Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 50: Mạt trược




Đợi xuôi cơm, chu văn cùng liên đại, vương võ chịu khó dọn bàn, đỗ vĩ minh đã có chút men say, tuy hắn chẳng uống bao nhiêu, nhưng tửu lượng lại không ra gì. Trên bàn đặt hạt dưa,đậu rang, ô liu ngào đường, bỏng khoai lang và điểm tâm mua ở trấn trên. Trà vẫn là trà bạc hà, hương vị này bây giờ cảnh nguyên càng ngày càng thích.

“oa nhi, hạt dưa ngươi không thể ăn nhiều, rất dễ thượng hoả.”

Oa nhi tuy không hiểu thượng hoả là khái niệm gì, nhưng lời ca ca nói luôn đúng, vội vàng gật đầu.

“cảnh nguyên, ô liu ngào đường ngươi thích ăn, nhưng cũng không thể ăn nhiều.”

Đỗ vĩ minh nói nhiều hơn bình thường.

“chu văn, vương võ, các ngươi mau tới, cùng ăn hạt dưa.”

“liên đại, ngươi cũng mau tới đây ngồi, không vội.”

“chu văn, gậy trúc chuẩn bị tốt chưa, đợi lát nữa chúng ta đốt pháo.”

Lưu cảnh nguyên có chút dở khóc dở cười nhìn vĩ minh, này thật không giống như hắn lúc bình thường. Đỗ vĩ minh làm người hiền lành nhưng nói không nhiều, uống rượu vào không ngờ lại nói nhiều hơn. Lần trước uống say thì trực tiếp liền ngủ, hóa ra khi hắn uống rượu sẽ bắt đầu nói chuyện. 

Lưu cảnh nguyên vì điều mình vừa phát hiện mà vụng trộm cao hứng, biết làm sao được, ngoại trừ mấy tháng ban đầu ở chung, hơn nửa năm nay số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, hiện tại hoàng huynh là trong ngoài giáp công, mình không hỗ trợ sao được. Hai ngày nữa lại phải trở về, tết vừa qua đi sẽ đến biên quan, lần này đi rồi không biết đến khi nào mới có thể trở về.

“cảnh nguyên, ngươi sao không ăn, ngươi không phải thích nhất ăn ô liu ngào đường à, lần này ta làm rất nhiều, khi ngươi đi có thể mang theo.”

“Ừ, được, cám ơn.”

“khách khí như vậy làm chi.”

“chúng ta tới chơi bài đi.” Cảnh nguyên đề nghị. Tuy rất muốn thử mạt trược mà vĩ minh nói, nhưng thứ này còn chưa làm tốt nên đành chơi tiểu bài vậy. Tiểu bài là do cảnh nguyên mang tới, hiện giờ trong kinh đô rất lưu hành trò chơi này. Hăn sợ vĩ minh buồn chán nên cũng mang theo một bộ tới. 

Quy tắc chơi tiểu bài rất đơn giản, vừa học là biết, ban đầu chơi là cảnh nguyên, vĩ minh, chu văn và liên đại, vương võ cùng oa nhi làm trọng tài. Người một nhà cũng không chơi tiền, nếu thua liền dán giấy đỏ để viết câu đối tết còn thừa lại. Cảnh nguyên nói, ai thắng nhiều nhất sẽ có phần thưởng, đỗ vĩ minh có chút nóng lòng muốn thử.

Qua mấy ván, đỗ vĩ minh đã bị dán vài mẩu, liên đại và chu văn trên trán cũng có, cảnh nguyên thì sạch trơn, một cái cũng không có. Oa nhi ở bên cạnh vui vẻ, ca ca trên trán dán thật là nhiều. Đỗ vĩ minh còn không chịu nhận thua, vẫn muốn tới. Chu văn đổi cho vương võ vào chơi, chuẩn bị đi lấy bánh trôi.

Bánh trôi hôm nay ngoại trừ thịt tươi và bánh đậu còn có hoa sinh, khi làm tương chấm ăn lẩu, đỗ vĩ minh liền cân nhắc thứ này cũng có thể làm bánh trôi.

“thiếu gia, các vì đi nghỉ ngơi một chút, ăn bánh trôi đã, chờ ăn xong rồi lại chơi.“

Đỗ vĩ minh đang chơi đến cao hứng,“đợi đã, chu văn, chờ ta chơi thêm ván này, lần này nhất định phải làm cho cảnh nguyên cũng bị dán giấy đỏ.”

Kết quả là có thể nghĩ, đỗ vĩ minh trên trán thêm một cái. Oa nhi sắp không nhịn được, ca ca sao lại ngốc vậy, luôn thua, trên đầu bị dán giấy nhiều nhất, còn lão ồn ào lại muốn chơi nữa, lần này nhất định sẽ thắng.

năm mới ăn bánh trôi cũng là một biểu tượng cho may mắn, viên viên tròn tròn, cho nên bánh trôi phải là số chẵn. Ngoại trừ oa nhi thì mỗi người đều ăn sáu cái, lục lục đại thuận. Oa nhi vừa rồi ăn không ít đồ ăn vặt, lúc này chỉ có thể ăn hai cái.

Vừa ăn bánh trôi, oa nhi vừa làm công tác thống kê chiến quả, đỗ vĩ minh trên trán có mười mẩu giấy, vương võ có sáu mẩu, liên đại năm mẩu, chu văn ba mẩu, chỉ có lưu cảnh nguyên là sạch sẽ nhất, cái gì cũng không có. Đỗ vĩ minh không vui, sao lại là mình nhiều nhất chứ.

Bánh trôi vừa mới ăn xong, bên ngoài liền vang lên tiếng pháo. Tiếng pháo do một nhà bắt đầu, những nhà khác cũng liền lục tục bắt đầu. Người một nhà đều chạy ra ngoài cửa nhìn vương võ và liên đại đốt pháo, oa nhi có hơi sợ, đỗ vĩ minh nhanh tay bịt hai lỗ tai của hắn lại.

Hoa đùng ba, hoa đùng ba… tiếng pháo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều nhà tham gia, một năm mới lại bắt đầu. Đỗ vĩ minh từ trong túi tiền lấy ra hà bao nhỏ đã sớm chuẩn bị tốt, nhất nhất chia cho oa nhi, chu văn, vương võ, liên đại. Oa nhi nhận hà bao, cực kì vui vẻ, cũng bất chấp tiếng pháo, phe phẩy hà bao nghe âm thanh tiền đồng bên trong va chạm truyền đến.

“oa nhi, hà bao phải đặt ở dưới gối nha.”

“dạ, ca ca.”

Cảnh nguyên cũng lấy hà bao đưa cho bốn người, oa nhi còn thu được của chu văn, vương võ, liên đại, có thể nói là người thắng lớn nhất tối nay. Lại đánh tiểu bài trong chốc lát, chủ yếu là đỗ vĩ minh luôn muốn làm cho cảnh nguyên cũng bị dán một mẩu giấy, kết quả không nói cũng biết. Thấy oa nhi ở bên cạnh đã gật gù như gà mổ thóc, nhiệt tình mọi người cũng đều tan, tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Dém lại chăn cho oa nhi, hà bao đặt ở dưới gối, bản thân đỗ vĩ minh cũng mệt mỏi, lúc trước tất cả đều là hưng phấn, đến khi thật sự xong xuối mới thấy mệt mỏi, chưa nói được mấy câu với cảnh nguyên đã lăn ra ngủ.

“vĩ minh, vĩ minh” lưu cảnh nguyên kêu hai tiếng, xem ra vĩ minh đã ngủ, lưu cảnh nguyên vụng trộm vươn người lên nhìn, mặt chậm rãi chuyển tới, cuối cùng dán lên, thật muốn làm cho thời gian ngừng lại ngay tại thời khắc này. Cảm thấy như hôn đã lâu, kỳ thật cũng chỉ có một lát đi, vươn người hôn môi rồi lại nhịn không được ở trên cổ trên mặt hôn vài cái. Đầu đỗ vĩ minh giật giật, cảnh nguyên hoảng sợ, nhanh chóng ngừng lại, không dám động. Sẽ không tỉnh chứ? May là chỉ lật người rồi lại tiếp tục ngủ. Cảnh nguyên trở lại vẻ thành thật, quên đi, chờ hắn lớn hơn rồi nói sau, về sau thu thêm lợi tức là được.

Bởi vì đêm qua thức khuya, buổi sáng đầu tiên mọi người đều dậy muộn hơn so với bình thường, oa nhi còn đang vù vù ngủ. Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, đậu phụ lá cuốn ngân bao, và cơm đậu đỏ, đây là quy củ. Đỗ vĩ minh đi gọi oa nhi dậy, bảo oa nhi mau rời giường, đợi lát nữa có thể cùng bọn trương nhị bảo đi quanh thôn “càn quét”. Oa nhi nghe thế thì lập tức tinh thần, tiểu hài tử thích nhất là náo nhiệt, nghe đến chữ chơi là rời giường ngay..

Ăn qua bữa sáng, đỗ vĩ minh liền thu xếp dán câu đối têt, câu đối tết là cảnh nguyên viết hai ngày trước, đỗ vĩ minh vẫn không quen dùng bút lông viết chữ, viết ra chỉ để tự mình xem, so với cảnh nguyên đương nhiên không giống nhau. Thiên địa hoà thuận cùng với bình an như ý, còn viết vài tấm chữ phúc. Cửa sân dán câu đối, cửa nhà dán chữ phúc, đo đỏ nhìn đã thấy vui mắt.

Mỗi người đều thay quần áo mới, oa nhi cũng mặc vào quần áo, mũ, và bao tay da thỏ đỗ vĩ minh đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Trong nhà làm không ít thịt thỏ hoang, đỗ vĩ minh đem da thỏ lột ra, làm ba đôi găng tay, oa nhi một bộ, mình một bộ và cảnh nguyên một bộ, đám chu văn thì đành đợi có rồi làm. Nhị bảo đến nhà tìm oa nhi, hai đứa tham gia vào đội ngũ trẻ con, la cà từng nhà.

Đỗ vĩ minh cùng cảnh nguyên đi chúc tết các trưởng bối trong thôn. Quần áo mới cảnh nguyên là dùng tơ lụa hắn lưu lại lần trước để may, may mà trương đại thẩm còn giữ số đo hắn, bằng không thì khó mà làm được. Gặp được thôn dân, mọi người đều ha ha chúc tết lẫn nhau, đi quanh một vòng như vậy nói thật là hơi mệt.

Đám trẻ nhỏ khi tới cửa thì tranh cãi ầm ĩ, có đứa muốn hạt dưa, có đứa muốn điểm tâm, bận bịu một phen. Thấy nhị bảo lòng thòng nước mũi lập tức nhanh chóng đến dỗ hắn. Đám trẻ con chơi xong ăn xong liền xuất phát đến nhà tiếp theo. Oa nhi cũng lắc mông chạy theo.

Đến bữa trưa vốn còn muốn đi gọi oa nhi về ăn cơm, đứa nhỏ biết đến giờ cơm phải về, chỉ là nhìn cái bụng căng phồng thì còn ăn vào được cái gì nữa. Múc cho hắn một một chén tam tiên canh, gắp mấy đũa đồ ăn, cũng không miễn cưỡng hắn ăn nhiều. Sáng sớm đã ăn sáng, trước bữa trưa còn ăn nhiều như vậy, đỗ vĩ minh lo hắn chịu không nổi.

Năm mới, mọi người đều không có việc gì, đơn giản là nấu cơm ăn cơm, ả ngày thanh nhàn. Mạt trược của đỗ vĩ minh vào mồng hai tết cuối cùng cũng làm xong. Bởi vì không có ai biết điêu khắc, đỗ vĩ minh bảo cảnh nguyên dùng bút lông vẽ lên từng khối gỗ, một vạn, hai vạn, nhất bính nhị bính… cuối cùng đã có thể chơi mạt chược! Đỗ vĩ minh siêu cao hứng, tối nay nhất định phải làm cho cảnh nguyên dán đầy giấy đỏ. 

Hai ngày nay chơi tiểu bài, đỗ vĩ minh lần nào cũng thua, giấy đỏ không biết đã dán bao nhiêu. Đây cũng là nguyên nhân hắn muốn nhanh chóng tạo ra mạt chược, cũng không tin là chơi mạt chược bọn họ còn thắng được mình.

Bộ mạt trược đầu tiên ở nước thân bởi vậy mà sinh ra, đỗ vĩ minh hoàn toàn không thể ngờ cái thứ này vài năm sau sẽ lưu hành khắp cả nước, trở thành trò giải trí hàng đầu. Chuyện này để nói sau, giờ tạm thời không nhắc tới.

Sau bữa chiều, đỗ vĩ minh liền ồn ào muốn đánh mạt trược. Trước bữa chiều đã hướng dẫn qua luật chơi và quy tắc nói một lần, chờ thật sự đùa khi, đỗ vĩ minh phát hiện một chuyện nghiêm trọng. Không có xúc xắc, chỉ đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất, mỗi người oẳn tù tì thay cho xúc xắc. Chờ ngày mai lại làm hai cái xúc xắc, hôm nay thì tạm thế đã.

Oa nhi hưng trí bừng bừng ở bên cạnh nhìn mọi người chơi, liên đại không có việc gì làm, hỏi rõ xúc xắc làm thế nào lập tức làm ngay bên cạnh. Chơi mạt trược quả nhiên thuận buồm xuôi gió hơn so với tiểu bài, đỗ vĩ minh cuối cùng cũng thoát khỏi vận mệnh đầu đính đấy giấy đỏ, cảnh nguyên cũng là lần đầu tiên bị dán hai mẩu giấy. 

Thấy đỗ vĩ minh cười thoải mái, cảnh nguyên liền tiêu tan xấu hổ bị dán giấy đỏ. Mà chu văn và vương võ ở bên thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như bản thấy không hế thấy vương gia bị dán giấy, tuyệt đối không. Nếu khóe miệng của bọn họ không cong lên, đại khái cũng rất đáng tin.