của Đại biến thái đi tìm Thanh Y.

“Thanh Y, đây quần áo Thừa tướng đại nhân tắm xong thay ra, hắn lệnh ngươi đi giặt sạch!” Ta đem trút đống quần áo của Đại biến thái qua cho Thanh Y.

Thanh Y nghi hoặc nhìn quần áo trong tay, không sao hiểu được.

“Nơi đó có bờ sông, hôm nay lúc ăn cơm, ta không cẩn thận hất nước lên người Thừa tướng đại nhân, cho nên hắn sai ngươi đi giặt.” Ta tiếp tục bình tĩnh – nói dối.

Có thể là Thanh Y bị vẻ nghiêm túc của ta làm cho mơ mơ hồ hồ, cũng có thể là Thanh Y chưa từng gặp qua tình huống thế này bao giờ, không phản ứng kịp, đành phải ôm quần áo đi ra hướng bờ sông.

Thanh Y vừa rời khỏi, ta lập tức đi đến chỗ bạch mã buổi sáng được người thương nhân kia tặng. Bạch mã kia vốn đang nhàn nhã gặm cỏ dạo chơi, thấy ta đến gần thì ngừng ngay việc nhai cỏ, ngơ ngác nhìn ta đang từng bước từng bước lại gần. Lúc ta sắp chạm vào người nó, bạch mã đột nhiên cả người rung lên, không ngừng thối lui ra sau, còn chưa biết làm thế nào thoát khỏi dây cương, đã bị ta cưỡi lên người. Ta kéo Tiểu Lôi nhảy lên ngựa, ngồi sau ôm lấy lưng mình, sau đó ta tháo dây cương.

Ta dùng sức huy động dây cương nhưng bạch mã vẫn không chút hợp tác, chỉ một mực đảo quanh tại chỗ, cố vùng vẫy lắc người muốn hất ta và Tiểu Lôi xuống đất. “Làm sao bây giờ?” Tiểu Lôi ôm ta vội hỏi.

“Đánh mông nó!” Ta ra lệnh.

“Nha” sau đó, Tiểu Lôi dồn sức vào tay đánh một phát ra sau.

Bạch mã dựng thân hí vang, chảy ra hai giòng lệ, phóng như điên về phía trước, làm hại ta thiếu chút nữa giữ không được dây cương.

“Lần sau đánh nhẹ một chút.” Ta lại nói với Tiểu Lôi.

Cứ chạy như vậy một ngày một đêm, ta cùng Tiểu Lôi rốt cuộc đi đến một thị trấn gần kinh thành, nghĩ có lẽ Đại biến thái sẽ không đuổi kịp, mới an tâm xuống ngựa. Bạch mã vốn anh tuấn ngời ngời nay mặt mũi tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, lại chảy nước mắt, phía bên phải cái mông trắng noãn có một vòng tròn đỏ hơi hơi sưng lên.

“Lần sau đổi bên mà đánh.” Ta nghiêm túc nói với Tiểu Lôi. Nghĩ đến Thanh Y lúc vào xe ngựa thấy cảnh Đại biến thái trần như nhông bị trói trên giường, ta bất giác tà ác nhếch cười.

hoohoôhhôhhohoo...