Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 357




Chương 357

Trong phòng đột nhiên một mảnh yên tĩnh lại, Cố Thần mới nghe rõ âm thanh yếu ớt của Giai Giai, là đàn ông, tự nhiên hẳn biết đó là phản ứng gì. Cố Thần vò đầu bứt tai, tức quá lại không có chỗ phát tiết, liền đá vào người tên đàn ông đó.

“Đi trước!” Cố Thần cởi áo khoác của mình ra, bọc Giai Giai lại, bước nhanh đi ra ngoài.

Mắt thấy có người làm loạn, đột nhiên phía sau Cố Thần có một đám người đuổi theo, kêu to, đem bắt bọn chúng lại.

“A Thần, cậu mang Giai Giai đi trước, nơi này đã có mình và Lăng Phong.”Nhìn một toán người đuổi theo sau, Vân Thiên Lâm nhanh chóng quyết định, kêu A Thần đem người đi trước.

“Hai cậu ở lại cẩn thận.”

“Cậu yên tâm, mấy người vô dụng này sao có thể làm khó được bọn mình.” Lăng Phong cười nói trêu đùa, mắt hướng về phía đám người đó, lóe lên tia nguy hiểm.

“Chúng ta đánh cuộc, xem ai là người đánh được nhiều nhất, người thua sẽ phải mời một bữa cơm hoành tráng.”

“Được thôi, đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai” Lăng Phong và Vân Thiên Lâm trêu đùa, ăn ý nhìn nhau thách thức. Nhìn A Thần lái xe rời đi, lúc này mới yên tâm.

Nguyên biệt phủ, mấy chục tên cao to lực lưỡng bao vây Lăng Phong và Vân Thiên Lâm lại, trong đó tên đi đầu cầm côn sắt hô to: “Bắt lấy hai đứa nó cho ta.” Một đám người được ra lệnh, xông lên đánh đấm túi bụi, hiện trường vô cùng náo loạn.

Vân Thiên Lâm và Lăng Phong nào có ngán, mấy năm ròng rã được tôi luyện trong quân đội với bọn họ mà nói không phải là hữu danh vô thực. Chưa đến mười lăm phút sau, tất cả bọn người cao to lực lưỡng đều gục ngã trên sàn, Vân Thiên Lâm và Lăng Phong lau vết máu trên khóe môi, đôi mắt thách thức tên cầm đầu.

“Mấy người…Rốt cục mấy người là ai?” Tên dẫn đầu nhìn đàn em mình từng đứa bị hạ gục, không ngừng kêu la thảm thiết, sợ tới mức không nói ra lời. Ai biết được hai người này lại lợi hại đến như vậy.

“Muốn biết? Ngươi không đủ tư cách. Mau đi báo với người quản lý đến đây.”

Tên cầm đầu cho người đi báo với bà chủ, cục diện này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn vẫn còn muốn sống, không ngu ngốc đến mức phải trực tiếp đối đấu.

Một cô gái từ xa bước tới, Vân Thiên Lâm và Lăng Phong không nghĩ rằng người dẫn đầu ở đây lại là phụ nữ, không những thế mà còn là người phụ nữ vừa rồi ở trên sân khấu giới thiệu màn ra mắt.

Cô gái yêu mị uyển chuyển bước tới, chậm rãi nói: “Vân thiếu, có không hài lòng thế nào thì cũng không thể bắt nạt người của tôi được, chúng ta là bạn bè cả mà.”

Vân Thiên Lâm không nói gì, ném chiếc chìa khóa Cố Thần mới đưa cho anh trị giá 3000 vạn xuống mặt đất.

“Nếu như cô nói tốt xấu gì cũng là bạn bè, thì xem đi. Có vẻ nơi đây nghĩ rằng kiếm tiền của người khác rất dễ, mỗi lần tôi tới đây, đều dùng chiêu này để đối phó.”

Người phụ nữ nhìn chiếc chìa khóa trên mặt đất, đôi chân mày mảnh nhíu lại, ngay sau đó xấu hổ cười cười: “Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ cho người giáo huấn lại. Sao tôi lại thấy thiếu mất đi một người nhỉ, Cố thiếu không đi chung à? Trước mắt chúng ta ngồi xuốn g nói chuyện trước đã, đứng thế này không phải là cách.”

“Chị Tần, cái này…”

“Câm miệng hết cho ta.” Tần Trân đè thấp âm thanh xuống, mắng thuộc hạ một câu. Cái nơi mà người thành phố Y gọi là chợ đen, nếu như không có cô chỉnh đốn, quản lý nghiêm ngặt thì không biết chừng đã đóng cửa từ lâu rồi.

“Tần Trân, mọi chuyện đều có nguyên do của nó, tôi cũng không thích đánh người. Nhưng ở chỗ này giao dịch lừa gạt một cách quá đáng. 3000 vạn chỉ để đổi lấy hàng giả. Tôi muốn hỏi cô, vụ này giải quyết thế nào đây.”