Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 207: Một trăm tỷ sính lễ




“Hôn lễ này không tính, về nhà, anh lại cho em một một hôn lễ thế kỷ xa hoa long trọng, được không?”

“……” Trì Tảo Tảo mấp máy đôi môi, hung hăng trừng mắt với Diệp Khuyết, nghe lời này từ trong miệng anh nói ra, trái tim nhỏ của cô cũng an tâm lại.

Vừa rồi cô còn tưởng rằng anh sẽ đổi ý đấy chứ!

Cô làm bộ nức nở một tiếng, nhào tới ôm cổ anh, đầu nhỏ cúi sát vào cổ anh, cọ cọ.

“Ông xã, em không cần anh phải cho em hôn lễ thế kỷ xa hoa long trọng kia, em chỉ cần anh, có thể ở bên anh, chính sự thỏa mãn lớn nhất của đời em.”

Đây cũng là ước mơ lớn nhất từ nhỏ đến lớn của cô.

Đúng rồi, cô không phải đang hỏi anh tới thế nào sao? Tại sao lại nói sang chuyện khác thế này?

Trì Tảo Tảo lập tức nhìn chằm chằm Diệp Khuyết, “Không được nói sang chuyện khác, nói cho em biết, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở hôn lễ hả?”

Diệp Khuyết nhìn chằm chằm cô, nhướng mày, nhún vai nói: “Mệt mỏi quá, trên người anh lại có thương tích, nghỉ ngơi một chút.”

Sau đó, anh đẩy Trì Tảo Tảo ra, tự mình tiến vào phòng trong nghỉ ngơi.

“……”

Trì Tảo Tảo cạn lời.

Thế này là thế nào? Rõ ràng là anh cố ý không nói.

Chẳng lẽ, anh có việc gạt mình?

Thấy anh thật sự vào phòng trong nghỉ ngơi, ánh mắt Trì Tảo Tảo lay chuyển, xoay người, rời khỏi tẩm cung.

Vân Phi đến cùng với Diệp Khuyết, Diệp Khuyết làm chuyện gì, đương nhiên Vân Phi sẽ biết.

Cho nên, phải đi tìm anh ấy hỏi một chút.

Mới ra khỏi cửa tẩm cung, cô đã thấy Vân Phi ngồi trước bậc thang, giống như đang canh chừng giúp hai người họ.

Cô lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Vân Phi.

Vân Phi quay đầu, hoảng sợ, “Trời ạ, tiểu thư Tảo Tảo, sao cô không đi động phòng với tổng tài, chạy tới đây làm gì?”

Động phòng? Diệp Khuyết đang đòi tự mình nghỉ ngơi đấy.

Cô chẹp chẹp cái miệng nhỏ, lôi kéo Vân Phi làm nũng, “Anh Vân, anh là người đàn ông thành thật nhất mà, đúng không?”

Vân Phi bị hành động của cô gái nhỏ này làm cho không thể giải thích nổi, cô bé này, không có việc gì lại ân cần như thế, cẩn thận thì tốt hơn, đúng đúng, phải thật cẩn thận.

Anh ta gật gật đầu.

Trì Tảo Tảo cười hì hì, lại nói: “Vậy anh nói cho em biết, Diệp Khuyết làm thế nào để thuyết phục được bà già kia hả?”

Bà già kia?

Cái cô bé này, lại nói nữ hoàng là bà già?

Ôi ôi, nếu như bị người khác nghe thấy, cô có mấy cái đầu đây.

“Khụ khụ!” Anh ta che dấu tiếng ho khan, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Em thật sự muốn biết?”

Trì Tảo Tảo gật đầu như giã tỏi.

Vân Phi dừng một chút, “Được anh nói, nhưng em không được nói với tổng tài là anh nói đấy.”

Trì Tảo Tảo vẫn dùng sức gật đầu. 

Vân Phi thở dài nói: “Em chắc chắn không biết, tổng giám đốc vì em mà dùng một trăm tỷ làm sính lễ, cộng thêm cả mười năm nước E hợp tác buôn bán với Ninh Đô, anh ấy tuy là cưới em, nhưng vì em, có lẽ cũng đã đào rỗng toàn bộ tập đoàn Thiên Vũ rồi.”

“Cái nước E này, cũng không phải là nước lớn gì, tổng giám đốc tặng họ một trăm tỷ, đó là 20 năm sinh sống của người dân trên cả nước đó rồi, hơn nữa, đối với cái gia tộc này, đối với nữ hoàng mà nói, em có cũng được mà không có cũng chẳng sao, em nghĩ xem, nữ hoàng có thể sẽ vì em mà từ bỏ nhiều tiền của như vậy sao?”

“……”

“Cho nên, tiểu thư Tảo Tảo, về sau em phải thông cảm cho tổng giám đốc nhiều một chút, đừng để anh ấy vì em mà phải lo lắng, được không?”

Vân Phi nói hết lời, ngay sau đó, liền thấy hai mắt Trì Tảo Tảo đã sớm ướt át, khuôn mặt u sầu.

Một trăm tỷ?

Mười năm hợp tác buôn bán?

Trời ạ!

Trì Tảo Tảo cô có tài đức gì mà khiến Diệp Khuyết vì cô mà trả giá như vậy.

Nhiều tiền như vậy, có lẽ là toàn bộ tập đoàn Thiên Vũ, lại chỉ cần vì một mình cô, đưa toàn bộ cho bà già kia.

Trì Tảo Tảo biết được chân tướng, không nhịn được nước mắt lại rơi xuống.