Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 166: 166






“Thương Nam đi công tác ở trụ sở công ty bên nước ngoài rồi. Ta là bà chủ nhà họ Mộ. Tất cả của nhà họ Mộ là do ta quản lý, bao gồm cả biệt thự của con ta!” Liễu Họa lạnh lùng nói.

Đuôi lông mày của Diệp Phi khẽ nhướn: “Dì à, có gì chúng ta nói thẳng đi, tôi còn phải đi làm bài tập, không có thời gian vòng vo với dì đâu.”

Khuôn mặt Liễu Họa co rút: “Trọng điểm là, ta đuổi việc tất cả người hầu và vệ sĩ ở đây rồi. Nếu cô đã ở đây, cô phải gánh vác tất cả chi phí!”

Môi Diệp Phi mím chặt thành một đường. Trời má! Cô có thể nói là bây giờ cô rất muốn chửi người không?

Cô căn bản chẳng có thu nhập gì, mà cái biệt thự này hoàn toàn không giống với căn nhà bình thường, tiền điện mở bóng đèn thủy tinh cả một đêm ở đây bằng xừ nó tiền điện một tháng của nhà bình thường đấy!

“Được. Còn có chuyện gì khác không?” Cô không hề do dự mà đồng ý. Dù cho cô có đồng ý hay không thì Liễu Họa cũng sẽ ép cô phải làm vậy thôi.

Liễu Họa đứng lên: “Không có chuyện gì nữa rồi. Cô cứ ở đây đi. Đợi con trai ta trở về, cô sẽ chẳng còn mạng mà ở biệt thự nữa đâu!”

“Ha ha! Ở biệt thự thì giỏi giang lắm à? Ở biệt thự là hạnh phúc sao?” Diệp Phi nói.

Điều quan trọng ở một gia đình không phải là căn nhà đó nhỏ hay to, mà chính là mức độ hạnh phúc của họ.


Khuôn mặt Liễu Họa dữ tợn: “Hứ! Lạc Lạc! Chúng ta đi!”

“Mẹ, con chỉ muốn xé mồm cô ta ra!” Mộ Lạc Lạc nhìn thấy Diệp Phi liền tức giận. Hôm nay cô ta lại bị Cung Trạch Vũ từ chối rồi.

“Chúng ta đi trước đã, xe mồm cô ta còn cần con nhúng tay sao?” Liễu Họa ám thị cho Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc hiểu ý rồi, hung ác liếc nhìn Diệp Phi rồi đi theo Liễu Họa lên xe ô tô đi mất.

Diệp Phi cảnh giác. Dường như còn có ý gì khác trong lời nói của Liễu Họa. Cô chỉ sợ Liễu Họa hại cô!

Cô vội vã khóa tát cả cửa phòng và cửa sổ. Biệt thự rộng mấy trăm mét vuông thế này mà chỉ có một người ở, thật đúng là trống rỗng, trống trải đến phát sợ. Mà cô còn muốn tắt hết tất cả đèn điện, cố gắng tiết kiệm điện nhất có thể.

Cô làm một đĩa mỳ xào cho bữa tối. Trời càng ngày càng tối sầm, cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân người.

Tim của cô chợt nhảy lên đến tận họng. Đứng trong phòng khách, nghe tiếng cạy khóa ở bên ngoài cửa, da đầu cô tê dại.

“Ai? Tôi báo cảnh sát rồi. Các người còn dám mở cửa, cảnh sát sẽ đến ngay!” Cô hét to về hướng cửa ra vào, muốn dọa ép bọn họ đi.

“Ha ha! Báo cảnh sát rồi? Lão đại, anh có nghe thấy không. Trong nhà này còn có phụ nữ đấy!”

“Nghe thấy rồi! Đi vào nhanh một chút, lần này chẳng những cướp được của, lại còn có thể cướp sắc! Cảnh sát đến nhanh cũng làm sao nhanh được bằng chúng ta!”

Hai người đàn ông ở ngoài cửa thương lượng, đáng tiếc mãi không thể mở được khóa cửa đặc chế. Hiển nhiên là bọn họ cũng không có lòng kiên nhẫn mà phá khóa đâu, vì thế nên bọn họ cầm búa đập vỡ cửa kính, từ cửa kính xông vào.

“Nào cô bé, lại đây! Đừng làm cho chúng ta phí sức.” Một tên bịt mặt nói.

“Ai phái các ngươi tới? Liễu Họa sao?” Diệp Phi chất vấn. Cô phải biết rõ ràng là ai muốn hại cô!

“Những cái này cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết rằng, cô phải nghe lời là được rồi.” Một tên bịt mặt khác nhào về phía Diệp Phi. Trong bóng tối không nhìn rõ mặt mũi của Diệp Phi, chỉ có thể thấy bóng dáng cô.

Hắn nhìn thấy có một cái bóng chạy về phía một bên, nhưng mà hắn đuổi theo cái bóng kia, lại bị một người dùng gậy đánh vào gáy!

“A! Ở đây còn có người nữa!” Hắn vuốt cổ mình hô.

“Không sợ, chúng ta cũng có hai người!” Tên bịt mặt nói.

Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, chợt thấy trên cầu thang xuất hiện một cái bóng trắng u ám. Một bóng dáng màu trắng lướt qua trước mặt hai người đàn ông như một cơn gió.


Tiếp theo là tiếng cười gian xảo của cô gái: “Ha ha ha! Hai người á? Các ngươi đoán xem bọn ta có bao nhiêu?”

Hình như có vật gì phun lên mặt người đàn ông, dính sền sệt. Hai người đàn ông lấy tay sờ một cái, dùng ánh trăng nhìn không rõ đó là cái gì.

“Ngươi trả lại máu cho ta! Trả lại máu cho ta!” Cô gái phát ra thanh âm run rẩy, bóng trắng lại bay tới từ một hướng khác.

“A!”

“A!”

Hai người đàn ông sợ đến mức chạy về phía cửa lớn, sợ đến mức chạy cũng không xong!

Chợt, cửa lớn bị ánh đèn xe ô tô chiếu thẳng đến. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trực tiếp xông đến hai tên bịt mặt.

Đánh lộn một trận, trói hai tên bịt mặt lại.

“Tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi không biết nơi này có ma!”

“Biết trước thế này chúng tôi sẽ ăn trộm ở nhà khác thôi!”

“Ma?” Người đàn ông nói xong liền sải bước đi về phía biệt thự, bật đèn thủy tinh.

Diệp Phi vẫy tay về phía người đàn ông như một chú mèo cầu tài. Trong tay cô đang cầm hai chiếc cần câu cá, trên móc cần câu treo chiếc áo phông đàn ông. Trời tối đen vốn dĩ không thể nhìn thấy chiếc cần câu đâu cả, chỉ có thể thấy chiếc áo bị treo bay tới bay lui, trông như bóng ma. Cái phun trên mặt hai tên kia là sốt cà chua.

“Bắc Minh Phong, thật là trùng hợp. Sao anh lại tới đây?” Tuy rằng người này không được tốt lắm, nhưng cô biết ít ra Bắc Minh Phong sẽ không cần lấy mạng của cô.

Bắc Minh Phong xem gian nhà náo nhiệt: “Đùa cũng vui nhỉ.”

“Ha ha, cũng thường thôi ấy mà.” Diệp Phi cười khổ. Cô chỉ có một người, còn có thể làm thế nào đây. Chỉ đành mặc đồ đen, sau đó lấy cần câu cá của Mộ Thương Nam, cái khó ló cái khôn mà bày ra trò giả vờ làm nữ quỷ đi dọa hai tên trộm.

“Bây giờ tôi đưa cô đi, hay để cô ở lại tiếp tục chơi đùa?” Bắc Minh Phong hỏi.

Diệp Phi buông cần câu trong tay: “Tôi ở lại đây. Tại sao anh lại tới đây? Tổng giám đốc Mộ bảo anh tới à?”

Nói thế nào thì nói, lúc cô nhìn thấy Bắc Minh Phong, cô cảm giác như mình được cứu rỗi vậy. Bắc Minh Phong là anh em kết nghĩa với Mộ Thương Nam, cô nghĩ phải chăng Mộ Thương Nam lo lắng cho sự an toàn của cô?


“Không phải. Tôi dự định mua biệt thự ở đây thế nên mới đi xem một chút. Đi qua đây thấy có người chạy ra liền vào xem thế nào thôi.” Bắc Minh Phong nói.

Diệp Phi hơi thất vọng, quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi. Mộ Thương Nam sắp ly hôn với cô, làm sao quan tâm đến sống chết của cô được?

Cánh tay của Lăng Tuyết kéo cánh tay người đàn ông: “Công tử, chúng ta đi thôi. Em muốn xem biệt thự có mái làm bằng kính có thể ngắm sao mà anh nói kia!”

“Ừ. Chúng ta đi thôi. Người đau, tôi và Lăng tiểu thư đi xem biệt thự, các người đem hai tên trộm này đến đồn cảnh sát đi.” Bắc Minh Phong dặn dò.

“Bắc Minh Phong, anh có biết…” Diệp Phi dừng lại. Cô nhìn thấy Lăng Tuyết bên cạnh Bắc Minh Phong liền tức giận, xém chút nói ra chuyện đứa con của Thủy Tinh là của Bắc Minh Phong rồi.

Bắc Minh Phong dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Diệp Phi: “Tôi biết cái gì?”

Diệp Phi mím môi, ánh mắt nhìn về phía bụng hở ra của Lăng Tuyết. Dường như mặc kệ Bắc Minh Phong có biết hay không, đều không thay đổi được gì. Thủy Tinh cũng sẽ không chấp nhận Bắc Minh Phong ở bên cô gái khác, càng không chấp nhận anh ta có con với cô gái khác.

Cô khổ sở nhếch môi: “Không có gì. Anh có biết trên thế giới này cái gì là trân quý nhất không?”

“Cái gì?” Bắc Minh Phong kinh ngạc hỏi.

Cô hé môi: “Chân tình.”

Vùng xung quanh lông mày Bắc Minh Phong trầm xuống. Chân tình ư, anh ta cũng từng có chân tình đấy, đều là cho cô gái không biết tốt xấu kia kìa!

“Quá xa xỉ, tôi chưa từng nhìn thấy.” Anh ta nắm tay Lăng Tuyết, đi ra khỏi biệt thự của Mộ Thương Nam. Hiện tại anh ta nghĩ cứ theo mong muốn của nhà họ Bắc Minh đi, để Lăng Tuyết sinh con, để nhà họ Bắc Minh có người kế tục.

Đáy lòng Diệp Phi đau xót, Bắc Minh Phong đến bây giờ vẫn không biết chân tình của Thủy Tinh sao?

Điện thoại của Diệp Phi vang lên một tiếng, là tin nhắn của Thủy Tinh: “Phi Phi, tớ sắp về nước rồi. Chúng ta có thể đi học cùng nhau!”