Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 30: Đào giếng




“Vương Võ, ngươi xem ta mua ba con bồ câu, lát nữa ta trổ tài cho ngươi xem, nấu canh bồ câu uống nha.” Đỗ Vĩ Minh mang ba con bồ câu vui vẻ chạy vào phòng Vương Võ.

“Thiếu gia, thứ này quý như vậy ngươi sau này đừng mua.”

“Chờ ngươi thân thể tốt lên thì không để cho ngươi ăn nữa, hiện tại ngươi an tâm dưỡng thương đi.” Đỗ Vĩ Minh mang bồ câu quay về phòng bếp, Chu Văn phụ xách những thứ khác vào nhà.

“Chu Văn, giết bồ câu, ta đi đun canh.”

Chu Văn nhận bồ câu trong tay phải Đỗ Vĩ Minh đi ra ngoài làm. Đỗ Vĩ Minh lấy nấm và mộc nhĩ dùng nước sôi trụng qua. Tiên. Rửa sạch bồ câu đã làm thịt, tất cả đủ cho Vương Võ ăn hai bữa. Rửa sạch mộc nhĩ, nấm trong nước sôi. Sau đó cho bồ câu, ích mẫu, nấm, mộc nhĩ, rượu gạo, củ hành, gừng non vào chén lớn, để vào nồi chưng một canh giờ là được.

Bảo Chu Văn trông lửa, Đỗ Vĩ Minh lấy thuốc cần sắc ra ngâm trong chậu gỗ. Chu Văn nhìn không hiểu, “Thiếu gia, thuốc này ngâm làm gì?”

“Chu Văn, sau này ngươi sắc thuốc cho Vương Võ trước hết ngâm thuốc hơn nửa canh giờ hẵng sắc, như vậy dược hiệu thuốc sắc ra mới tốt.”

Chu Văn tuy rằng không rõ rốt cuộc đây là thuyết pháp gì, nhưng vẫn gật đầu.

Buổi tối cùng Chu Văn hai người uống cháo ăn bánh bột ngô, hiện tại cần tiết kiệm, lần này lên trấn trên mất hơn 600 văn, trừ đi trưởng thôn cho 200 văn tiền thuốc, cũng mất hơn 100 văn. Thu hoạch từ ruộng thì khẳng định là không ăn nhằm gì rồi.

Nước cất trữ cho tới tối nay đã dùng gần hết, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn buổi tối khứ đào ra một bình nước.

“Chu Văn, mai ngươi lên núi chặt gậy trúc về, ta cần dùng.”

“Vâng, thiếu gia.”

Canh bồ câu đã đun xong, hương vị thực sự là từ xa đã có thể ngửi thấy. Trong canh có bỏ chút muối ăn.

“Chu Văn, ngươi đi vào cho Vương Võ ăn đi, ta đến làm cơm tối là được.”

Trong phòng, Vương Võ nhìn bát canh bồ câu, viền mắt đỏ lên. Từng bị thương nhiều lần, đây là lần đầu tiên có người hầm canh cho hắn uống.

“Vương Võ, thừa dịp còn nóng mau uống, đây là canh thiếu gia đun riêng cho ngươi.”

“Chu Văn, thiếu gia đối với ta, thực sự, thực sự tốt quá.”

“Được rồi, biết thiếu gia đối tốt với ngươi, ngươi cũng nhanh ăn đi, dưỡng thương rồi, hảo hảo hồi báo thiếu gia.”

Một chén canh uống xong, không chỉ ấm bụng, ngực càng ấm. Thiếu gia thực sự đối với mình quá tốt.

Buổi tối, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi nghỉ ngơi, nói là để mình trông Vương Võ.

“Thiếu gia, ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, buổi tối sao còn muốn trông Vương Võ, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, có ta là được.”

“Chu Văn, ngươi cũng mệt cả ngày, ngươi đi nghỉ ngơi, để ta.”

“Ngươi là thiếu gia, sao có thể để ngươi làm. Được rồi, cứ nghe ta, ngươi đi ngủ, để ta.”

“Thiếu gia, ngươi đi nghỉ ngơi đi, để Chu Văn theo ta là được. Ta hiện đã khá hơn, không có việc gì, không cần người trông. Chu Văn ngủ bên cạnh ta, có chuyện gì ta gọi hắn là được.”

Đỗ Vĩ Minh không nói được hai người, trở về phòng đi nghỉ. Nằm ở trên giường bắt đầu nghĩ làm sao đào giếng. Kỳ thực mình không có khái niệm gì với việc đào giếng, trước cứ đào thử rồi xem xét.

Kỳ thực về nơi đào giếng, Đỗ Vĩ Minh nghĩ thật lâu, chỉ là không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng chắc không nên cách bờ sông quá xa. Tuy rằng không rõ lắm ở đâu có nước ngầm, nhưng gần sông thì chắc sẽ có khả năng hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, Chu Văn lên núi chặt gậy trúc, Đỗ Vĩ Minh bảo hắn thuận tiện xem có thể đào rau dại về không. Hiện tại rau dại trên núi cũng nhiều, rau trồng lại không nhiều lắm. Mình thì vội vàng làm bữa sáng, sắc thuốc, đổi thuốc cho Vương Võ.

Vết thương trên người Vương Võ, chỗ hơi nông đã kết vảy. Thế nhưng hai vết thương trên vai và trên tay vẫn còn hở. Xem ra hai vết thương này còn cần thời gian dài.

“Thiếu gia, ngươi có thể cho ta lau người không, ta cảm thấy mình sắp thối chết rồi.” Không phải Vương Võ xoi mói, nhưng hôm nay nóng như vậy, cả ngày nằm trên giường, luôn xuất mồ hôi, thật sự có chút không chịu nổi.

“Không được, đại phu nói, ngươi hiện tại không thể đụng vào nước.”

“Thiếu gia, ta chỉ lau thôi còn không được sao?”

“Vậy thì, chờ Chu Văn buổi tối trở về hai người chúng ta lau những chỗ không bị thương cho ngươi.”

Vương Võ nghĩ mình cuối cùng cũng có chút thành công, có thể lau một chút cũng tốt, trên người thật sự chịu không nổi.

Chờ Chu Văn trở về, mặt trời đã ngả bóng, cháo Đỗ Vĩ Minh cố ý giữ lại đã nguội ngắt.

“Thiếu gia, hôm nay trời thật nóng, uống cháo lạnh vừa lúc a.”

Đỗ Vĩ Minh cầm gậy trúc Chu Văn chặt về xử lý. Lấy ba cây gậy trúc tương đối tráng kiện, bảo Chu Văn chém đi chỗ lồi lên ở trên, ba cây gậy trúc độ dài đồng nhất. Đỗ Vĩ Minh cắt sợi dây thành từng đoạn, dùng dây cố định ba cây gậy trúc,

Ăn xong bữa trưa, hai người nghỉ ngơi một chút, chờ mặt trời một như vậy độc ác, Đỗ Vĩ Minh quyết định ra ngoài đào giếng thử. Cách ngoài phòng Vương Võ không xa, có việc thì kêu một tiếng.

“Được rồi, thiếu gia, cậu mau đi, có việc ta sẽ gọi.”

Nơi Đỗ Vĩ Minh chọn là chỗ cách buồng trong khoảng mười thước, cách bờ sông khoảng năm sáu mét, cách đường trong thôn khoảng hai ba thước. Sau khi chọn chỗ, Đỗ Vĩ Minh chọn một cành cây vẽ lên mặt đất một vòng tròn, đường kính đại khái khoảng hai xích.

“Chu Văn, đào ngay chỗ này, đừng chờm ra ngoài.”

“Được rồi.”

Hai người ra sức đào, ban đầu đào rất đơn giản, đào đến gần một thước, bên trong chỉ đủ cho một người xuống dưới đào.

Đỗ Vĩ Minh từ bên trong cầm khối trúc hình trụ qua, dựng thẳng giữa hố tròn, rồi đi lấy sợi liễu và một cái rổ nhỏ tới.

“Chu Văn, ngươi chút nữa xuống dưới đào tiếp, lấy dây buộc cố định vào người, đợi lát nữa lại dọc theo nó trèo lên, được chứ.”

“Dạ, không thành vấn đề.”

“Ngươi đào ở dưới, đất đào ra thì cho vào trong rỗ, trên rổ ta đã buộc dây, khi đầy thì ngươi kêu một tiếng ta sẽ kéo đổ đi rồi thả xuống.”

“Dạ, thiếu gia, ngươi cứ để ta làm.”

Kỳ thực đào giếng có tính nguy hiểm nhất định, Đỗ Vĩ Minh trong lòng cũng để ý, không ngừng dặn Chu Văn cẩn thận.

“Thiếu gia, ngươi yên tâm được rồi, ta làm được mà, không được ta sẽ dùng cái cột này trèo lên, ngươi đừng lo lắng.”

Hai người chung sức hợp tác, một buổi chiều cũng đào được khoảng một thước rưỡi, nhìn bùn đất phía dưới, Đỗ Vĩ Minh tự tin là có nước ngầm.

Hai người bận bịu nửa ngày, cả người đều là bùn. Đặc biệt là Chu Văn, ở dưới đào hầm, vừa mồ hôi vừa dính bùn, trên người cứ như từ vũng bùn ngoi lên. Thật muốn tắm một trận

Thế nhưng nước không còn nhiều, Đỗ Vĩ Minh xa xỉ một hồi, lấy nửa bình nước, hai người dùng nước lau một lần, không có cách nào, bùn thật sự rất nhiều, dính ở trên người thật sự là khổ sở.

Hai người lao động thêm nửa ngày, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi nghỉ ngơi, mình đi làm cơm tối. Cơm còn chưa ăn, trưởng thôn đã tới.

“Lý Nhị a, ngươi đào một hố to như vậy làm gì thế?”

Chu Văn nhận việc trong tay Đỗ Vĩ Minh, để Đỗ Vĩ Minh ra ngoài nói chuyện với trưởng thôn.

“Trưởng thôn bá bá, ta đây là đang đào giếng.”

“Đào giếng? Là giếng ở dưới có nước hả?”

“Đúng vậy, làm thử một chút, cũng không biết đào thế nào, cứ thử xem, nếu như thành công, mọi người cũng không cần đi xa lấy nước.”

“Ta vừa nhìn, cái hố này đã rất sâu, có nguy hiểm không?”

“Trưởng thôn, ngươi yên tâm, chúng ta cũng chỉ thử thôi, thực sự không được sẽ lấp hố lại.”

“Được rồi, vậy ngươi phải cẩn thận đáo, có gì cần hỗ trợ thì tới tìm ta.”