Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 7




Tô Tuyết cảm thấy não của mình như bị úng nước, cho nên mới xảy ra chuyện lần đầu tiên cùng một người đàn ông ở bên ngoài ngủ tới hừng sáng. Khi cô bị hù dọa trên giường, Mike đang ở trong nhà tắm, cô cốc mạnh đầu mình, hấp tấp mặc quần áo mang giày cao gót của mình lộp cộp chạy nhanh ra khỏi phòng, trong lúc đó không ít người bên ngoài quay đầu nhìn cô như dân chạy nạn.

Có người nhìn thấy cô thiếu chút nữa té lảo đảo, mang lòng tốt muốn giúp đõ vội vàng tiến về phía cô: “Tiểu thư, có cần tôi giúp gì không?”

Tô Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái: “Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư!” Sau đó mang theo bộ dáng xum xoe tiến vào một chiếc taxi, lấy tốc độ tên lửa gọi cho Cố Thiển Hi.

♥♥♥

“Alo!” Cố Thiển Hi nghe dưới đầu gối có rung động, vẫn nghĩ rằng đang ở nhà mình. Đầu óc say rượu của cô còn chưa hoàn toàn tỉnh ráo, sờ soạng nhấn nút trả lời, đưa di động lên tai, mơ hồ đáp một câu.

Thời điểm bà nội nhà họ Quý nhận được điện thoại, còn tưởng là mình sinh ra ảo giác: Cháu cưng Hữu Minh có bạn gái từ lúc nào thế? Tốt lắm, lại dám gạt bà!

Cố Thiển Hi hoàn toàn cho rằng bên kia là Tô Tuyết, lầm bầm nói: “Bạn học à, mình đang ngủ, có chuyện gì không?”

“Không có gì! Các cháu cứ ngủ, ngủ nhiều vào!” Bà nội khẩu khí trong nháy mắt trở nên mềm mỏng!

Chờ sao chờ trăng chờ đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bắt được một lần Phó Hữu Minh có bạn gái. Tâm trạng của bà đang cực kỳ vui mừng.

Bà nội nhìn ảnh chụp treo trên tường, cảm động đến hai mắt đẫm lệ thấp giọng nói: Ông lão, sau khi chết tôi rốt cục cũng nó mặt mũi đến gặp ông cùng con rồi.

Cố Thiển Hi vẫn còn đang lơ ngơ trả lời: “Ừ, có chuyện gì thì gọi cho mình!”

Cho đến khi cúp điện thoại, Cố Thiển Hi trở người một cái, cô rõ ràng cảm thấy có gì đó là lạ: giọng Tô Tuyết từ lúc nào trở nên trầm trầm từng trải như vậy?

Cô mở mắt, toàn bộ căn phòng xa lạ đánh thẳng vào tư duy trong đại não, Cố Thiển Hi giống như lò xo từ trên giường ngồi dậy, sau đó cả người hít sâu một hơi: Quần áo của cô đâu? Không đúng, tối hôm qua tại sao cô lại…

Cô cảm thấy đầu óc rất đau, trong dạ dày trống trơn cũng cảm thấy khó chịu. Nhìn quanh phòng chỉ có một mình, cô liền hỏa tốc xuống giường đem chăn quấn trên người mình, sau đó liền vọt vào trong phòng tắm tạt nước lạnh vào mặt làm cho chính mình bình tĩnh.

Trong gương, cả người Cố Thiển Hi lộ ra vẻ mệt mỏi, khóe môi và cổ còn có dấu vết mập mờ để lại, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất: trời ạ, cô đã xảy ra tình một đêm rồi! Hơn nữa còn không biết người đàn ông kia là ai!

Cô có chút phát điên đem tóc mình vò thành một mớ, hấp tấp lao ra khỏi phòng tắm tìm quần áo, tìm một vòng chỉ thấy một bộ quần áo của đàn ông trong thùng rác. Có Thiển Hi tìm được điện thoại của mình, phát hiện đã sớm bị bể, trong đầu cô liền nghĩ tới cuộc gọi vừa nãy, vội vàng sờ soạng dưới gối tìm điện thoại.

“Tu…” Điện thoại di động bắt đầu rung, người gọi đến là một cái tên hoàn toàn xa lạ Thẩm Lưu Tô.

Cô nghĩ chiếc điện thoại này là của người đàn ông kia không cẩn thận để quên!

Vậy cú điện thoại lúc nãy là ai gọi tới?

Mở nhật ký ghi chép trò truyện gần đây, tên đầu tiên là: Bà nội!

Cố Thiển Hi trong nháy mắt hóa đá!

Cô như bị phỏng tay ném điện thoại lên giường, một cước xông cửa chạy ra phòng khách, muốn tìm quần áo của mình. Sau đó, một tình huống đã xảy ra khiến Cố Thiển Hi chỉ muốn từ tầng hai mươi sáu này nhảy xuống!

Trong phòng khách tụ họp đầy người, trên bàn đầy tài liệu, nam nam nữ nữ yên lặng ngồi một chỗ làm chuyện của mình. Cuối cùng là một người đàn ông đang ngồi, tập văn kiện to che khuất trán anh ta, Cố Thiển Hi cảm thấy rất quen mắt.

Ơ… Đây không phải là vị Phó tiên sinh kia đã đưa cô về ư, tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Tiếng mở cửa khổng lồ trong nháy mắt kéo tầm mắt của mọi người về, bọn họ vừa lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy cánh cửa khép chặt đã mở ra, cặp mắt mọi người giống như bị phủ một tầng bụi trong một buổi sáng liền rõ ràng. Bọn họ nhìn thấy người đang đứng ở cửa là một phụ nữ vô cùng lôi thôi, trên người cô bọc một cái chăn, đầu tóc bù xù, trên khuôn mặt đầy nét kinh hoàng, lúng túng còn có quầng thâm ở mắt. Bất kể nhìn thế nào, tất cả mọi người cũng không muốn nghĩ đến người phụ nữ này suốt đêm ở cùng với bạch mã hoàng tử trong lòng họ!

Đây, rõ ràng chính là một người điên!

Những nhân viên nữ hoài nghi nhìn Phó Hữu Minh khiếu thẫm mỹ của anh có phải có vấn đề hay không, không khỏi có người len lén đánh giá Phó Hữu Minh.

Cố Thiển Hi vẫn bộ dạng cũ đứng ở đó, dưới chân giống như đeo chì muốn đi cũng đi không được!

Phó Hữu Minh ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt Cố Thiển Hi sợ hãi đứng ở cửa, anh đứng dậy ho một tiếng, nhất thời mọi người đều trở nên bận rộn quay lại làm công việc của mình, giống như chưa từng nhìn thấy gì cả!

Anh cầm quần áo bên cạnh đã chuẩn bị sẵn trên tay, khuôn mặt treo nụ người hướng về phía Cố Thiển Hi đi tới: “Sao không ngủ thêm một chút, có phải anh làm ồn đến em không?” Thanh âm kia tràn đầy cưng chiều cùng yêu mến, làm cho các nữ nhân viên vô cùng hâm mộ.

Cố Thiển Hi khóe miệng co quắp hồi lâu, lúc sau mới cười như không cười: “Không có, là bà nội điện thoại!”

Hả, đã đến bước dẫn về nhà ra mắt luôn rồi sao! Mọi người trong nháy mắt tỉnh ngộ.

“Không phải, là bà nội nhà anh điện thoại!” Cố Thiển Hi sửa lời, nhưng cô nghe câu nói này có gì đó không đúng, lại muốn sửa lại lời nói: “Bà nội nhà anh…”

Không đúng, bà nội nhà anh… Sao nói như thế nào cũng đều không thuận miệng như vậy? Phó Hữu Minh nhìn dáng vẽ luống cuống của cô, nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó bỏ lại toàn bộ công việc đến bên Cố Thiển Hi ôm cô, thuận miệng hướng Tôn Nghệ ở phía sau nói: “Đóng cửa!”

Một vài ánh mắt tràn đầy hâm mô cùng ghen tị ập tới, cánh cửa trong nháy mắt đóng lại, bọn họ bắt đầu bàn tán. Trái tim đang treo lơ lửng của Cố Thiển Hi rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Mau thay quần áo đi, em đã thành công để cho mọi người biết đến sự tồn tại của em rồi! Tất nhiên, còn có bà nội của anh… Anh nghĩ em phải chịu trách nhiệm chuyện này nhỉ!” Phó Hữu Minh đưa quần áo cho Cố Thiển Hi, chính anh cũng không nghĩ đến bà nội sẽ gọi điện thoại cho mình vào lúc này, lại còn bị Cố Thiển Hi nhận.

Anh chẳng qua là nhớ Cố Thiển Hi thích đặt di động dưới gối khi ngủ, mỗi sáng sớm chỉ cần đưa tay sờ là có thể tìm thấy. Bởi vì Cố Thiển Hi từng nói, làm như vậy cô sẽ có cảm giác an toàn! Cho nên tối hôm qua khi Cố Thiển Hi cầm cái điện thoại đập vỡ tan tành, Phó Hữu Minh mới đem điện thoại của mình điều chỉnh sang chế độ rung rồi đặt ở dưới gối của cô.

Cố Thiển Hi lúng túng nhận lấy quần áo, vội vàng vọt vào phòng tắm, lúc trở ra trên người mặc một bộ váy trắng liền áo, làn váy dài tới mắt cá chân, làm tôn lên cơ thể hoàn mỹ của cô. Phó Hưu Minh ở một bên lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền trân châu, không nói lời nào đeo lên cổ Cố Thiển Hi. Cố Thiển Hi rụt cổ lại: “Tôi không thể nhận lấy sợi dây chuyền này của anh! Áo khoác cùng phí rửa xe tôi cũng chưa kịp trả cho anh!”

“Vậy thì cộng thêm cái này vào luôn đi!” Phó Hữu Minh trong sáng nói, sau đó tiến lên một bước đưa tay thay cô đeo sợi dây chuyền lên.

Hô hấp của anh ở ngay sát bên, hơi thở ấm áp thổi bên tai Cố Thiển Hi, thanh âm tràn đầy ma lực ghé bên tai cô: “Chẳng lẽ em hi vọng mọi người nhìn thấy dấu hôn trên cổ sao? Dĩ nhiên, nếu em muốn như vậy, anh cầu còn không được!”

Trong nháy mắt khuôn mặt Cố Thiển Hi đỏ đến tận mang tai: dấu hôn… Cô cắn cắn môi, không nghĩ tới Phó Hữu Minh, một người đàn ông thành đạt như vậy cũng thật chu đáo tỉ mỉ.

Đương nhiên, Cố Thiển Hi cũng không biết, anh chu đáo tỉ mỉ, chỉ đối với một mình Cố Thiển Hi mà thôi!

“Ừ, rất đẹp!” Phó Hữu Minh thân thể lùi lại, nhìn Cố Thiển Hi mặt đỏ tới mang tai đứng nguyên tại chỗ, thỏa mãn khen ngợi. Không khí trong phòng chớp mắt có chút mập mờ, Cố Thiển Hi không nghĩ tới lần thứ hai gặp lại Phó Hữu Minh lại máu chó như vậy.

Tình một đêm, Tô Tuyết trong miệng chưa từng nhắc đến tình một đêm, vậy mà lại thật sự xảy ra trên người cô. Cô đoán rằng lát nữa về nhà, Tô Tuyết nhất định sẽ kéo cô lại, sau đó tà ác mà cười ha ha: “Cố Thiển Hi, cậu quả nhiên không hổ là do mình dạy bảo nha!” Cố Thiển Hi cảm thấy rằng, khi nghe câu nói kia, chắc cô sẽ trở thành mụ phù thủy mà liều mạng!

Phó Hữu Minh nhìn cô một thân khẩn trương, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói chuyện trước: “Dĩ nhiên, ngoại trừ bộ trang phục cùng sợi dây chuyền trên người em, còn có một bộ khác! Bởi vì tối hôm qua có người nào đó đã nôn trên người anh một trận!” Anh nói điềm nhiên như gió, sau đó để cho Cố Thiển Hi nhìn bộ đồ đã bị anh vứt trong thùng rác.

Cố Thiển Hi rốt cuộc cũng biết bộ đồ này là của ai, cô vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bồi thường giá gốc cho anh. Nhưng mà Phó tiên sinh, thật ra bộ đồ này giặt một chút vẫn có thể mặc được mà, vứt đi như vậy rất uổng phí!”

Cùng Quý Vĩ kết hôn bảy năm, Cố Thiển Hi đoán việc duy nhất mà cô học được chính là tiết kiệm! Bởi vì mẹ của Quý Vĩ, Hứa Vân luôn miệng nói Quý Vĩ bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng, thân là vợ của hắn nhất định phải thắt chặt mỗi lần chi tiêu; cộng thêm hoàn cảnh gia đình Cố Thiển Hi vốn không tốt, cô vẫn không thích lãng phí, dần dà lâu ngày cô từ tiết kiệm liền biến thành keo kiệt!

Tiêu xài cần phải tương đối đúng lúc! Vì vậy cho nên, chính cô sau đó cũng không có mua sắm cho mình những bộ quần áo mới!

Phó Hữu Minh gật đầu, đi ra mở cửa gọi Tôn Nghệ vào: “Đây là Tôn Nghệ, người chuyên quản lý tài sản tư nhân của anh! Tôn Nghệ, anh thay tôi tính xem Cố tiểu thư tổng cộng thiếu tôi bao nhiêu tiền!”

Tôn Nghệ cũng không khách khí, trong đầu bắt đầu tính toán, liền mở miệng nói: “Cộng thêm phí rửa xe lần trước, tổng cộng là hai mươi sáu vạn bảy ngàn tám trăm ba mươi lăm! Bỏ đi số đuôi là tròn hai mươi sáu vạn, tổng giám đốc!”

Cố Thiển Hi bỗng chốc nảy lên một ý nghĩ muốn nhảy lầu: hai mươi sáu vạn!

Phó Hữu Minh nói rõ ràng: “Đương nhiên, nếu em nhất định muốn bồi thường bằng cách khác, số tiền kia em có thể không cần trả lại!” Dứt lời, còn cười như không cười nhìn Cố Thiển Hi một cái. Cố Thiển Hi vội vàng cảnh giác nhìn Phó Hữu Minh: Cách khác? Chẳng lẽ là muốn bồi thường thịt?

Phó Hữu Minh nhịn cười, quay đầu cầm điện thoại trong tay: “Bà nội điện thoại, yêu cầu anh lúc nào đó đưa em về nhà giải thích một chút! Em cũng biết, hôm nay anh vẫn còn độc thân, em lại tùy tùy tiện tiện nhận điện thoại của anh như vậy lại gây rối cho anh, có phải trước tiên nên thay anh giải quyết không?”

Phù… Cố Thiển Hi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự tà ác!

Đây hết thảy đều là công lao của Tô Tuyết! Cố Thiển Hi cảm thấy nhất định cô cùng Tô Tuyết lêu lổng quá lâu, cho nên mới bị lây phải tà tâm trong lòng!

“Được, không thành vấn đề!” Cố Thiển Hi trả lời tương đối vang dội, nhất thời cảm thấy lúng túng cũng ít đi mấy phần.

Cô lại không nhìn thấy trong một khắc khóe miệng Phó Hữu Minh hiện lên nụ cười giảo hoạt gian tà.

Phó Hữu Minh gật đầu: “Ở đây có một chiếc điện thoại mới em cầm lấy, anh không muốn đến lúc cần liên lạc lại không tìm thấy em!” Nói xong, anh để cho Tôn Nghệ chuẩn bị lấy điện thoại di động mới đưa cho Cố Thiển Hi: “Cái này không cần trả!”

Cố Thiển Hi vô cùng lúng túng nhận điện thoại, dáng vẻ muốn chạy trốn lúc này cùng với Tô Tuyết không khác biệt lắm. Bất đồng duy nhất chính là, Tô Tuyết giống vẻ mạnh mẽ, còn Cố Thiển Hi lại như bị người khác áp chế… Mặc dù hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khách sạn.

Sợ Tô Tuyết lo lắng, vừa ngồi lên taxi Thiển Hi liền gọi cho Tô Tuyết.

Tô Tuyết rống lên như sư tử Hà Đông: “Cố Thiển Hi, mình tiêu rồi, tiêu thật rồi! Mình lại cùng một người đàn ông cùng giường chung gối đến trời sáng, nhất định tối hôm qua mình uống rượu say đầu óc bị cửa kẹp rồi! Cậu nhanh nhanh về đây cho mình, mình muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật mở sọ!”

“Đại tiểu thư, đầu óc bị kẹp cũng không cần mở sọ giải phẫu chứ?” Cố Thiển Hi hiểu Tô Tuyết, câu thiền đầu tiên trên miệng cô ấy là: Không cùng đàn ông qua đêm, không cùng đàn ông hai lần lên giường, không cùng đàn ông gặp lại lần hai! Tô Tuyết sở dĩ khoa trương như vậy, Cố Thiển Hi cảm thấy cô ấy không chỉ là đầu óc bị kẹp cửa, mà còn đem cửa kẹp đến hư luôn!

Vì thế, Cố Thiển Hi vì cánh cửa kia cảm thấy thương xót!

Tô Tuyết gào thét thở phì phì phát cáu bước qua bước lại trong phòng: “Trời ạ, Cố Thiển Hi, cậu lập tức quay về đây cho mình! Cái người đàn ông Anh quốc đẹp trai kia vừa gọi điện thoại cho mình! Cậu đang ở đâu, hay để mình tới, mình lỡ đem chuyện cậu ly hôn nói cho ba mẹ cậu biết rồi! Nhanh lên một chút!”

Cố Thiển Hi không còn cách nào, đành nhờ tài xế chạy nhanh một chút. Lời nói của Tô Tuyết mặc dù không phải cố ý, nhưng cô vẫn không nhịn được trong lòng có chút bi thương: ly hôn?

Đúng vậy, cô làm sao lại quên mất mình vừa mới ly hôn.

Một đường thẳng đến nhà Tô Tuyết, Cố Thiển Hi buồn bực nghĩ kế sách, nghĩ xem nên nói chuyện này với ba mẹ như thế nào!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tôi muốn ném một quả bom nổ xuống nước, nổ ầm ầm dưới nước… con à~~