Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 9: Tát cô một bạt tai






Nhịp tìm đột nhiên tăng nhanh, mặt Võ Hạ Uyên đỏ bừng lên: “Ngủ với tôi?” Những lời này thật sự được Trương Tẩn Phong nói ra, anh thờ ở nói: “Bố tôi rất quan tâm đứa bé này.” Võ Hạ Uyên cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, hoá ra là vì đứa bé…

Võ Hạ Uyên tắt đèn, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Trương Tấn Phong, nghe tiếng hít thở kéo dài đều đều của anh, nỗi sợ hãi trong lòng mấy ngày liên tiếp trong phút chốc biến thành bình yên. Cô không thể không thừa nhận, sức mạnh của Trương Tấn Phong luôn có thể khiến người khác an tâm.

Đến đêm, bụng dưới lại truyền đến cơn đau nhức quen thuộc, tay chân lạnh đến mức Võ Hạ Uyên rất muốn cuộn mình lại, nhưng trong tiềm thức cô lại sợ làm con mình bị thương.


Đúng lúc này, phần bụng của cô bỗng nhiên được phủ lên một tầng ấm áp, xuyên qua làn da chạm thẳng vào đáy lòng.

Không tự chủ được, Võ Hạ Uyên bất giác cọ xát vào nguồn nhiệt, có cảm giác sự mềm mại sau lưng hình như cứng lại trong chốc lát, sau đó lại thả lỏng ra.

Một đêm này khó mà được ngủ yên giấc.

Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Trương Tấn Phong.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của Võ | Hạ Uyên, người đàn ông từ từ mở mắt, trong mắt là một mảnh yên tĩnh sâu thằm, anh vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn khàn, có chút không kiên nhẫn nói: “Đứng dậy?” Lúc này Võ Hạ Uyên mới giật mình, nhận ra bản thân đang gối đầu lên cánh tay của Trương Tấn Phong.

“Thật xin lỗi” Võ Hạ Uyên cuống quýt ngõ dậy, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn yêu kiều.


Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn chằm chằm hành động của Võ Hạ Uyên, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi hi vọng cô có thể thận trọng một chút, đừng có chủ động giống tối qua nữa.” Võ Hạ Uyên quấn chặt quần áo, nói: “Tôi chỉ sợ lạnh thôi.” Sau ngày hôm đó, có một sự thay đổi rất nhỏ đã xảy ra giữa Võ Hạ Uyên và Trương Tẩn “Phong.

Thời hạn một tháng nhanh chóng qua đì, quả nhiên Phan Công Bảo đã xuất hiện ở trước cửa tiệm cà phê của Võ Hạ Uyên.

“Thế nào rồi?” Anh ta cà lơ phất phơ hỏi thăm cô.

“Đây là ba trăm triệu.” Võ Hạ Uyên đưa cho anh ta một chiếc thẻ ngân hàng: “Tôi mở tiệm này chưa được lâu, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là toàn bộ gia sản của tôi.” Phan Công Bảo vươn tay ra định lấy, nhưng Võ Hạ Uyên lại lập tức rút về: “Đưa số tiền này cho anh, sau này tôi sẽ không còn liền quan gì đến nhà họ Phan nữa. Các người nuôi tôi năm năm, trong thời gian đó tôi đã làm rất nhiều việc – cấp gia đình, nên cũng sớm trả hết nợ rồi, nếu như anh muốn lấy thì phải giữ lời hứa, sau này đừng đến tìm tôi nữa, nếu anh còn muốn dây dưa..” Võ Hạ Uyên khẽ cười một tiếng: “Thì tôi lập tức chuyển nhượng tiệm cà phê lấy tiền rời khỏi Cần Thơ, bảo đảm các người sẽ không bao giờ tìm thấy được.” Phan Công Bảo nheo mắt lại: “Em đang uy hiếp anh sao?” “Đúng vậy.” Võ Hạ Uyên không chút do dự đáp.

Lại nói bảy phần mới đáng tin, nếu như hôm nay Võ Hạ Uyên đưa cho Phan Công Bảo đủ ba trăm bốn mươi triệu, thì có lẽ anh ta sẽ cho rằng Võ Hạ Uyên rất thoải mái, chắc chắn sau này sẽ lại tiếp tục đến.

Phan Công Bảo nhếch môi cười một tiếng: “Được!” “Anh viết giấy cam đoan đi.” Võ Hạ Uyên yêu Phan Công Bảo làm tất cả mọi thứ vì tiền, lúc này lập tức viết một tờ giấy cam đoan đưa cho Võ Hạ Uyên rồi cầm tiền rời đi. Nhưng nhìn bóng lưng của anh ta, lại nghĩ đến ánh mắt lúc anh ta rời đi, Võ Hạ Uyên luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. – Một buổi chiều nọ, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xông vào tiệm cà phê, Võ Hạ Uyên tươi cười tiến lên tiếp đón, ai ngờ người ừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì ánh mắt lập tức trở nên vô cùng tức giận, giơ tay tát vào mặt cô một cái bạt tai.


Võ Hạ Uyên bị cô ta đánh, cả người lảo đảo, bên tai không ngừng có tiếng vù vù, sau đó mơ hồ nghe thấy người phụ nữ mắng to: “Đồ đê tiện vô liêm sỉ! Cô dám quyến rũ chồng tôi sao?” Đầu óc Võ Hạ Uyên hết sức choáng váng, người phụ nữ này đang nói cô quyến rũ ai cơ? Võ Hạ Uyên chậm rãi đứng dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với những khách hàng trong tiệm cà phê rằng lần này được miễn phí, có chút việc gấp xin bọn họ rời đi.

Người phụ nữ lại nắm lấy cánh tay của Võ Hạ Uyên, luyên thuyên nói không ngừng: “Cô đang sợ cái gì vậy? Đồ không biết xấu hổ, chuyện như vậy cô đã dám làm còn sợ mất mặt sao? Đúng lúc để cho tất cả mọi người nhìn thấy cô là loại người như thế nào! Tôi xem ai còn dám đến tiệm của cô uống cà phê nữa!”