Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 483




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 483

Bà Trần cũng ở đây. Thấy Trần Quốc Bảo cẩn thận dè dặt như thể đang dò mìn, bà âm thầm thở dài, rõ ràng chuyện hôm nay sẽ không thể thành công.

 

Ông Phùng vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng dậy giới thiệu với Trân Quốc Bảo: “Đây là cô Trịnh…”

 

“Con biết” Trần Quốc Bảo ngồi xuống bên cạnh bà Trần, vô hình trung kéo bà mẹ về phe mình, mỉm cười: “Tôi từng nghe không ít sự tích của cô Trịnh ở Anh Quốc, đúng là như sấm bên tai”

 

Thoáng chốc, nụ cười ngượng ngùng của Trịnh Đóa biến thành xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng. Đúng là cô ta đang ngấp nghé Trần Quốc Bảo, chủ yếu là nhà họ Trần không kém, Trân Quốc Bảo cũng rất xuất sắc, mà mấy năm nay mình có ý định sống yên thân, thật sự là vì trước kia chơi quá mức, nhưng không phải cô ta muốn giúp chồng dạy con là được, ít nhất Trần Quốc Bảo không đồng ý.

 

Bà Trần là người phụ nữ tâm tư nhãn nhụi. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bà đã nhận thấy điều bất thường từ giọng nói của con trai và vẻ mặt của Trịnh Đóa. Bà Trần giữ tay con trai, lắc đầu với ông Trần. Mặc dù không hiểu, nhưng ông Trần vẫn luôn tin tưởng bà Trần, vì thế từ bỏ ý định ban đầu, chỉ nói mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhưng Trịnh Đóa lại không muốn ở đây nữa. Cô ta chỉ hận không thể nhảy cẵng lên chất vấn Trần Quốc Bảo, rốt cuộc anh biết cái gì? Ai lại to mồm đi nói lung tung?!

 

“Ừm… Bác trai bác gái, nhà cháu còn có chút việc, cho nên cháu xin phép ra về” Trịnh Đóa xấu hổ nói.

 

Trần Quốc Bảo thậm chí không thèm nhấc mông: “Đi thong thả không tiễn”

 

Đuổi Trịnh Đóa đi, tranh thủ lúc cha mẹ không chú ý, Trân Quốc Bảo gửi tin nhắn cho Trương Tấn Phong: Đại ca cứu tôi!

 

Trương Tấn Phong trả lời nhanh chóng: Báo địa chỉ.

 

Trần Quốc Bảo: Chỗ cha tôi.

 

“Nói đi, thế là thế nào?” Ông Trần ngồi trên sofa, không giận mà uy.

 

Trần Quốc Bảo suy nghĩ rồi đáp: “Không, con phải nói với mẹ trước, sau đó thương lượng với mẹ xong rồi lại nói với cha”

 

“Thằng nhóc này..”

cỡ nào. Không phải sợ bị đánh, mà sợ nước mắt của bà quả thực là vũ khí hạt nhân, tính sát thương còn lớn hơn cả súng ống đao kiếm.

 

Bà Trần không hiểu lắm. Năm phút sau, bà thấy Trương Tấn Phong đến đây.

 

“Tấn Phong!” Bà Trần kích động kéo Trương Tấn Phong ngồi xuống.

 

Mặc dù hai nhà đều ở Cần Thơ, nhưng Trương Tấn Phong lại rất bận rộn, bình thường rất khó gặp mặt, bà Trần rất thích Trương Tấn Phong, lập tức kéo anh lại nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cười nói: “Mập hơn một chút, sắc mặt cũng tốt hơn”

 

Trương Tấn Phong nói thẳng: “Tại vì có vợ cháu ở bên”

 

Bà Trần sửng sốt một chút, sau đó che miệng cười. Trân Quốc Bảo nháy mắt với Trương Tấn Phong: Đừng hàn huyên nữa, nói chuyện chính địt Chú ý thấy vẻ mặt của con trai, bà Trần cẩn thận quan sát hai người, hỏi: “Hai đứa đang giấu mẹ chuyện gì thế?”

 

Trần Quốc Bảo hít sâu một hơi, thầm nghĩ Tấn Phong ở đây, chắc mẹ sẽ không đến nỗi đánh chết mình. Sau đó anh nghe Trương Tấn Phong lời ít ý nhiều: “Bác à, Trân Quốc Bảo làm con gái nhà người ta to bụng.

 

Trần Quốc Bảo: “…”

 

Bà Trần: “Cái gì?!”

 

Trần Quốc Bảo lập tức nhảy ra xa, bi phẫn nhìn Trương Tấn Phong: “Anh hại tôi hả?!”

 

Trương Tấn Phong trừng anh, sau đó đỡ bà Trần ngồi xuống, từ tốn nói: “Đại khái là nửa năm trước, Trần Quốc Bảo ở miền Trung bị gài bãy, sau này được một cô gái cứu. Khi đó hai người xảy ra chút hiểu nhầm, khiến Trần Quốc Bảo bạc tình ngủ người ta xong phủi mông bỏ đi”

 

Trần Quốc Bảo: “..” Anh đang thành tâm muốn tôi chết đúng không?

 

Bà Trần dò hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

“Cô gái kia thích Trần Quốc Bảo. Cô ấy vốn suy nhược, không phù hợp mang thai, nhưng lại dính bầu ngay đêm hôm đó. Cô ấy vốn định phá thai”

 

Nghe đến đây, bà Trần kích động: “Phá thai?!”

 

“Nếu phá rồi thì cháu sẽ không nói với bác chuyện này” Trương Tấn Phong mỉm cười. Thấy thái độ của bà Trần, anh đã hiểu được, kế tiếp là lôi kéo tình cảm: “Cái thai vẫn còn, nhưng Trần Quốc Bảo không biết chuyện này. Cũng là trùng hợp, cô gái ấy quen biết với Hạ Uyên nhà cháu ở lớp học yoga, hai người trò chuyện rất hợp nhau. Sau này gặp lại Trần Quốc Bảo, bọn cháu mới biết chuyện này”

 

“Thế à?” Bà Trần gật đầu: “Bây giờ cô bé ấy đang ở đâu?”

 

“Ở bệnh viện” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Tình trạng của cô ấy không được tốt lắm, bác sĩ nói nếu muốn sinh đứa bé thì có lẽ cô ấy sẽ không thể chịu nổi đến khi sinh nở xong”