Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 38




Lưu Vũ cảm thấy việc này còn khiến mình lúng túng hơn cả việc đi xem mặt, sau khi gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói thâm trầm của doanh trưởng Cao, anh cảm thấy mình rất khó mở miệng

“Nhanh nào.” Từ Nhan nhỏ giọng giục anh, hôm nay anh thế nào mà trông cứ vụng về vậy.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ làm mai, tuy doanh trưởng Cao đã từng là cấp dưới của anh, nhưng lỡ như người ta đã có bạn gái rồi? Mặc dù lần trước lúc anh hỏi cậu ta, đã nhận được đáp án vừa lòng, nhưng cũng đã cách đây một tháng rồi, ngộ nhỡ trong khoảng thời gian đó người ta đã đi xem mắt rồi thì sao?

“Thủ trưởng, sớm như thế đã tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng nói của doanh trưởng Cao vẫn thâm trầm như trước, nhưng tinh thần lại phấn chấn, xem thời gian hẳn là cậu ta vừa mới chạy bộ về.

Lưu Vũ còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, điện thoại đã bị Từ Nhan cướp đi, cô nói: “Tiểu Cao, là tôi, chị dâu của cậu.”

“Chị dâu, sao chị….” Doanh trưởng Cao sững người, hôm nay thế nào mà cả thủ trưởng cũ lẫn chị dâu đều gọi điện thoại cho anh vậy. Anh lập tức điều chỉnh lại thái độ, không dám tùy tiện.

“Tiểu Cao, thật ra chị tìm cậu cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu đã có bạn gái chưa?” Từ Nhan nói chuyện khá thẳng thắn, dễ chịu, so sánh với người nào đó, có vẻ ngắn gọn mạch lạc hơn.

Mặc dù doanh trưởng Cao đã đoán được ý của chị dâu, nhưng vẫn nói: “Chưa có ạ, vẫn còn độc thân, chị dâu định giới thiệu cho em sao?”

Từ Nhan không ngờ doanh trưởng Cao lại hỏi thẳng thừng như vậy, cũng hơi ngẩn người ra, tiếp đó đi luôn vào vấn đề: “Đúng vậy, tôi muốn giới thiệu cho cậu một cô gái, nhưng mà không biết cậu có đồng ý hay không?”

“Chị dâu muốn giới thiệu cho em con gái nhà ai?” Đã là giới thiệu, đương nhiên phải hỏi cho rõ rồi.

Từ Nhan liếc Lưu Vũ một cái, phun ra bốn chữ: “Em gái chồng tôi.”

Chuyện giới thiệu tiến hành vô cùng thuận lợi, đã hẹn xong ở một quán cà phê nào đó gần trung tâm thành phố. -DxĐxLxQxĐ- Nhưng đương sự - Giai Giai lại vẫn còn ngủ nướng, giống như chuyện xem mắt lần này căn bản không có liên quan gì tới cô vậy, cuối cùng thì bị Từ Nhan lôi từ trong chăn ra.

“Chị dâu, chị làm gì vậy? Buồn ngủ quá!” Giai Giai ngáp ngủ, tinh thần rất không tốt, nói.

“Hôm nay là ngày em đi xem mắt, thế nhưng em lại vẫn còn rúc trong chăn ngủ, em muốn để doanh trưởng Cao người ta một mình ngồi chờ ở quán cà phê sao?” Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Giai Giai, Từ Nhan tức giận không biết phát vào đâu.

“Phải đi xem mặt thật hả?” Hai mắt Giai Giai mở to, cô chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động, không ngờ phải thật sự đi xem mắt, lại ngáp một cái, ủ rũ đi về phía phòng của mình: “Em muốn ngủ, em không đi xem mắt.”

“Em dám không xem mắt? Lần này nếu em không đi, về sau có hối hận thì cũng đừng đi tìm chị và anh trai em!”. Từ Nhan ném ra một quả bom.

Giai Giai đứng lại, quay đầu nhìn Từ Nhan thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi xem mắt, cô thật sự sợ bà chị dâu hung hăng này.

Giai Giai gần như bị Từ Nhan và Lưu Vũ kéo đi, cô chẳng có chút tinh thần nào, lúc đã ở trên băng ghế sau, vẫn phờ phạc ỉu xìu buồn ngủ như trước.

Thấy cô như vậy, Lưu Vũ nhăn mày lại, có loại xúc động chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với Từ Nhan. “Anh thấy hay là thôi đi, với bộ dạng bây giờ và tính tình của nó, gặp doanh trưởng Cao thì như thế nào đây? Còn không phải chỉ một chữ - thối?”

Từ Nhan liếc mắt nhìn anh. “Anh biết cái gì? Bây giờ con bé bộ dáng như thế này, không chừng đến lát nữa thế nào cũng nổi trận lôi đình đó.” Đã lâu rồi chưa được xem kịch vui, hôm nay phải làm cho Giai giai trình diễn một vở kịch lớn mới được.

“Hình như em có chuyện gì giấu anh?” Lưu Vũ chau mày, cảm thấy từ hôm qua sau cú điện thoại kia, nét mặt của Từ Nhan luôn trong trạng thái phấn khởi.

Từ Nhan cười đến rách miệng ra rồi. Cô nhìn chằm chằm Giai Giai ở phía sau, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt ngờ vực của Lưu Vũ, nghĩ thầm chuyện tốt không thể một mình độc chiếm được, liền đưa người sang, nói thầm mấy câu vào tai Lưu Vũ.

“Kíttttttttt!”. Tay lái của Lưu Vũ đột nhiên trượt hướng, xe quẹo sang bên phải, anh vội vàng đạp phanh lại, hai mắt đã trừng lớn, bộ dáng không dám tin, làm chọc cười Từ Nhan, cũng dọa sợ Giai Giai.

“Anh, anh sao vậy?” Giai Giai bị cái dừng đột ngột này dọa sợ, vỗ vỗ ngực.

Lưu Vũ và Từ Nhan đột nhiên nhìn nhau cười, lo lắng mấy ngày nay đã được cuốn trôi, tiêu tan mất, xem ra chuyện tốt thật sự tới gần rồi.

Lúc ba người bọn họ đến quán cà phê, doanh trưởng Cao đã đến từ sớm, nhìn đồng hồ, vừa vặn thời gian hẹn.

Doanh trưởng Cao vừa thấy nhóm người Lưu Vũ và Từ Nhan đi vào, vội vàng đứng dậy, vung tay lên, bất chợt chào bọn họ một cái: “Chào Thủ trưởng, chào chị dâu!”

Giai Giai vẫn cúi đầu, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, cũng không thèm liếc mắt nhìn doanh trưởng Cao lấy một cái, chỉ đứng ngây ngốc không lên tiếng.

Doanh trưởng Cao nhìn cô một cái, nét mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng đường nhăn giữa lông mày đã giãn ra. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Từ Nhan nhìn hai người này, một người lạnh lùng, một người phờ phạc ỉu xìu, trong lòng ngẩn ra: Hỏng rồi! Lần xem mặt này đi tong rồi. Cô dùng sức đẩy đẩy Giai Giai, giả bộ như giới thiệu: “Giai Giai, vị này từng là cấp dưới của anh trai em, tên là Cao Phong. Doanh trưởng Cao, đây là em gái của thủ trưởng cậu…”

“Chúng tôi đã biết nhau rồi.” Giọng nói của doanh trưởng Cao trầm thấp, cũng không nhìn ra cảm xúc của anh khi nhìn thấy Giai Giai như thế nào. Nhưng đường nhăn luôn hiện trên trán không biết đã được giãn ra từ bao giờ. Anh hỏi Lưu Vũ và Từ Nhan còn có cả Giai Giai muốn uống gì. Từ Nhan gọi thay cho hai người: “Cho chúng tôi ba ly cà phê.”

Giai Giai vẫn liên tục cúi đầu, từ lúc bước vào đây đến bây giờ, cô chưa từng thật sự liếc mắt nhìn doanh trưởng Cao lấy một cái, mặc kệ Từ Nhan có trừng cô như thế nào, thái độ cô vẫn một bộ “việc xem mắt này không liên quan đến em”, khiến cho Từ Nhan nghiến răng, so với lần cô đi xem mắt, Giai Giai lúc này phải ngang gấp ba lần cô.

Lúc này, không một ai biết trong lòng Giai Giai thực sự đang nghĩ gì. Tuy thân thể cô ở đây, nhưng thật sự một chút tâm tư cũng không có. Ngày hôm qua, sau khi cô nhận lời đi xem mắt thì đã hối hận luôn rồi, nhưng cô không thể nói lại với chị dâu và anh trai mình, cho nên mới bất chấp đến đây. Cô đã nghĩ ra biện pháp, xem mắt được một nửa thì sẽ chuồn đi, lí do đều đã có hết rồi.

“Giai Giai, cô nhìn thấy tôi chán ghét như vậy sao?” Nét mặt của doanh trưởng Cao vẫn kiên trì như vậy, không ai nhìn thấy tâm tư thật sự của anh.

Giai Giai thật chán ghét ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, nguyên tưởng anh sẽ bị biểu cảm của cô dọa sợ, nhưng khi nhìn thấy anh bày ra bộ mặt trêu tức, cả người đều ngây dại. !

“Đúng rồi, thực xin lỗi, tôi đi toilet.” Giai Giai gần như chạy nhanh ra ngoài, vì quá nóng vội, túi xách của cô bị vướng vào ghế dựa, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Lưu Vũ và Từ Nhan đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm và hành động này của Giai Giai thật khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt bối rối của cô, doanh trưởng Cao luôn lạnh nhạt, lạnh lùng lại không ngăn nổi ý cười giữa hai hàng lông mày, vội dùng động tác uống cà phê để che giấu đi biểu cảm mắc cười của bản thân.

“Thủ trưởng, chị dâu, tôi cũng đi toilet, sẽ trở lại ngay.” Trong nháy mắt, người đã đuổi theo.

Lưu Vũ và Từ Nhan đưa mắt nhìn nhau, hai người đó…

Từ Nhan đột nhiên nở nụ cười, tròng mắt lại xoay chuyển về phía kia, nói nhỏ với Lưu Vũ. “Em phải đi xem xét, quan sát.”

“Em quan sát cái gì hả?”. Lưu Vũ giữ chặt cô.

Từ Nhan chỉ chỉ về phía toilet, che miệng khẽ cười, nói nhỏ: “Đi xem hai người kia sẽ làm gì.”

“Không được náo loạn, Tiểu Nhan.” Lưu Vũ cảm thấy cách làm của Từ Nhan rất mất mặt, nên ngăn cản cô.

“Anh không hiếu kỳ sao? Em nhất định phải xem một chút, doanh trưởng Cao sẽ cư xử với Giai Giai như thế nào.” Kết hôn với người này, có rất nhiều chuyện nhàm chán, chỉ có thể tự tìm niềm vui cho bản thân mình bằng những việc như thế này thôi.

Lưu Vũ cốc nhẹ lên đầu cô, nói. “Bây giờ Giao Giao với doanh trưởng Cao mới vừa gặp mặt, em cũng đừng có đi quấy nhiễu một cặp đôi ngọt ngào.” Lúc trước, đội trưởng Cảnh và chị Chu gặp đâu cũng gây khó dễ cho anh và Từ Nhan, anh cũng đã tức giận đến phát điên lên rồi, nếu Từ Nhan cũng làm như vậy, anh là người đầu tiên phản đối.

Từ Nhan mím mím môi, nghĩ nghĩ, lại nói. “Anh có muốn doanh trưởng Cao làm chồng của em gái anh không?”

“Con người doanh trưởng Cao không tồi, chính trực, lại là người có năng lực, nghiệp vụ, nếu cậu ta và Giai Giai thực sự thành, anh đương nhiên cũng tán thành.” Lưu Vũ gật đầu thừa nhận.

“Nếu lỡ như doanh trưởng Cao khi dễ Giai Giai?” Từ Nhan lại hỏi.

“Không thể, doanh trưởng Cao tuyệt đối sẽ không khi dễ Giai Giai.” Lưu Vũ không chút suy nghĩ, bác bỏ suy nghĩ của cô.

Từ Nhan cười gian xảo, ghé vào tai anh nói. “Giờ chúng ta đánh cược, xem hiện tại doanh trưởng Cao sẽ đối xử với Giai Giai như thế nào. Nếu em đoán đúng, thì buổi tối anh hi sinh mát xa cho em, nếu như em đoán sai em đây sẽ đấm bóp cho anh.”

Lưu Vũ nhìn cô ngờ vực: “Em thật sự cho rằng doanh trưởng Cao sẽ khi dễ Giai Giai? Được, anh đánh cược với em, nhưng tiền đặt cược sẽ do anh quyết định.”

“Được, anh muốn đặt cược theo hình thức nào?” Từ Nhan hưng phấn hỏi.

Lưu Vũ lại thì thầm vào tai cô, chỉ thấy mặt Từ Nhan đỏ lên, mắt hạnh trừng trừng, đánh vào ngực anh, khẽ mắng. “Anh đúng là không đứng đắn.”

Giai Giai chạy đến toilet, nhưng không thật sự đi vào, mà ở bên ngoài chỗ bồn rửa mặt, không ngừng vỗ nước lạnh vào mặt mình. Ánh mắt cô phát sáng, nai con trong lòng đập loạn xạ, vẫn luôn đắm chìm trong sự khiếp sợ vừa rồi. Đang nhìn vào gương, đột nhiên thấy trong gương xuất hiện một người không nên xuất hiện, cô sợ hãi, xoay người định bỏ chạy, lại bị người phía sau đè lên trên bồn rửa mặt.

“Anh, anh muốn làm gì?” Giọng nói của Giai Giai rất nhỏ, gần như đã chìm nghỉm trong tiếng nước ào ào kia.

Bình thường, người ra vào toilet này cũng không ít, hôm nay lại cực kỳ im lặng, không có cả nửa bóng người, cũng may mà không có ai, Cao Phong mới lớn mật như vậy, Giai Giai ngượng ngùng, lại cũng không hẳn xấu hổ.

“Em thích tôi.” Cao Phong nói nghiêm túc, tay vẫn không thả lỏng.

“Ai thích anh chứ.” Giai Giai xì một cái.

“Anh thích em.” Cao Phong lại nói.

Giai Giai thở ra một hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cao Phong.

Nhân lúc cô trợn mắt há hốc mồm, đôi môi Cao Phong đột nhiên rơi xuống, ngậm chặt môi Giai Giai.

Giai Giai hoàn toàn ngây ngẩn cả người, môi bị ngậm chặt, vừa mới bắt đầu cô còn không biết phải làm sao, động tác kế tiếp, bàn tay cô cũng đưa lên rồi, “bốp” quăng vào tai cho anh một bạt.

Nhưng Cao Phong cũng không vì thế mà muông môi cô ra, môi anh vẫn để trên môi cô, nhẹ giọng nói: “Hành động này, sau lần trước đó, anh đã muốn làm từ lâu rồi. Giai Giai, anh thích em, em biết không?” Nói xong, anh kéo cánh tay cô đến trước ngực mình, để cô cảm nhận nhịp tim đập như sấm của mình.

Thoáng cái, nước mắt của Giai Giai đã tuôn ra, cô nói nghẹn ngào: “Nhưng anh cũng đã có bạn gái rồi, tại sao còn muốn đi xem mặt, tại sao?” Nghĩ đến lúc trên đường cái, nhìn thấy cô gái kia đi bên cạnh anh, lòng cô liền thắt chặt.

“Anh có bạn gái khi nào hả?” Cao Phong mở to hai mắt nhìn cô, thật muốn gõ cho tỉnh cái đầu nhỏ này.

“Tôi đều thấy được rồi, anh còn không thừa nhận?”

“Thấy khi nào?”

“Hôm kia…” Lời cô còn chưa dứt, môi đã bị Cao Phong đoạt lấy, lúc này cô không vung cho anh một bạt tai nữa, chỉ giãy giụa.

“Đó là bạn đồng môn của anh.” Cao Phong vừa giải thích, vừa hôn càng thêm sâu.

Giai Giai vừa muốn nghênh đón vừa muốn cự tuyệt, nhưng anh ôm cơ thể cô rất chặt, thật sự rất kỹ, cánh tay nắm siết thật chặt, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ tinh thần của cô đã rối loạn

“Anh thích em, thích em…” Cao Phong thổ lộ từng tiếng từng tiếng một, tâm trí Giai Giai đã rối loạn, nhiều hành động giãy giụa đã biến thành một chút âm thanh chống cự cũng không có.

Từ Nhan và Lưu Vũ nhẹ nhàng men theo hành lang toi let, đang định nghe lén, lại bị động tác này của Cao Phong làm cho sợ ngây người. Lưu Vũ sững người, sau đó thét to: “Cao Phong, cậu đang làm gì vậy?”

Cao Phong và Giai Giai môi kề môi, vào giây phút này tách ra như tia chớp, hoảng hốt, lúng túng nhìn Lưu Vũ và Từ Nhan.