Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 362




Chương 362

Nhưng sau đó, Tô Na dần nhận ra Hạ Uyên rất kỳ lạ, đối với cô không giống như bình thường. Cô muốn uống nước, Hạ Uyên sẽ lấy giúp cô, đến giờ ăn thì bảo cô là ốm quá nhìn không đẹp, phải ăn nhiều vào một chút. Thế là anh ta chuyển hết đồ ăn của mình vào trong phần ăn của Tô Na. Mỗi lần Tô Na mệt, Hạ Uyên lại mua ở bên ngoài một loại trà đắt tiền đến đưa cho Tô Na. Công việc có chỗ nào khó, Hạ Uyên đều đứng ra giải quyết. Đối với Tô Na mà nói, những việc như thế không cần nói cũng biết nó có ý nghĩa gì.

Nếu như là trước đây cô chưa hề quen biết Lăng Phong thì cô sẽ có cảm tình với Hạ Uyên, một cô gái bình thường như cô có thể kiếm được một người như Hạ Uyên là một điều may mắn. Đáng tiếc thay, cả đời này đã định sẵn cô không có hạnh phúc, ai có thể chấp nhận được một cô gái từng được bao nuôi bởi kẻ có tiền. Người ta không che dơ bẩn nhưng cô thì lại có, đó đã trở thành nỗi ám ảnh của cuộc đời cô.

Tô Na làm như không biết đến hành động của Hạ Uyên, bị cô hàng ngày phớt lờ chắc anh ta cũng hiểu ý mà rút lui.

Nhưng nào ngờ đâu, cuối một buổi tan ca, Tô Na đang sắp xếp đồ đạc trở về thì bóng dáng của Hạ Uyên xuất hiện, Tô Na ngẩng mặt lên nhìn.

“Tô Na, tôi có thể mời em đi ăn một bữa cơm được không?”

Hạ Uyên nghĩ rằng lời này của anh thực trực tiếp, sao có thể nói thẳng ra đến thế, Tô Na chắc chắn sẽ nghĩ anh là một kẻ mất lịch sự và từ chối thẳng thừng.

“Được, địa điểm có thể tùy em chọn nhưng mà với một điều kiện?”

Tô Na nghĩ đây có thể là một dịp tốt để cô giải thích với Hạ Uyên rằng anh không nên lãng phí thời gian ở trên người cô, thời gian đó anh nên đi tìm hiểu một cô gái khác phù hợp với Hạ Uyên hơn.

Hạ Uyên bất ngờ khi nghe được Tô Na đồng ý, anh không nghĩ Tô Na sẽ đồng ý nhanh như vậy, anh liền gật đầu lia lịa đáp: “Được, được, em muốn thế nào cũng được.”

“Hiểu Nguyệt sẽ đi chung với em và em muốn ăn gì cũng được.”

Bạch Hiểu Nguyệt ở bên kia đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, cô đang nhắn tin cho Lăng Phong rằng Có tình địch ve vãn Tô Na, đến hay không tùy anh. Thì Tô Na lại nhắc đến Bạch Hiểu Nguyệt, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình cười cười, Tô Na là hoa đã có chủ, cô nguyện làm một cái bóng đèn to lớn ở bên Hạ Uyên. Hạ Uyên chuyện này chỉ có thể nói anh là xui xẻo thôi, Tô Na là của Lăng Phong rồi, với một cô gái thì cô hoàn toàn ủng hộ Lăng Phong.

Hạ Uyên đứng trước một nhà hàng xa hoa, lòng anh thoáng bỗng hụt hẫng. Chẳng lẽ Tô Na cũng giống như những người phụ nữ hư vinh khác hay sao, luôn thích những thứ phù phiếm, xa xỉ, anh lo sợ là anh nhìn lầm người rồi. Nhưng mặt khác lý trí bảo anh rằng, có thể đây là Tô Na thử lòng anh, những ngày qua anh vì cô làm nhiều như vậy, chắc chắn cô đã cảm động rồi, có lẽ cái nhà hàng đắt tiền này chính là thử thách cuối cùng của anh để chiếm lấy người đẹp. Hạ Uyên nghĩ về những tờ tiền của mình sắp bị cái nhà hàng này nuốt chửng, lòng cảm thấy vừa đau vừa xót.

Tô Na và Bạch Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau cười cười, với hai người bọn họ mà nói đây là cách để Hạ Uyên biết thoái mà lui, còn về phần tính tiền khúc cuối của bữa ăn tất nhiên là phải dùng đến tiền của Lăng Phong rồi. Hai cô gái làm công ăn lương như bọn họ lấy đâu ra tiền để đến cái nhà hàng này chứ.

Nhà hàng Thế giới Đại Dương giống như cái tên, chuyên cung cấp các món ăn hải sản. Tô Na biết đến cái nhà hàng này là vì Lăng Phong đã từng dẫn cô đi ăn, bên trong cực kỳ đắt tiền, vả lại có những món không phải người có tiền là ăn được, mà nó còn phụ thuộc vào địa vị của người đó mà phục vụ.

Hạ Uyên mới vừa bước vào trong đã bị cái nhà hàng này làm cho chóng mặt, chắc chắn các món ăn không phải là rẻ, anh không biết một hồi nữa anh có đủ tiền để trả không? Bao nhiêu tiền anh dành dụm được đều đã đổ vào chiếc xe mới mua rồi.

Bạch Hiểu Nguyệt và Tô Na không khách sáo, bời vì dù sao đi nữa bữa ăn này cũng là lấy tiền của Lăng Phong trả, kêu nhiều một chút cũng không sao. Tô Na gọi nào là ba con tôm hùm Úc, cá hồi, cua lớn, bào ngư, rượu vang loại đắt nhất. Hạ Uyên ngồi trong phòng máy lạnh mà vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.

Nhìn một bàn thức ăn vừa mới đem lên, Hạ Uyên trố mắt nhìn rồi kiểm tra bảng giá. Đây không phải cộng lại là bằng cả một năm tiền lương của anh sao? Hai người bọn họ phải biết nhân viên trong Vinh Thăng tiền lương một tháng là bao nhiêu, sao có thể trả nổi bữa ăn này.

Bọn họ cũng quá đáng lắm rồi.