Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 53: Hai lần bị bắt gian




“A? !” Ta bị tiếng hét điên cuồng này làm cho kinh hãi- từ trên người hoàng thượng rớt xuống đất. Chỉ thấy hoàng thượng hai tay dựa ra sau chống xuống đất, lớp áo lùng nhùng đã bị ta lột bỏ chỉ còn dính chút trên cánh tay, lồng ngực và vai đều đã bị bóc trần. Trên vai và lồng ngực trắng nõn còn lộ ra những vết hồng hồng dấu hôn. Y phục ngang hông rời rạc, cố gắng bám víu đai lưng, gượng gạo che ở trọng điểm. Phần thân dưới, hai bắp đùi trắng nõn trượt lộ ra khỏi chéo áo.

Sau khi dục huyết bị dọa hoảng, ta chợt tỉnh giây lát, nhìn thấy hình ảnh này lại lần nữa hướng đến hình ảnh mê người trước mắt nhào tới. Lại bị người ta túm được, ta chỉ được ở giữa không trung quờ quạng.

“Ta muốn trai đẹp, ta muốn trai đẹp. Cản ta ta đánh! Cản ta ta đâm! Cản ta ta chém (xôn xao – - – -) chém đến chết! ! !” Ta rít gào quơ quơ hai tay.

“Tư Đồ ~?” Trong giọng nói hoàng thượng tràn đầy nghi vấn.

Đại biến thái? Ta đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Ý nghĩ sợ hãi muốn chạy trốn bắt đầu nhen nhóm, tạm thời đè bẹp cơn dục vọng bị xuân dược thúc dục. Ta mãnh liệt quay đầu, liền nhìn thấy một người không rõ hình dạng, bởi vì…hắn mang khăn che mặt = =!

“Không phải!” Người nọ nói xong liền ôm lấy ta phi thân rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng.

“Vị…tráng sĩ này…” Cả người khô nóng khiến ta lại bắt đầu mê ly.

“Ửm? !”

“Bụng của ngươi…đụng vào ta…”

“…”

“Còn nữa, ta muốn đi…tiểu quan quán…” Vừa nói xong ta liền hoàn toàn yên lặng, bởi vì ta đã bị…đập một phát hôn mê. = =

Xôn xao ~! ! ! ! ! Một cơn rét lạnh thấu xương từ ngoài da tiến vào thân thể ta. Ta run rẩy hít sâu một hơi lại nuốt vào một ngụm nước lạnh. Toàn thân trong nháy mắt lạnh cóng, không chỉ khiến ta tỉnh lại còn khiến cả cơn khô nóng trong người bỏ chạy mất dạng. Sau khi hoàn hồn, ta ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh – tên đầu sỏ đem ta ném vào trong nước đá này.

“Đại biến thái! Ngươi muốn ta chết cóng sao? !” Trong bồn tắm chịu lạnh chịu rét, ta vô cùng bất mãn.

“Không làm vậy, ngươi tỉnh lại còn muốn đi tìm nam nhân nữa.” Đại biến thái sầm mặt phẫn nộ quát.

Ta đây mới nhớ ra, vừa rồi ta, có vẻ như là, bị bắt thông dâm tại trận…

Ta nên nói như thế nào đây?

Ta bất đắc dĩ cực chẳng đã nên mới thế. Cưỡng bức hoàng thượng? Hình như không đúng lắm. Ách…Lúc ấy chỉ có hoàng thượng là tỉnh táo. Cưỡng bức? Hình như cũng không đúng lắm. Ừm…

“Là hoàng thượng dụ dỗ ta cưỡng bức hắn-!” Đúng, ta đều đã nói từ bỏ, từ bỏ rồi, hắn còn tha thiết mong chờ chạy tới, không thể trách ta a.

Ta vừa mới dứt lời, chỉ nghe oanh một tiếng, tấm bình phong chắn trước bồn tắm lập tức ngã nhào xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ.

“Ngươi thích hoàng thượng?” Giọng điệu Đại biến thái rất…rất khinh khủng.

Ta nhìn tấm bình phong bị đánh nát bấy, rưng rưng liều mạng lắc đầu.

Đột nhiên lại bị Đại biến thái vọt tới xiết cổ. Gương mặt Đại biến thái cười – tức giận méo mó xuất hiện trước mặt ta: “Ngươi muốn nam nhân đến vậy sao? Nam nhân thế nào cũng làm được sao?”

“Ta…lúc ấy…bị trúng xuân dược…” Ta khó nhọc trả lời.

“Trúng xuân dược? !” Đại biến thái lập tức thả ta ra, vì vậy ta tức thì bị mất đi lực chống, lại lần nữa ngã nhào xuống nước lạnh, sặc sụa.

“Khụ…khụ khụ…là thái hậu hạ xuân dược. Ta đã nhịn hết mức rồi, chính là hoàng thượng còn tự mình nổi điên, chạy tới trước mắt ta lắc qua lắc lại, há miệng một mực nói với ta ‘cưỡng bức ta đi, cưỡng bức ta đi, cưỡng bức ta đi’. Ta cuối cùng thật sự không thể nhịn nổi, mới…”

“Thái hậu…” Trên mặt Đại biến thái trong nháy mắt đảo qua một tia tàn nhẫn. Lại liếc mắt nhìn ta, trong mắt lập lòe một tia ôn nhu: “Lạnh lắm sao?” Đại biến thái quay qua ta đang ở trong nước đã bắt đầu phát run, hỏi.

Ta vội vàng gật đầu.

“Thôi bỏ đi, ra đây.” Đại biến thái đưa tay tính lôi ta ra.

“Không nên.” Ta lắc đầu. “Hãy để ta sống trong bồn tắm luôn đi. Ta sợ ta vừa ra khỏi, xuân dược lại phát tác.”

Đại biến thái suy nghĩ một hồi, dứt khoát nhảy vào bồn tắm, ôm ta vào lòng.

“Đại biến thái, bụng của ngươi? ! Không thể bị cảm lạnh-!” Ta vội vàng đẩy Đại biến thái ra ngoài.

Đại biến thái giữ chặt tay ta lại. “Nếu có thể thực sự sớm bài độc một chút, trái lại là chuyện tốt.”

“Đúng là…Đại biến thái.” Ta không thoải mái, thoáng cử động đã bị Đại biến thái ôm cứng lại.

“Làm sao vậy?” Đại biến thái khẽ cắn vành tai ta. “Xuân dược lại muốn phát tác sao?”

Không phải…mà là…

“Bụng cùa ngươi, húc vào ta thật khó chụi.” Ta nhu nhược kháng nghị.

“…”

“…”

“Ngươi sao lại đến đó? Là Minh Nguyệt nói cho ngươi biết sao?” Thấy không khí có phần ngượng ngịu, ta vội vàng chuyển đề tài.

“Minh Nguyệt?”

“Chính là người ngươi phái tới đó, ta gọi nàng là Minh Nguyệt.”

“Ừm, nàng phát hiện có người bắt ngươi đi, muốn ra tay nhưng lại thấy là người trong cung, bèn một mực đi theo đến tẩm cung hoàng thượng…”

Đại biến thái còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá bật tung ra.

“Nhị Nữu.” giọng đầy lo lắng.

Bởi vì bình phong đã bị Đại biến thái phá hư, cho nên, giờ phút này ta cùng Đại biến thái ôm nhau ngồi trong bồn tắm, cùng với người vừa tới trước cửa – Lục mỹ nam…bốn mắt nhìn hai mắt…

Ta như vầy có bị tính là…lại bị bắt gian hay không…

“Lục sư huynh? ! Sao ngươi lại tới đây?” Ta giờ mới lưu ý đến, căn phòng này không phải là gian phòng trong cung của ta sao. Lục sư huynh như thế nào đột nhiên lại chạy tới?

Lục mỹ nam không để ý đến ta, mà trực tiếp hướng tới Đại biến thái hỏi: “Thừa tướng đại nhân không ở trong phủ mà lo dưỡng thai cho tốt, chạy đến đây làm cái gì?”

Đại biến thái cố ý ôm chặt ta hơn, tà mị cười một tiếng: “Nhị Nữu nói nàng muốn thử ‘làm’ ở trong nước xem thế nào, ta chơi cùng nàng ~!”

Ta liều mạng lắc đầu. Đại biến thái, hủy danh dự của người khác cũng không cần người theo như vậy-!

“Nhưng mà, ta ngược lại càng cảm thấy kỳ quái. Đêm hôm khuya khoắt – Lục huynh sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Đại biến thái hỏi ngược lại Lục mỹ nam.

Kỳ thật, ta lại muốn nói…Đêm hôm khuya khoắt-, hai người các ngươi xuất hiện ở nơi này, đều rất kỳ quái.

“Là gia sư…Hắn bấm quẻ biết được Nhị Nữu gặp nạn, ta nhận lời truyền đạt liền vội đến xem thế nào.” Lục mỹ nam vừa nói, vừa đi đến trước bồn tắm, vươn tay ra, sau đó nói với ta: “Nhị Nữu, đứng dậy đi.”

Ta lắc đầu. “Ta trúng xuân dược của thái hậu, nếu đi ra dược tính sẽ phát tác-.”

Đại biến thái đắc ý nhìn Lục mỹ nam.

Lục mỹ nam nghiêm mặt nãy giờ, lúc này mới hòa hoãn một ít, đưa tay giục ta nắm lấy: “Có sư huynh ở đây, phát tác cũng không sao. Sư huynh trước kia chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao. Ngươi có nhu cầu, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”

Hai người kia = =!

Đại biến thái ôm chặt ta không chịu buông tay. Vì vậy, Lục mỹ nam cùng Đại biến thái hai người lại bắt đầu sóng mắt đưa tình.

Không may, ta hiện giờ trên người vốn mặc độc một lớp nam trang rộng thùng thình do hoàng thượng đưa cho, hơn nữa lúc gục vào hoàng tượng đã xả đến rời rạc rồi. Bây giờ Đại biến thái cùng Lục mỹ nam lại ở đây lôi lôi kéo kéo, vì vậy, nam trang trên người ta hoa hoa lệ lệ…tản ra…

“…” Lục mỹ nam đột nhiên ngây người.

“…” Đại biến thái thoáng sững sờ.

“…” Ta nhìn bản thân đột nhiên…trơn bóng lưu loát, ngu dại mất một giây.

“A…! Hai người các ngươi, ra ngoài hết cho ta…!” Mỗ nữ đột nhiên phát tiêu, lôi kéo lại y phục ướt sũng. Theo sau, tay trái vung quyền thưởng cho Lục mỹ nam một cái, tay phải vung quyền thưởng cho Đại biến thái một cái.

Sau đó, hai người đàn ông bị đánh đến tỉnh người, xoa cằm đi ra ngoài.

“Đứng lại! Ta phải móc mắt ngươi.” Ngoài cửa, giọng nói của Đại biến thái.

“Thừa tướng đại nhân, hình như ngươi đang nói ngược.” Giọng Lục mỹ nam.

Kế tiếp, liền truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó càng lúc càng xa…càng lúc càng xa…

Ta không có hứng thú quan tâm đến hai kẻ đòi móc mắt nhau kia, trốn ở trong bồn tắm chờ đợi dược tính lui hẳn.

Mãi đến hừng sáng, hai chân ta xụi lơ bước ra khỏi bồn, cảm giác khô nóng mới không còn tấn công tiếp nữa, đang muốn quay lại giường ngủ một giấc ngon, Minh Nguyệt đã đi vào thông báo.

Hoàng thượng tới.

Mắt ta trợn trắng. Nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là thay đổi y phục, hai chân xụi lơ bò ra tiền thính. (*Tiền thính: phòng khách)

“Ta đã ngâm trong nước suốt một đêm, lão ngài nên để cho ta…nghỉ ngơi trước một chút biết không?” Ta lừ mắt, nhìn trước mắt hoàng thượng – thần thanh khí sảng – nói. Lại trong lúc vô tình nhìn đến mấy dấu hôn trên cổ hoàng thượng. Ách … hình như là kiệt tác của ta tối hôm qua. Kinh ~

“Sáng sớm nay, mẫu hậu đã đến rồi.” Hoàng thượng không để ý đến lời ta, phối hợp nói.

“Ha ha, không bắt được kẻ thông dâm, chắc bà ta thất vọng lắm.” Ta tưởng tượng đến sắc mặt của thái hậu lúc ấy.

“Phải.” Hoàng thượng cũng hơi hơi đắc ý.

“Nhưng mà, hôm nay trẫm tới là muốn hỏi ngươi một việc.”

“Việc gì?”

“Người hôm qua đến cứu ngươi-, chính là Tư Đồ Dực?”

“Việc này…” dnt nói gì thì nói vẫn là vì cứu ta mà đến-, hơn nữa hắn còn cố ý mang khăn che mặt, nhất định là không muốn hoàng thượng phát hiện ra hắn. Bây giờ nếu ta bán đứng hắn, có phải là không có đạo đức quá không?

“Ha ha, xem ra là trẫm cần phải đến phủ Thừa tướng hỏi thăm bệnh tình của Tư Đồ mới được.” Hoàng thượng nghiền ngẫm rồi cười một tiếng.

Đại biến thái, ta vì ngươi mặc niệm…

“Thánh Nữ, ngươi cùng Trẫm đi một chuyến.” Hoàng thượng ra lệnh.

“A? Ta? !” Ta muốn đi ngủ mà.

Hoàng thượng gật đầu.

Ai, hoàng đế lão tử người ta đã lên tiếng rồi, ta còn có thể làm gì nữa đây. Có điều ta không nghĩ tới là, hoàng thượng khi không cho ta ngồi cùng loan giá (*loan giá: xe vua đi)

Vừa lên xe, ta đã buồn ngủ lắm rồi nhưng không biết làm thế nào, Hoàng thượng kia thì một mực ngồi bên cạnh quỷ dị nhìn ta chăm chú.

Ta trợn mắt lườm liếc hắn, xoay người tìm một tư thế thoải mái, dự định chợp mắt một chút.

Chính là, mãi đến khi ta ngủ gục được một lúc, tỉnh lại, vẫn thấy hắn đang còn quỷ dị nhìn ta.

“Ngươi, muốn làm gì?” Ta hai tay che trước ngực, cảnh giác nhìn hoàng thượng.

“Ngươi thật là một cô gái kỳ quái.” Hoàng thượng dừng lại một chút. “Chuyện ngày hôm qua, ngươi tuyệt nhiên không để tâm?”

“Ngày hôm qua?”

Hoàng thượng chỉ chỉ mấy dấu hôn trên cổ mình.

“Làm ngươi đau sao? Ta xin lỗi.” Việc này cũng không thể trách ta, do ngày hôm qua người ta bất khả kháng thôi mà…

“Không phải như vậy.” Hoàng thượng một đầu đầy vạch đen.

“Vậy ngươi vì sao…A, ngươi…Ngươi không phải bắt ta chịu trách nhiệm chứ. Ngày hôm qua ta đã giao trước rõ ràng rồi mà! Ta sẽ không chịu trách nhiệm. Còn nữa, ta kỳ thật cũng chưa có làm gì ngươi mà.” Ách, ta tự động đã xem nhẹ mấy …dấu hôn này.

“Ngươi…ý trẫm không phải như vậy!” Mấy vạch đen trên đầu hoàng thượng càng sâu.

Vậy ý ngươi là sao? Ta kỳ quái nhìn hoàng thượng.

“Thôi bỏ đi.” Hoàng thượng thở dài một hơi, không hề…nhìn nữa. Sau đó nói: “Mau đến phủ Thừa tướng.”