Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 7: Lần đầu kiếm tiền




Vài ngày sau, Đỗ Vĩ Minh mỗi ngày đều bận rộn, đầu tiên là lên núi hái ô liu, hắn đã đặt mua mười bình dưa muối của các hộ trong thôn, mỗi bình ba văn tiền. Vì vậy tổng cộng phải làm mười lăm bình dưa muối ô liu, chừa lại hai bình để ăn. Đỗ Vĩ Minh còn làm thêm năm bình ô liu ngào đường, chuẩn bị thử đem bán. Bên cạnh đó, mỗi lần lên núi, Đỗ Vĩ Minh đều đặt thêm bẫy rập, bắt được hai con thỏ rừng và hai con gà rừng, hắn quyết định để lại nuôi thử. Dùng trúc tạo thành hai cái chuồng đơn giản, nuôi thỏ và gà ở bên trong, mai mốt sẽ có gà con và thỏ con.

Chờ Đỗ Vĩ Minh làm đủ số dưa muối thì ngày họp chợ cũng đến, Đỗ Vĩ Minh đã sớm chuẩn bị tốt, chờ thôn trưởng đến nhà gọi hắn. Thôn trưởng giúp hắn đem hai mươi bình dưa muối lên xe bò. Điều kiện nhà thôn trưởng khá tốt, còn có một con bò nên vừa lúc lấy dùng. Thời điểm mọi người đến trấn trên cũng tốn một thời gian dài, trên người Đỗ Vĩ Minh chỉ có 8 văn tiền, số tiền còn lại lúc trước đều dùng mua dưa muối. Hắn trong lòng không để ý chuyện đó, nhưng món ô liu này không biết có thể bán được không.

Trấn trên gọi là Bình Phúc trấn, cũng khá lớn. Cùng thôn trưởng đến quán rượu của Phòng chưởng quầy, thôn trưởng bảo Lý Nhị mang một ít dưa muối cho Phòng trưởng quầy nếm thử, Phòng chưởng quầy đồng ý cho bán thử, nhưng giá sẽ không cao, dù sao đây chỉ là dưa muối, mặc dù chưa từng ăn qua trước đây, mùi hương thật nồng đậm. Nếu mọi người đồng ý sẽ dẫn họ đến Thiên Hương Lâu, đây là quán ăn khá tốt của trấn.

Chưởng quầy của Thiên Hương Lâu sau khi nếm thử cũng gật đầu đồng ý, cuối cùng thương lượng giá cả, dưa muối ô liu 10 văn tiền một bình, ô liu ngào đường thì 15 văn tiền một bình. Hơn nữa, ước định về sau mỗi tháng sẽ đến nhà Đỗ Vĩ Minh lấy dưa muối ô liu và ô liu ngào đường. Đỗ Vĩ Minh không ngờ tới hai mươi bình đó có thể bán được 225 văn tiền. Kỳ thực Thiên Hương Lâu đã gạ hỏi Đỗ Vĩ Minh bán công thức, nhưng Đỗ Vĩ Minh từ chối. Chuyến buôn bán này Đỗ Vĩ Minh không ra mặt, đều là thôn trưởng và Phòng chưởng quầy thương lượng giúp, ai mà nghĩ ra một đứa trẻ con có thể bán được thứ gì.

Rời khỏi Thiên Hương Lâu, Đỗ Vĩ Minh lấy ra 50 văn đưa cho Phòng chưởng quầy, dù sao nếu không có hắn ấy thì dưa muối cũng không bán được. Phòng chưởng quầy từ chối, hắn biết hoàn cảnh của nhà Lý Nhị, đều là người một thôn, nếu có thể giúp thì sẽ giúp. Dặn dò Đỗ Vĩ Minh sau này thiếu gì có thể đến tiệm hắn mua, cũng có thể nhờ hắn hỗ trợ. Thôn trưởng đã đi bán số gà con mới ấp được ở nhà, chỉ còn lại Đỗ Vĩ Minh và Phòng chưởng quầy đi đến cửa hàng, mua một ít bình đất, muối, tiêu và gia vị, còn mua thêm một ít hạt giống. Muối ở thời đại này rất quý, tới 20 văn tiền một cân, Đỗ Vĩ Minh mua hai cân, các gia vị khác chỉ từ ba tới năm văn một cân, Đỗ Vĩ Minh không rành nên nhờ Phòng chưởng quầy mua hộ một ít. Còn có hạt giống cũng không quý, mỗi loại mua một ít, bình đất là rẻ nhất, bình nhỏ 1 văn tiền, bình lớn thì 2 văn tiền. Mua thêm hai cục di tử và tạo giác, di tử chính là xà bông dùng để tắm rửa ở hiện đại, còn tạo giác chính là bột giặt, chỉ dùng để giặt quần áo. Các thứ linh tinh khác đều mua một ít, tổng cộng là hết 120 văn tiền. Tiền chưa cầm nóng tay đã tiêu gần hết, Đỗ Vĩ Minh tự nhủ mình phải cố gắng lên, về nhà lại nghĩ thêm cách kiếm tiền.

Để những thứ vừa mua được lại cửa tiệm của Phòng chưởng quầy, chờ đến khi về thì ghé lấy. Đỗ Vĩ Minh đi tìm thôn chưởng, gà ở nhà thôn chưởng đã bán gần hết, chỉ còn vài con, Đỗ Vĩ Minh cũng mua năm con. Mọi thứ xong xuôi, Đỗ Vĩ Minh muốn đi dạo quanh chợ. Mua hai cân thịt heo, 10 một cân, đều là nhiều mỡ ít nạc. Ở đây không có dầu ngô và dầu đậu nành, trong nhà chỉ có mỡ heo. Đỗ Vĩ Minh không thích dùng mỡ heo, nhưng không có cách nào khác, đợi có thời gian sẽ thử chế biến một ít dầu thực vật. Đi dạo một vòng, cũng đi gần hết Bình Phúc trấn, gần đến thời gian trở về, Đỗ Vĩ Minh không dám mua thêm nhiều đồ. Tiền trong tay chỉ còn có 93 văn, Đỗ Vĩ Minh dự tính phải chừa lại chút tiền, phòng khi đến lúc cần lại không có.

Sau khi hội hợp cùng thôn trưởng thì đến cửa tiệm của Phòng chưởng quầy lấy đồ, sau đó hai người quay về thôn. Thôn trưởng đưa năm con gà, Đỗ Vĩ Minh trả thôn trưởng 50 văn tiền. Ngoài tiền mua gà, hôm nay thôn trưởng đã giúp hắn bán dưa muối nên hắn cũng muốn đưa chút tiền, mai mốt còn phải phiền thôn trưởng nhiều. Dù sao hiện tại hắn chỉ là một đứa trẻ con mười tuổi, có nhiều chuyện không thể tự làm được. Nhưng thôn trưởng lại tức giận, không chịu nhận tiền của hắn, hai người tranh chấp một lúc, cuối cùng thôn trưởng chịu thu 20 văn, không nhận tiền bán gà. Đỗ Vĩ Minh cảm ơn thôn trưởng mấy lần, liền trở về nhà.

Về đến nhà, bỏ đồ xuống, nhìn số tiền còn dư, Đỗ Vĩ Minh thấy lần đầu tiên kiếm tiền cũng coi như thành công. Trong nhà còn đôi thỏ và gà rừng, thêm năm con gà con phải cho ăn. Đỗ Vĩ Minh ra bờ sông cắt ít cỏ cho đám thỏ. Còn gà rừng và gà con, Đỗ Vĩ Minh nấu chút trấu trộn với rau dại, để nguội cho bọn nó ăn. Thịt heo mua được, tách phần thịt béo làm mỡ heo, đổ đầy bình mỡ heo lúc trước, ước chừng có thể ăn được khoảng hai tháng. Phần mỡ heo còn thừa, cho thêm chút muối làm món mặn. Còn thịt nạc để dành, mai mốt lên núi hái một ít măng về xào chung. Nấu ít cháo, cho thêm một ít tể thái, lấy dưa muối ô liu trong nhà, thêm mấy khối mỡ heo, coi như là cơm chiều.

Bắc nồi đun một ít nước nóng, Đỗ Vĩ Minh lấy xà bông vừa mua chuẩn bị đi tắm. Khi đến thế giới này, Đỗ Vĩ Minh chỉ cảm thấy không quen hai chỗ, một là tắm rửa, hai là nhà xí. Đổ nước nóng vào thùng gỗ, pha thêm nước lạnh, Đỗ Vĩ Minh lần đầu tiên được tắm rửa sạch sẽ. Trong lòng trù tính, mai mốt có điều kiện sẽ xây riêng một cái nhà xí. Đằng sau nhà có một hố đất, Đỗ Vĩ Minh quyết định cải tạo chỗ đó thành nhà xí.

Ngày hôm sau, Đỗ Vĩnh Minh qua nhà Trương đại thẩm mua hai mươi bình dưa muối, mỗi bình 3 văn tiền. Trương đại thẩm vui vẻ nhận tiền. Sau đó lên núi hái thêm măng, chặt một vài cây trúc. Gần đây không có thời gian làm thêm bẫy, nên vẫn không bắt được con mồi nào. Ô liu khoảng mười ngày nữa sẽ chín, đến đó có thể hái về làm đồ ăn. Các loại nấm linh tinh cũng hái một chút, đã có kinh nghiệm từ lần trước, nên lần này Đỗ Vĩ Minh chỉ dùng nửa ngày đã hoàn thành mọi việc.

Vì vậy Đỗ Vĩ Minh lại lục tục chặt thêm không ít trúc mang về, hắn ước lượng đủ để dựng một cái nhà xí. Thêm một ít để làm chuồng cho thỏ con và gà con. Nhưng khiêng gậy trúc về thì khó khăn hơn trong tưởng tượng, nên Đỗ Vĩ Minh chặt trúc thành từng đoạn, dùng dây thừng buộc lại, nhưng thân thể lại quá yếu ớt, không buộc nổi. Sau đành xuống núi nhờ ba đứa con của thôn trưởng đến giúp mang về, tuy rằng bọn họ chỉ lớn hơn Đỗ Vĩ Minh vài tuổi, nhưng sức khỏe lại xấp xỉ người lớn, có bọn họ hỗ trợ, nhà xí cùng chuồng gà làm một chút là xong. Nhờ bọn họ chỉ dẫn, thỏ con nên nuôi trong một cái sọt lớn, Đỗ Vĩ Minh không nghĩ tơi điều này, cũng may có bọn họ nhắc nhở.

Đỗ Vĩ Minh tốn rất nhiều công sức để thiết kế nhà xí, mỗi ngày đều ngồi xổm ở hố đất rất áp lực. Ở sau nhà có cái sường dốc khoảng 50 thước, Đỗ Vĩ Minh định xây nhà xí ở đó. Dưới sườn dốc đào một cái hố, dùng trúc dựng lên xung quanh, nhìn từ xa như một gian phòng nhỏ, Đỗ Vĩ Minh nhờ thôn trưởng mời một vị thợ mộc trong thôn hỗ trợ làm một ván gỗ dày lót ở trên, sau này nước sẽ trôi xuống hố, có thể ủ phân, cũng sẽ không ngửi thấy mùi khó chịu.

Tiện thể cũng nhờ thợ mộc đóng hai cái tủ, thêm mấy cái thùng và bàn ghế mới, mặt khác còn làm thêm vài tấm gỗ mỏng. Đỗ Vĩ Minh nghĩ dù sao cũng đã mở miệng nhờ, không bằng làm thêm vài thứ, mất công sau này lại phiền người ta nữa. Đỗ Vĩ Minh nói với thôn trưởng, nhờ thợ mộc làm nhiều đồ như vậy nên cảm thấy hơi ngại, muốn đưa chút tiền coi như tiền công, dù sao để làm xong cũng tốn một thời gian dài của thợ mộc.