Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 14: Nụ hôn đầu




“Lạc Lạc, tớ xin lỗi, tớ hứa về sau sẽ không tránh cậu nữa nga. Nếu không thì tớ dọn qua ở nhà cậu nhé.” Viễn Ninh gấp gáp nói, ở cùng nhà với tên xấu xa này cũng được còn hơn bây giờ cô bị trừng phạt.

Nguyên Kỳ nhẹ nhíu mày: “Không được, bây giờ nhà tớ cậu không tiện ở.”

Viễn Ninh trợn mắt, khó hiểu. Nhà cậu ta không tiện ở? Không phải mấy năm trước cậu ta luôn xin ông ngoại cô cho cô qua nhà cậu ta ở vài ngày sao. Những lúc ấy Viễn Ninh sẽ khóc lóc một trận không chịu qua. Bây giờ cô tự dâng xác mình mà cậu ta không đồng ý.

Cô nhớ tới một việc mà Tuyên Tuyên nói với cô. Lạc Nguyên Kỳ dẫn bạn gái về nước. Chắc cô gái ấy đang ở nhà cậu ta. Sắc mặt Viễn Ninh trắng bệt, sợ hãi.

“Lạc Lạc, cậu đừng nói với tớ là có 1 cô gái đang ở chung với cậu?”

“Cậu nói thử xem.” Nguyên Kỳ híp mắt cười. Trong lòng cậu có chút vui vẻ, thì ra Ninh Ninh không phải không quan tâm đến cậu.

“Lạc Lạc, cậu đã có bạn gái thì nên bên cạnh cô ấy, đừng tìm tớ nữa, tớ không muốn cô ấy hiểu lầm.” Viễn Ninh hưng phấn nói.

Lúc nãy sắc mặt cô trắng bệt, sợ hãi vì tên xấu xa này có bạn gái rồi mà vẫn ám cô. Đấy là khiêu khích trần trụi a, chẳng lẽ cậu ta muốn cô bạn gái mình tới đánh ghen cô ư. Muốn cô làm vật hy sinh hử. Lạc Nguyên Kỳ cậu thật xấu xa.

Gân tay của Nguyên Kỳ nổi lên thấy rõ. Cậu lạnh lùng quét mắt tới Viễn Ninh. Hận không thể một ngụm cắn chết người vô tâm vô phế này.

Cậu đứng lên, từng bước về phía Viễn Ninh.

“Ninh Ninh, cậu đây là muốn chết thoải mái hay sống không bằng chết.”

Viễn Ninh cúi đầu xuống thấp nhất có thể để giảm bớt tội lỗi.

Nguyên Kỳ kéo khuôn mặt cô lên. Ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp hằng đêm cậu đều nhớ nhung. Ấn một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn đang vểnh lên. Cậu miết nhẹ, cắn cắn. Nhân lúc Viễn Ninh đang nghệch mặt ra thì chiếc lưỡi linh hoạt tiến vào khoan miệng ấm áp của Viễn Ninh, ôn nhu hút lấy mật ngọt trong miệng cô.

Tâm trí của Viễn Ninh bây giờ đang ở đâu ư?

Cô từ lúc bị Lạc đại nhân hôn thì tâm trí đã bay thẳng đến chín tầng mây.

Nụ hôn ôn nhu nhưng bá đạo chiếm lấy môi cô, làm cô thở không thông. Nguyên Kỳ buông cô ra, vuốt nhẹ khuôn mặt đỏ lên vì không thở nổi của Viễn Ninh.

Viễn Ninh liếc nhìn Nguyên Kỳ. Cô không biết bây giờ nên có thái độ gì. Đánh cậu ta, giận cậu ta dám cướp nụ hôn đầu của cô? Cô không giống những nữ nhân chỉ vì một nụ hôn đầu mà tự làm khó mình. Dù sao cô cũng hưởng thụ nụ hôn đó a. Suy nghĩ một hồi, Viễn Ninh liền xem như hành động của Nguyên Kỳ chưa từng xảy ra.

“Lạc Lạc, nếu cậu không có chuyện gì để nói với tớ thì về với bạn gái cậu đi, tớ còn phải làm việc.”

Ngọn lửa mới dập tắt lại bùng lên. Cô dám lơ đi nụ hôn của cậu, còn đuổi cậu.

Viễn Ninh vô tội nhìn Nguyên Kỳ. Thật oan cho cô nga, người ta chỉ nghĩ đến nếu người con gái biết bạn trai mình không hảo hảo ở cạnh mình mà ở đây hôn người con gái khác, rất thương tâm.

Nguyên Kỳ thở dài, xoay người bước khỏi phòng.

“Ninh Ninh, cậu đừng quên cậu là của tớ. Đời này đừng nghĩ thoát khỏi vòng tay của tớ.”

Viễn Ninh nhìn bóng lưng cao ngạo đi xa.

Chẳng lẽ kiếp này Viễn Ninh cô phải làm vợ bé!!

“Hải Lam, anh vào đây.” Bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ Viễn Ninh cầm tách trà uống vài ngụm cho tâm bình tĩnh.

“Tiểu thư, cô có chuyện gì sai bảo?”

“Ngày mai tuyển nhân viên vào công ty, tôi sẽ tham gia, anh sắp xếp tùy ý.” Viễn Ninh mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.