Cưới Lâu Sẽ Hợp

Chương 27: Sống chung (07)




Edit: Thu Lệ

Hạ Lam cười rộ lên, “Sớm nên gửi cho anh mới phải, bận rộn một chút nên quên mất —— Như Ý đâu?”

“Đi mua thức ăn.”

Hạ Lam vào nhà cùng hàn huyên với Ông nội Đàm. Khả năng đặc biệt của cô là biết cách giao tiếp với người khác, chỉ cần mấy câu nói đã làm Ông nội Đàm mở cờ trong bụng, “Năm nay ông đã 84 tuổi rồi ạ? Thật là không nhìn ra, thân thể khỏe mạnh thế kia mà.”

Ông nội Đàm cười nói: “Không khỏe mạnh đâu, không phải năm ngoái mới phẫu thuật tim đó sao?”

“Người sống cả đời phải có một số bệnh hoặc tai họa nhỏ, lần này ông gắng gượng qua khỏi bảo đảm sống đến một trăm tuổi nhất định không thành vấn đề!”

Ông nội Đàm cười to, “Không dám trông đến một trăm tuổi, chỉ mong được nhìn thấy đứa bé của Như Ý ra đời là ông đã thỏa mãn rồi.”

Hạ Lam không khỏi liếc mắt nhìn Thẩm Tự Chước ở bên cạnh, cười nói, “Vậy ông phải thúc giục bọn họ, hai người này rất không để tâm, người khác nhìn cũng căm tức.”

“Chuyện này không thúc giục được, phải để cho hai đứa nó tự quyết định.”

Một lát sau, Hạ Lam cười nói: “Hôm nay Đàm Cát bận học, cậu ấy bảo ngày mai sẽ rút ra chút thời gian qua đây thăm ông, nói ông cứ yên tâm ở lại nhà Như Ý.”

“Ừ, con còn biết Đàm Cát nhà ông à?”

“Đều là người thân của Như Ý cả, biết để giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt.”

Ông nội Đàm cười nói, “Như Ý có thể quen biết được người bạn có tính tình hào sảng như con thật là may mắn. Nó là người một khi gặp chuyện thì không gám quả quyết, còn phải dựa vào tiểu Hạ con chỉ bảo thêm cho nó.”

“Ông cứ yên tâm ạ, con cũng là lần đầu tiên gặp được một cô gái thuần phác như Như Ý. Con còn đang suy nghĩ, nếu con là đàn ông thì nhất định sẽ không quan tâm đến chuyện gì, tuyệt đối lấy Như Ý về nhà nuôi thật tốt.”

Ông nội Đàm cười ha ha.

Đang nói chuyện thì Đàm Như Ý trở về. Cô vừa vào cửa đã thấy Hạ Lam cũng ở đây, lập tức lên tiếng chào hỏi: “Cô tới rồi.”

“Tới tìm cô ăn chực.” Hạ Lam đứng dậy khỏi ghế salon, “Ông nội, ông cứ trò chuyện với anh Thẩm nhé, con đi vào giúp Như Ý.”

Hạ Lam đi theo Đàm Như Ý vào phòng bếp, nhìn bốn phía một cái, “Thật sạch sẽ, bình thường tốn không ít công dọn dẹp chứ hả?”

“Là anh Thẩm dọn.” Đàm Như Ý sắp xếp từng món thức ăn vừa mua xong ra.

Hạ Lam cười cười, “Hai người càng ngày càng giống dáng vẻ vợ chồng chân chính, thế nào rồi, mấy ngày nay có tiến triển không?”

Gần đây Đàm Như Ý cũng không gặp Hạ Lam, vì vậy sau chuyện dưới mưa hôm ấy cũng chưa từng nói với cô ấy. Hôm nay nghe cô ấy hỏi, không khỏi nghĩ tới cái hôn ở trong xe, còn chưa lên tiếng mặt đã đỏ trước rồi.

“Ồ ồ ồ…” Hạ Lam đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào gương mặt của cô, “Thành thật khai báo, làm chuyện xấu gì rồi.”

Đàm Như Ý mím chặc miệng, không chịu lên tiếng.

“Tôi còn nói sao đột nhiên lại đón ông nội lên đây, thì ra hai người đã sớm lén lút thông đồng với nhau rồi.”

“Cô đừng nói bậy.”

Hạ Lam cười hì hì nói: “Mệt cho tôi còn đang lo lắng, thế mà bên này cô đã tiến triển thần tốc, không uổng phí tôi dạy một phen. Như bây giờ có tốt không? Nếu vợ chồng giả, hai mươi vạn chính là món nợ, còn vợ chồng thật thì hai mươi vạn chính là lễ hỏi.”

Đàm Như Ý bày món ăn bữa trưa lên bàn, “Ta không nghĩ nhiều như vậy, cứ bước từng bước thôi.”

“Cũng đúng, chẳng qua tôi còn có một lời khuyên. Chuyện như vậy trong lòng của cô phải có tính toán, nếu thật sự muốn sống cùng Thẩm Tự Chước thì bất Đường Thư Nhan gì cũng không được khuất phục. Còn có...... Đợi thời cơ chín muồi, cùng Thẩm Tự Chước ký chứng nhận.”

Đàm Như Ý sửng sốt một chút.

“Thế nào? Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này? Cô gái ngốc, bất kỳ mục đích thử cưới nào không làm giấy chứng nhận đều là giở trò lưu manh. Còn nữa, không làm xong các bước chứng nhận trước, nếu không có con thì cô sẽ bị người ta nắm được xương sườn mềm. Đã từng tin tức xã hội chưa? Bao nhiêu người ngu xuẩn chưa đăng ký kết hôn đã mang thai, buộc phải kết hôn, đàn ông tự cho là chiếm ưu thế, ưỡn mặt không chịu đồng ý. Còn có, nhất định phải sinh con trai mới bằng lòng cho danh phận......”

Đàm Như Ý rũ mắt xuống, “Tôi biết rõ.”

Hạ Lam vén tay áo lên rửa tay, “Để tôi giúp cô một tay nhé?”

“Tôi sợ cô giúp lại thêm phiền, cô cứ ra ngoài nói chuyện phiếm với ông nội tôi đi, tôi thấy hình như ông ấy rất thích cô.”

Hạ Lam cười cười, “Thật sự không cần?”

“Không cần, một mình tôi làm sẽ nhanh hơn.”

Sau khi Hạ Lam ra ngoài, Đàm Như Ý nhớ lại những gì cô ấy mới vừa nói không khỏi thở dài. Bất kỳ quan hệ yêu thương nào một khi liên quan đến hợp đồng hôn nhân, tất nhiên sẽ trở nên rắc rối phức tạp, nhưng nếu như không có khế ước tương ứng, đa số yêu thương cũng sợ không bệnh mà mất.

Hiện giờ, ngay cả yêu đương bọn họ còn chưa nói tới thì sao có thể chủ động đi đăng ký kết hôn chứ.

——

Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều Thẩm Tự Chước đưa ông nội Đàm đi dạo chung quanh bằng ô tô. Thẩm Tự Chước có ý là, đúng lúc hôm nay hai người không đi làm, tối nay ông nội Đàm sẽ ở lại đấy sáng mai sẽ đến chỗ ông cụ Thẩm.

Đầu tiên, Đàm Như Ý nghe thấy đề nghị này của Thẩm Tự Chước cũng không suy nghĩ quá nhiều. Vậy mà chờ ăn cơm tối xong, lúc trải giường trải chiếu cho ông nội Đàm, cô mới đột nhiên ý thức được: Ông nội ngủ thư phòng vậy cô sẽ ngủ ở đâu?

Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách, Thẩm Tự Chước đang cùng ông nội xem một bộ phim truyền hình trên CCTV, thỉnh thoảng hai người còn thảo luận mấy câu về tình tiết của bộ phim, nhìn cũng vui vẻ hòa thuận.

Đàm Như Ý lề mề trải giường chiếu xong, vừa vặn phim truyền hình cũng kết thúc. Đàm Như Ý dẫn Ông nội Đàm đi vào phòng tắm, dạy ông làm thế nào để điều chỉnh nước ấm. Ở đây và thiết bị nhà tắm ở nhà không khác nhau mấy, Ông nội Đàm vừa học đã biết. Đàm Như Ý đặt khăn lông sạch và quần áo tắm rửa lên kệ bên cạnh, “Ông nội, có vấn đề gì thì gọi con nhé!”

“Được được, yên tâm, ông biết dùng mà.”

Đàm Như Ý trở lại phòng khách, TV đang chiếu chương trình quảng cáo. Đàm Như Ý làm bộ bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chước, “Anh Thẩm, hôm nay làm phiền anh.”

“Không có việc gì!” Thẩm Tự Chước bỗng nhiên thò tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái, “Cần phải vậy.”

Gương mặt Đàm Như Ý ửng hồng, cúi đầu, hồi lâu sau cũng không nói ra lời muốn hỏi.

Chỉ chốc lát sau ông nội Đàm đã ra khỏi phòng tắm, Đàm Như Ý vội vàng đứng dậy, Ông nội Đàm nói: “Vậy ông đi ngủ đây, các con cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm hả?”

Đàm Như Ý đưa ông nội vào thư phòng, nói chuyện một hồi, cẩn thận dặn dò xong, lại giúp ông nội rót một ly nước đặt trên tủ bên cạnh, tắt đèn lớn trong thư phòng, khép cửa lại đi ra ngoài.

Đúng lúc Thẩm Tự Chước tắm xong ra ngoài liếc mắt nhìn Đàm Như Ý, “Mau tắm đi.”

Đàm Như Ý không ngừng gật đầu, đi vào phòng ngủ lấy quần áo ngủ trong vali ra. Cô cẩn thận giấu kỹ đồ lót sau đó liếc mắt nhìn phòng khách một cái, Thẩm Tự Chước đang ngồi trên ghế sa lon lau tóc.

Đàm Như Ý bước bước thật nhanh vào phòng tắm, đợi cô chầm chậm tắm xong, thời gian đã qua ba mươi phút. Thẩm Tự Chước đã không còn ở phòng khách nữa, Đàm Như Ý đi tới phòng ngủ, lại thấy anh đang trải chăn đệm dưới sàn nhà.

Đàm Như Ý vội đi tới giúp đỡ, “Để em trải cho Anh Thẩm!”

“Anh làm được.” Thẩm Tự Chước trải xong mấy cái chăn, lấy một cái gối trên giường xuống, quay đầu lại nói với Đàm Như Ý: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đi làm.”

Đàm Như Ý vội vàng đi tắt đen phòng ngủ, quay đầu nhìn lại đã thấy Thẩm Tự Chước ngồi xuống chăn nệm dưới đất.

“Anh Thẩm, anh ngủ trên giường đi.” Đàm Như Ý vội nói.

“Không có việc gì.” Thẩm Tự Chước ngồi uốn gối, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh lên kiểm tra một lần, đưa tay vỗ vỗ giường bên cạnh rồi nằm xuống dưới đất, “Ngủ đi.”

Đàm Như Ý thấp thỏm không yên đi qua từ từ nằm xuống giường. Thẩm Tự Chước vung chăn đắp lên người. Đàm Như Ý cũng vội vàng đắp chăn. Mắt thấy Thẩm Tự Chước nằm ngang một hồi lâu không động đậy, Đàm Như Ý khẽ nói: “Anh Thẩm, vậy em tắt đèn nhé?”

“Ừ.”

Đàm Như Ý giơ tay lên tắt đèn bàn. Bóng tối bao trùm xuống, Đàm Như Ý thích ứng một lát mới dần dần phân biệt được hình dáng đồ vật bố trí trong phòng. Cô nghiêng người nhìn Thẩm Tự Chước nằm dưới đất. Anh vẫn duy trì tư thế nằm ngửa, hô hấp đều đều. Đàm Như Ý không dám lên tiếng, nhẹ nhàng lật người, cũng nằm ngửa nhằm mắt lại ngủ.

Năm phút sau, cô không ngủ được lật người qua đưa lưng về phía Thẩm Tự Chước, lại qua năm phút đồng hồ, cô lại lật trở lại nằm nghiêng nhìn Thẩm Tự Chước.

Đàm Như Ý nhích tới mép giường, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đụng bả vai Thẩm Tự Chước một cái. Thẩm Tự Chước hô hấp đều đều chầm chậm làm như đã ngủ.

Đàm Như Ý nhẹ kêu, “Anh Thẩm?”

Thẩm Tự Chước vẫn không nhúc nhích.

Đàm Như Ý nhẹ nhàng từ từ ngồi dậy, ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên nệm dưới đất, sau đó thận trọng ngồi xổm xuống. Đang muốn xích gần lại thù Thẩm Tự Chước chợt vươn cánh tay kéo cô một phen.

Đàm Như Ý không vững trọng tâm lập tức ngã xuống phía trước, cô hét một tiếng nhỏ, nhanh chóng đưa tay chống đỡ. Thẩm Tự Chước lại cầm tay cô dùng sức kép xuống, lần này cuối cùng cô cũng bị té. Ngay sau đó, Thẩm Tự Chước vòng cánh tay qua dán bàn tay lên lưng cô ấn vào trong ngực mình, đôi môi dán chặt vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Muốn làm gì?”

Đàm Như Ý đã sớm bị dọa không dám hô hấp, giờ phút này hai tai nóng bỏng xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, “Em...... Em muốn gọi Anh Thẩm lên giường ngủ.” Cô chỉ sợ Thẩm Tự Chước hiểu lầm lại vội vã giải thích, “Giường rất lớn...... Anh Thẩm ngủ dưới đất rm rất áy náy, cho nên...... Cho nên......”

Cô giằng co lại làm cho Thẩm Tự Chước đè xuống, “Đừng động.”

Đàm Như Ý khóc không ra nước mắt, hối hận tự chui đầu vào rọ, lại nghe Thẩm Tự Chước dừng một chút, nói tiếp: “Để cho anh ôm một lát.”

Giữa hô hấp tất cả đều là mùi sữa tắm trên người anh, giống y như trên người mình. Chỗ bị bàn tay anh đè lên thật chặt nóng bỏng như thiêu đốt. Đàm Như Ý áp đầu vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim cực kỳ có lực như sóng biển.

Cũng không ai nói chuyện, trong bóng tối chỉ nghe rõ tiếng hít thở của nhau liên tục không ngừng, đêm vì vậy càng thêm lộ ra vẻ yên tĩnh.

Hồi lâu sau, Thẩm Tự Chước nới lỏng mấy phần sức lực bàn tay đặt sau lưng cô, nhẹ nói: “Trở về giường ngủ đi.”

Trái tim Đàm Như Ý căn đầy giống như đau, nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Tự Chước duỗi ngón tay ra nắm được cằm dưới của cô, nâng đầu cô lên rồi sau đó tiến lên trước chạm vào môi cô một cái, giọng nói khàn khàn, “Đi ngủ đi, nếu không anh không buông ra được nữa đâu.”

Một hồi lâu, Đàm Như Ý “Dạ” một tiếng, từ từ đứng dậy trở lại giường.

Thẩm Tự Chước vươn tay ra dùng sức cầm tay cô, “Ngủ ngon.”

Giọng nói Đàm Như Ý hàm chứa mấy phần run rẩy không dễ phát giác, “Anh Thẩm ngủ ngon.”