Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 63: Ức Thần trận pháp




Đại biến thái thoáng cười khẽ, ôm lấy ta đang trong trạng thái hóa đá. Đi về phía trước.

“Này…Đây là muốn đi đâu?” Ta cứng ngắc -hỏi.

“Bỏ trốn a ~!” Đại biến thái thản nhiên trả lời.

“Nhưng mà ta…” Còn có Tiểu Chu Tước, còn có Tiểu Lôi cũng chưa thông báo cho bọn họ mà, hơn nữa có rất nhiều chuyện còn chưa làm…Nhưng tiếng nói mới lên được đến miệng đã bị Đại biến thái nhướng mày dùng ánh mắt uy hiếp, đè ép nuốt trở vào.

Đại biến thái…Ta xác định, ngươi không phải bỏ trốn, là cưỡng bức thiếu nữ nhà lành giữa ban ngày! (= =)

Đi vài bước, Đại biến thái lại bất ngờ buông ta ra, vẻ mặt xơ xác tiêu điều nhìn về phía trước.

Theo ánh mắt Đại biến thái nhìn đến, Lục mỹ nam cũng mang theo vẻ mặt xơ xác tiêu điều đứng ở đối diện nhìn Đại biến thái.

“Tư Đồ Dực.” Lục mỹ nam nói trước. “Ngươi muốn dẫn Thánh Nữ Linh Sơn của ta đi đâu?”

“Không ~ chỉ là Giáo chủ phu nhân thôi ~” Đại biến thái liền sửa nét mặt, liếc mắt nhìn ta, trong thanh âm nửa mang tiếng cười nửa như cảnh cáo – đáp lời.

“Còn chưa chắc.” Lục mỹ nam nhìn về phía ta, vẻ mặt cũng hóa ôn nhu: “Chờ ta một lát.” Sau đó nhìn qua Đại biến thái.

Đại biến thái tự nhiên hiểu ý gật đầu, sau đó xoay người điểm huyệt đạo của ta, kể cả huyệt câm. Sau đó ôm lấy ta, phi thân đặt ở bên ngoài viền cỏ, nói với ta – lúc này đang liều mạng trợn mắt nhìn hắn: “Lát nữa ta đến đón ngươi ~!” Xoay người phi thân trở về chỗ cũ.

Mắc ói! Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy các ngươi rất ăn ý sao…Ta sững sờ nhìn về phía trước, thấy Đại biến thái và Lục mỹ nam ‘liếc mắt đưa tình’ nhìn đối phương.

“Ngươi thua, bất luận là sống hay chết, suốt đời này đều phải biến khỏi tầm mắt của Nhị Nữu.” Lục mỹ nam rút kiếm.

“Đang có ý đó!” Đại biến thái trong nháy mắt trở thành một bóng ảnh màu hồng mờ nhạt, hướng Lục mỹ nam đánh tới.

Đinh đương – tiếng đánh nhau vang lên. Ta cực lực trợn to mắt muốn nhìn cho rõ đến cùng là Đại biến thái và Lục mỹ nam đánh nhau như thế nào. Nhưng cố lắm cũng chỉ nhìn thấy hai cái bóng một hồng một trắng quấn lấy nhau trên không trung. Thỉnh thoảng, trên đất lại xuất hiện vài ba cái hố, kinh động đom đóm một vùng. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, hai bóng ảnh tách ra, Đại biến thái sửa sang lại mấy sợi tóc, Lục mỹ nam phủi phủi bụi bặm trên y phục = =.

“Có chút bản lãnh ~!” Giọng yêu nghiệt hưng phấn cất lên.

“Là một nhân tài.” Giọng Lục mỹ nam cũng mang chất thưởng thức.

Tiếp theo, hai người lại nhanh chóng đánh úp về phía đối phương, lại tiếp tục ở trên không trung triền đấu.

…Ta nói, hay là các ngươi dứt khoát BL đi = =! (*BL: boy love => Hay là các ngươi dứt khoát yêu nhau đi.)

Trận đấu lại giằng co thêm nửa canh giờ nữa, hai người đều đã rất mệt mỏi, có vẻ chống đỡ hết nổi. Tại sao ta lại biết ư? Bởi vì, ta miễn cưỡng có thể thấy được hai người họ đánh nhau. Lục mỹ nam chiêu kiếm trầm ổn phức tạp, công thủ đều rất hoàn mỹ. Chiêu thức của Đại biến thái lại rất hoa lệ, xảo quyệt, một cặp đoản kiếm giấu trong ống tay áo, thoắt ẩn thoắt hiện giống như đang múa.

Thật ra, ta lại có cảm giác, hai người bọn họ hình như đang rất hưởng thụ, đánh rất sảng khoái…

Xem một hồi, tư tưởng ta bắt đầu phiêu du. Đang trong lúc phiêu du, hai luồng thân ảnh lại lần nữa văng ra, một tao nhã một ôn nhu. Đêm khuya gió lộng thổi ống tay áo, không thể nhìn ra hai người trước đó đã có một phen ác đấu.

“Thắng bại sao rồi?” Ta thốt ra, mới phát hiện huyệt đạo trên người đã được giải khai.

Hai người nhìn về phía ta, rõ ràng đều lộ vẻ kinh ngạc. Sao thế? Huyệt đạo của ta không phải do bọn họ giải sao?

“Vẫn chưa.” Sau khi trầm tĩnh một lát, Đại biến thái trả lời. Tiếp sau quay qua Lục mỹ nam nói: “Đánh cuộc thay đổi một chút, thế nào?”

Lục mỹ nam nhã nhặn cười: “Đang có ý đó.” Nói xong, hai người đều hướng về phía ta.

Các ngươi…Các ngươi như vậy, ta sẽ hiểu lầm  ̄□ ̄|||, Không phải… không được, các ngươi muốn…

Ta vẫn còn đang suy nghĩ miên man, Lục mỹ nam và Đại biến thái đã chạy đến trước mặt ta.

“Ta phía trước, ngươi ở phía sau.” Đại biến thái nói với Lục mỹ nam. Lục mỹ nam gật đầu.

… >△

“Ai có thể đem Nhị Nữu còn sống đi ra ngoài, Nhị Nữu sau này sẽ ở với người đó.” Lục mỹ nam đứng yên phía sau ta, xoay người bảo hộ sau lưng ta.

˙▽˙ Hả? ! Là ý gì đây. Quay đầu thấy đại biến thái hắn cũng đã đứng chắn trước mặt ta, hai người vây ta vào giữa, sẵn sàng đón quân địch.

“Ha ha ha ha, còn sống mang ra ngoài? Hôm nay chỉ sợ các ngươi ai cũng không thể sống sốt đi ra.” Trên thảo nguyên trống trải đột nhiên vang lên một trận cười gian giảo trầm thấp.

“Quả thật là Ức Thần trận?” Đại biến thái hỏi

“Ừm.” Lục mỹ nam gật đầu. “Là cấm thuật Linh Sơn, không ngờ lại có người có thể sử dụng trận pháp này!”

“Cái gì mà Ức Thần trận? Cái gì mà cấm thuật Linh Sơn?” Không khí đột nhiên biến thành quỷ dị như vậy, ta hơi bất an. Đại biến thái và Lục mỹ nam hai người này võ công cao cường như vậy, cũng không nắm chắc …sống sót phá được trận này sao?

“Tức cười, Thánh Nữ Linh Sơn LẠI không biết Ức Thần trận.” Thanh âm trầm thấp lại lần nữa vang lên. Trên thảo nguyên vốn trống trải đột nhiên xuất hiện mấy trăm hắc y nhân bao vây chúng ta.

“Ức Thần trận, thần vào ức thần, người vào ức người, yêu vào ức yêu. Chỉ cần lâm vào trận pháp này, mặc kệ là linh lực, yêu lực hay nội lực, chỉ cần thấy được sẽ tự nhiên bị mắt trận hấp thu toàn bộ. Tất cả pháp thuật hay võ công, ở trong trận pháp này đều tự động mất đi hiệu lực. Cho nên, mới vừa rồi huyệt đạo của ngươi mới có thể tự động hóa giải.” Lục mỹ nam giải thích cho ta.

“Cho nên, vừa rồi ngươi đột nhiên cùng Đại biến thái ngừng đánh, là bởi vì không thể dùng đến nội lực?” Khó trách vừa mới rồi hai người là từ từ chạy đến, chứ không phải là phi thân lại đây.

Lục mỹ nam gật đầu.

“Lại là Yến Vương làm -?” Ta hỏi

“Cũng có thể là Hoàng thượng.” Đại biến thái khẽ cười.

Ta rùng mình. Nhưng mặc kệ là ai, ít nhất, người bày bố trận này chính là người đã hại Tiểu Chu Tước! Ta nắm tay, ức chế không được phẫn nộ đang nổi lên trong lòng nhưng nội lực đã hoàn toàn biến mất. Mấy tên hắc y nhân này tiến vào trong trận pháp cũng không thể sử dụng nội lực. Nếu bằng vào võ công của Đại biến thái và Lục mỹ nam, không cần dùng đến nội lực cũng không nhất định sẽ đánh không lại mấy trăm hắc y nhân này. Nhưng mà…người bố trận rất hèn hạ, cố ý chờ đến khi Đại biến thái và Lục mỹ nam đánh nhau đến không còn sức lực mới khởi động trận pháp…

“Nhị Nữu, lát nữa ngươi cứ đứng trung gian, không được lộn xộn.” Lục mỹ nam phân phó ta.

Chờ một chút…Không thể dùng nội lực, vậy ‘Mạc kế’ của ta không cần dùng nội lực cũng có thể sử dụng, mà võ công hiện đại của ta cũng là mấy loại võ công không có nội lực. Hôm nay, tất cả mọi người đều không thể sử dụng nội lực, nói không chừng…ta lại trở thành…cao thủ nha!

Nghĩ vậy, ta không khỏi có chút hưng phấn.

“Đại biến thái, Lục sư huynh…Nói không chừng ta có thể giúp được gì không, ta…” Kỳ thật rất có thể đánh.

“Nhị Nữu nghe lời đi ~! Ngươi nếu còn lộn xộn, chúng ta sẽ bị phân tâm-.” Đại biến thái cắt lời ta. Lục mỹ nam cũng gật đầu phụ họa.

Các ngươi…Phân biệt ta = =!

“Ta thật sự…” Rất lợi hại-.

“Ta biết ngươi muốn hỗ trợ. Nhưng nếu thật sự muốn sống sốt trở ra, vẫn là không lộn xộn thì tốt hơn.” Lục mỹ nam lại cắt lời biện bạch của ta.

Ta không phản bác nữa. Bởi vì hắc y nhân đã bắt đầu tấn công. Đại biến thái và Lục mỹ nam không rảnh đôi co với ta, chuyên tâm nghênh chiến.

Đã không có nội lực phụ trợ, tốc độ của Đại biến thái và Lục mỹ nam đều chậm đi rất nhiều. Nhưng tạm thời vẫn có thể chắn cản hắc y nhân ra khỏi một vòng tròn vô hình. Ta đứng phía trong vòng an toàn đó.

Ta quan sát một chút. Đại biến thái và Lục mỹ nam cho dù không dùng nội lực, chiếu theo thời hiện đại cũng thật là tuyệt đỉnh cao thủ. Còn những hắc y nhân này…hoàn toàn dựa vào số đông mà thủ thắng. Có vài người lợi hại nhưng trình độ cao nhất cũng chỉ đạt tới sáu bảy phần lực công kích của nhu đạo mà thôi. Ta dư sức ứng phó.

Lục mỹ nam trong tay cầm kiếm, Đại biến thái cũng có đoản đao. Trong lúc nhất thời, hắc y nhân vô phương đến gần. Ta đang lo lắng có nên…tìm cái gì làm vũ khí hay không. Lấy dtdd cầm tay ra muốn sử dụng Thần bí thạch, ai ngờ, mò đến một nửa lại giống như có người dùng sức lôi kéo Thần bí thạch trong người ta, không cho ta lấy nó ra. Ta dùng sức kéo mạnh một cái, rốt cuộc rút ra được Thần bí thạch. Một hòn đá màu tím…béo phệ…rõ ràng đang giắt trên dtdd của ta không ngừng run rẩy, như là đang khóc…

Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Thần bí thạch không chịu biến trở về nguyên hình – -, ách…Thành thật xin lỗi, ta quên ngươi cũng không thể dùng linh lực…

Ta xoa xoa Thần bí thạch xem như an ủi nó. Lại lần nữa cất nó và dtdd vào trong người.

“Nhị Nữu!”

“Nhị Nữu!”

Đại biến thái và Lục mỹ nam khẩn trương đồng thời cất tiếng hô vang. Ở chếch mé bên hông, một tên hắc y nhân hình như đã xông qua được vòng tuyến phòng ngự của Lục mỹ nam và Đại biến thái, đang xông đến chỗ ta.

Tới đây! Ta hơi đảo về phía sau, tránh thoát công kích của Hắc y nhân, thuận thế nắm lấy cánh tay hắn ném một cái, còn nhân lúc hắn xoay người còn chưa kịp rơi xuống đất, lấy chân đá hắn bay ra ngoài vòng tròn.

“Quá đẹp!” Ta vỗ vỗ tay, tự tán dương bản thân. Không đợi Đại biến thái và Lục mỹ nam phản ứng lại, ta vận ‘Mạc kế’ trong nháy mắt giải quyết nốt hai tên hắc y nhân đang tập kích Đại biến thái và Lục mỹ nam – lúc này vẫn đang ngẩn người nhìn.

“Đừng ở đó ngẩn người ra nữa, tự bảo trọng đi-. Ta không bảo vệ nổi hai ngươi đâu!” Ta đi. Ta thừa nhận, lúc nói ra những lời này, … ta thật sự vui thích quá đi, khá khá khá….

Lục mỹ nam và Đại biến thái đưa mắt nhìn nhau rồi lại lần nữa tiếp tục hỗn chiến.

Có ‘Mạc kế’ nên có ưu thế về tốc độ, đánh nhau so với trong tưởng tượng của ta còn sảng khoái hơn nhiều. Trong lúc vung quyền múa chân, ta loáng thoáng nhớ đến thời hiện đại, lúc mang theo một đám thủ hạ hăng hái chiến đấu. Không khỏi càng đánh càng thuận tay, một lát sau đã đảo ngược tình thế, đem đám hắc y nhân hạ gục vô số.

Tuy rằng hắc y nhân lực công kích không cao nhưng nhân số đông đảo. Tạm thời, hắc y nhân không thể thương hại được chúng ta nhưng chúng ta cũng không có cách tiêu diệt được bọn chúng. Hỗn chiến liên tục, ta đánh đến nỗi toàn thân mệt rã, quay đầu nhìn về phía Đại biến thái và Lục mỹ nam. “Cứ như vậy cũng không phải cách hay, có cách nào phá được trận pháp này không?”

“Mắt trận. Người bày trận trấn thủ tại mắt trận.” Lục mỹ nam vừa đánh vừa nói.

“Làm sao tìm được?”

“Không biết.”

“…”

Chỉ cần lâm vào trận pháp này, mặc kệ là linh lực, yêu lực hay nội lực, chỉ cần thấy được sẽ tự nhiên bị mắt trận hấp thu toàn bộ.

Ta bỗng nghĩ ra, chỉ cần là năng lực có thể nhìn thấy, đều có thể bị mắt trận hấp thu toàn bộ.

Vậy không biết là ánh sáng do lực điện sinh ra có thể bị mắt trận hấp thu hay không? Ta thầm tính toán trong lòng, lấy dtdd ra, bấm chỉnh trạng thái chiếu sáng để cho chùm tia sáng chiếu thẳng lên bầu trời.

Trong giờ khắc này bỗng xảy ra chuyện quái dị. Theo nguyên tắc thì chùm tia sáng sẽ phải chiếu thẳng lên bầu trời, nhưng đang chiếu đến giữa không trung thì đánh vòng trở lại, chiếu vào trong một bụi cỏ ở phía xa xa.

Thành công rồi!

Ta vui mừng khôn xiết. Chỉ vào chỗ chùm tia sáng chiếu đến, nói – lời nói có chút không mạch lạc: “Đó, sáng! Mắt trận!”

Nhưng Đại biến thái và Lục mỹ nam đều hoàn toàn hiểu được ý ta. Ba người đồng loạt hướng đến mắt trận đánh tới. Có được mục tiêu, tất cả đều rất thuận lợi, hợp lực của ba người, không cần bao nhiêu thời gian đã đến được trước bụi cỏ. Tốc độ của ta nhanh nhất, lủi vào trong bụi cỏ liền thấy một bóng người ngồi ở bên trong. Ta bay lên tung ra một chuỗi liên hoàn cước, nhằm thẳng hướng bóng người đó tấn công.

“Ái A…!” Bóng người bị ta đá tới, té nhào xuống đất.

Chỉ trong khoảng khắc ta phá được mắt trận, ngoài bụi cỏ một chùm tiếng kêu thảm thiết qua đi, không gian lại hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Ta đi đến trước mặt người bày trận đang quỳ rạp trên đất, một cước giẫm đạp lên người hắn. Rốt cuộc cũng nhìn rõ người này là ai.

“Không ngờ lại gặp được người quen, Kiền trưởng lão!”

Không sai, chính là kẻ tại Linh Sơn đã thông gian cùng đồ đệ bị ta bắt gian tại trận – Kiền trưởng lão!

“Là ngươi đã làm hại Tiểu Chu Tước? !” Ta đạp mạnh chân xuống ngực hắn.

“Sao lại thế này! Đang tiếc, đáng tiếc a…Nếu không hôm nay đã có thể giải quyết sạch các ngươi!” Kiền trưởng lão bị ta giẫm lên, ở bên dưới giãy dụa nói.

“Là ai phái ngươi tới- ~!” Đã giải quyết xong tất cả hắc y nhân , Đại biến thái và Lục mỹ nam cũng đã đi tới.

“Hoàng thượng hay Yến Vương?”

Kiền trưởng lão không nói.

Đại biến thái không nhịn được, buộc Kiền trưởng lão nuốt vào một viên thuôc. Sau đó túm cằm hắn niệm một câu chú ngữ. Hỏi lại: “Là ai phái ngươi tới ? !”

Kiền trưởng lão ánh mắt lập tức ngây dại, cất giọng đều đều vô cảm trả lời: “Thái hậu.”

Đang nhiên lại là…lão phù thủy kia?

Đại biến thái hỏi xong, dự định trực tiếp giết chết Kiền trưởng lão, ta vội vàng ra tay ngăn cản.

“Giữ lại hắn cũng vô dụng ~!”

“Ai nói vô dụng! Ta muốn dẫn hắn trở về giao cho Tiểu Chu Tước! Ngươi phụ trách khiêng đi.” Ta phân phó Đại biến thái.

“Không cần!” Đại biến thái bất mãn.

“Thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

Đại biến thái nhụt chí, chỉ vào Lục mỹ nam: “Tại sao không kêu hắn khiêng?”

“Khó coi!” Tốt rồi -, bỏ trốn cái gì, còn đem ta ra làm thứ hàng hóa để đánh cược, chỉ nghĩ đến đó thôi là trong lòng ta lại vô cùng khó chịu!

Đại biến thái bất đắc dĩ, một chưởng đánh dựng Kiền trưởng lão dậy, ghét bỏ dùng một tay nắm vạt áo Kiền trưởng lão lôi đi. Vừa túm vừa lôi, lại ném lên, lại túm….

Cứ như vậy, Kiền trưởng lão bị Đại biến thái tung hứng về đến biệt quán.

Tuy nhiên, trở về đến cửa biệt quán, người đầu tiên lao ra nghênh đón chúng ta, chính là Tiểu Lôi!

“Tỷ tỷ! Ta ngửi thấy mùi vị của tỷ tỷ! Tỷ tỷ, ta thật rất lo cho ngươi!” Tiểu Lôi nhoáng cái nhào ngay vào lòng ta.

“Tiểu Lôi? ! Sao ngươi lại đến đây?” Ta vừa mừng vừa sợ.

“Là đại thúc Đan Mai lâu dẫn ta tới-.” Tiểu Lôi dương mắt, hít hà cái mũi.

Ta liếc mắt nhìn Lục mỹ nam cảm kích.

“Tỷ tỷ, Thần bí thạch này làm sao vậy?” Tiểu Lôi hỏi, chỉ vào Thần bí thạch. Thần bí thạch sau khi phục hồi linh lực liền hóa thành tiểu cầu, vẫn một mực gục trên vai ta khóc lóc.

“À, không có gì, chỉ là không cẩn thẩn, đang khỏa thân thì bị người ta nhìn thấy hết.”

Thần bí thạch khóc càng thêm cực kỳ bi ai.

Tiểu Lôi gật đầu, ánh mắt đảo đến trước ngực ta, sau đó giật mình chỉ vào: “Tả…Tỷ tỷ, đây….đây là Định hồn châu!”

Ta vội vàng che miệng Tiểu Lôi lại. “Lát nữa rồi nói!”

Đem Kiền trưởng lão giao cho Tiểu Chu Tước xong, ta còn chưa kịp nghỉ ngơi liền trực tiếp lên kinh. Trên đường, Đại biến thái thay trở lại một thân quan phục, đồng hành cùng chúng ta. Trước lúc ta lên xe, Đại biến thái nói bên tai ta: “Phu nhân, mấy ngày nữa chúng ta lại bỏ trốn ha ~!”

Ta đảo!

Cái tên biến thái nhà ngươi, vẫn còn nghiện bỏ trốn sao.