Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 1




“Ngươi lại chạy đi, đứng lại ngay! Ha ha, ngày hôm nay bổn tiểu thư nếu không đem ngươi đánh thành tổ ong, thì ta sẽ không làm người nữa!”

Trên nhánh cây treo tòn teng một sợi chỉ tơ hồng, cuối sợi tơ treo một chiếc nhẫn ngọc chạm trổ chim trả tinh xảo. Ló ra dưới tàn cây một khuôn mặt tức giận ửng đỏ, đang ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đung đưa không ngừng giữa không trung.

“Bình nhi, sao ta vẫn luôn bắn không trúng nó hả?” Y Phiến Vũ đứng chỗ đất bằng phẳng làm nền muốn dùng viên đạn để bắn nát chiếc nhẫn kia, đã bắn ra hơn mười viên đạn, cuối cùng cả hai tay đau ê ẩm cũng không bắn trúng, trên mặt nàng lại tràn đầy vẻ không phục.

Không biết mất bao lâu, nàng lại cầm lấy cung lần nữa, chăm chú ngắm chiếc nhẫn ngọc kia.

“Tiểu thư, cần gì phải phiền toái như vậy, chỉ cần lấy gậy đập bể nó là được chứ sao.” Bình nhi vừa thở dài vừa nhặt viên đạn lên nói.

“Đồ ngốc Bình nhi, ngươi thì biết cái gì? Nếu ngay từ đầu ta mà dùng gậy đập bể nó thì không phải rất lợi cho ‘ hắn ’ sao.” Kỳ thật, tận đáy lòng nàng sẽ không nghĩ đem nhẫn ngọc đập vỡ vụn, bởi vì nhẫn ngọc này lại là vật chứng duy nhất, cũng là vì để nàng thỉnh thoảng phát tiết mối hận trong đầu của nàng, thế là nàng đành phải đổi phương pháp làm nhục nhẫn ngọc này.

Đáng giận! Lại không bắn trúng, thật là làm nàng tức chết mà. Không sao, cho dù còn phải bắn một trăm lần nàng cũng tuyệt không thể dừng tay.

“Nhưng tiểu thư, người vẫn lấy nhẫn ngọc để trút giận cũng không phải biện pháp, theo nô tỳ nghĩ, người sao không đem chuyện này quên luôn đi nha. . . . . . A, đau quá!”

Y Phiến Vũ tức quá bắn một phát trúng Bình nhi mắng, “Đồ Bình nhi thối kia, ngươi làm sao lại muốn tiểu thư ta đây đem chuyện nhục nhã này quên mất hả!”

“Tiểu thư, xin người trước hết hãy nghe nô tỳ giải thích! Chúng ta ngày đó căn bản không phát hiện ai núp chỗ tối rình coi người, hay nói cách khác là, cho dù cùng hắn có đối mặt với tiểu thư, thì người cũng nhất định không nhận ra được hắn, trừ phi. . . . . .”

“Ngươi còn úp mở cái gì, nói mau!” Hừ một tiếng, Y Phiến Vũ vung mạnh tay bắn, viên đạn bay vụt ra ngoài suýt nữa trúng mặt Bình nhi.

Bình nhi hét lên một tiếng, che mặt hô to: “Trừ phi người kia tự động ra đầu thú, nếu không tiểu thư muốn tìm hắn còn khó như lên trời.”

“Ngươi muốn nói tất cả đều là vô nghĩa sao! Đáng giận, bổn tiểu thư tâm tình đã không tốt rồi, ngươi lại còn dám bảo ta không may, ngươi cút ngay!” Y Phiến Vũ tức giận quá lấy cung ngắm Bình nhi, làm nàng ta sợ tới mức chạy trối chết, không ngừng cầu xin tha thứ, cuối cùng vì bảo toàn tính mệnh, chỉ còn nước chạy nhanh chuồn mất.

Đợi Bình nhi vừa đi khỏi, Y Phiến Vũ lập tức đem cung quăng đi, sau đó, nàng liền cầm lấy sào trúc khều lấy sợi tơ trên nhánh cây xuống. Để nhẫn ngọc lạnh lẽo vào bàn tay, trong nháy mắt nắm lại, nhưng là vì dùng sức quá mạnh, nàng nắm chặt tay nhỏ bé lại phát ra hơi hơi run.

Bình nhi sai rồi, nếu là tên khốn nạn cuồng vọng kia thực sự có lá gan dám xuất hiện trước mặt nàng, nàng liền tuyệt đối nắm chắc bắt được hắn. Đến lúc đó hắn sẽ bị cột vào trên cây nhận nàng chiêu đãi vài viên đạn rồi tống tên xấu xa kia xuống tận mười tám tầng địa ngục, đồ vô liêm sỉ !

“Tiểu, tiểu thư.” Giọng Bình nhi sợ hãi vang lên.

Y Phiến Vũ hất mặt lên, trừng mắt với Bình nhi, “Ngươi lại đây làm gì?”

“Tiểu thư, lão gia mời người đến Mẫu Đơn đình, nói là có khách quý tới chơi.”

“Khách quý!” Y Phiến Vũ khẽ hừ một tiếng, “Gần đây trong phủ khách quý đến thật đúng là nhiều a, ta thật sự không hiểu cha rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Quên đi, quên đi, đi thì đi.”

Nói xong, nàng dậm chân không cam lòng hướng Mẫu Đơn đình đi đến. Y Phiến Vũ vừa mới bước vào Mẫu Đơn đình, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc ——

“Y cô nương, hân hạnh được gặp.”

Nàng dám cam đoan. Thanh âm này, giọng trầm này . . . . . . Là hắn! Tuyệt đối là hắn!

Khi người kia trên môi kiêu ngạo thốt ra “Y cô nương, hân hạnh được gặp” những từ này thì Y Phiến Vũ tâm tựa như bị va chạm thật mạnh một chút. Vừa mới bắt đầu, nàng cơ hồ cảm thấy chính mình như ngưng thở, cho đến khi không thở nổi nữa, nàng mới dùng sức hít một hơi dài, tiếp theo ánh mắt nàng chậm rãi hướng lên trên nhìn.

Hắn !

Không thể nói được, theo diện mạo nam tử này trước mắt xem ra, quả thật rất khó liên tưởng đến đem hắn cùng tên xấu xa rình coi nàng tắm kia là cùng một người. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, bất luận thế nào hắn đều không thể xóa được hắn đã từng có hành vi hạ lưu kia.

Không kiềm chế được, Y Phiến Vũ đầu bắt đầu ảo tưởng phải làm thế nào đem hắn chỉnh cho đến khi phải kêu cha gọi mẹ mới thôi, à không, phải đem hắn băm vằm mới giải hết nỗi phẫn hận trong lòng nàng.

Lúc này, tay nhỏ bé giấu trong áo không kiềm chế được cảm xúc quá độ mà run run, nhưng nàng cố nhịn xuống. Chính cái gọi là nhỏ không nhịn được sẽ bị làm lớn chuyện, nên ngay lúc này đem sự tình mà nói ra chỉ biết tạo thành phản hiệu quả, nàng cũng không phải là một thiên kim đại tiểu thư không có đầu óc, đạo lý này nàng đương nhiên biết.

Nàng, muốn, báo, thù!

Hơn nữa nàng cũng muốn làm cho hắn phải hối hận khi bước chân vào cửa nhà nàng. Y gia là kinh thành thủ phủ, mà nàng còn lại là một ái nữ duy nhất của cha nàng, nhưng đằng sau nhà ngoại nàng trừ tài phú dồi dào là chỗ dựa ra, thì nàng còn có lợi khí hạng nhất, đó chính là dung mạo, nếu nói nàng Y Phiến Vũ là một tuyệt sắc mỹ nhân, tuyệt đối không có ai phủ nhận, nàng có đủ tự tin để khẳng định nam nhân nào đã nhìn thấy nàng, mười người thì cũng có chín người sẽ phải quỳ gối dưới váy của nàng. Thế nhưng, chính vì nguyên nhân nàng có được điều kiện quá tốt như thế, ngược lại làm nàng cực kỳ sợ hãi.

Đúng vậy, nàng sợ hãi nam nhân tiếp cận nàng, hoàn toàn chỉ là vì được đến gia tài giàu có, điều đó làm nàng bắt đầu có ý niệm rời nhà trong đầu. Đáng tiếc cha nàng tựa hồ sớm nắm nàng rõ như lòng bàn tay, biết nàng sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, liền sớm từng bước chiêu cáo thiên hạ —— Y gia quyết định tìm được lương duyên vì Thiên kim Y gia sắp tới.

Tin tức này vừa ra, khiến rất nhiều người cầu thân lập tức xông tới, chẳng qua tuyệt đại đa số người này căn bản là không vào được đến cửa Y gia thì đã bị rớt.

Mà Y gia lão gia trước tiên là hạ thủ vi cường (làm trước nói sau), điều này khiến cho Y Phiến Vũ cực kỳ bất mãn, nhưng càng giận là nàng không bao giờ có thể tùy ý ra khỏi cửa được nữa, trừ lúc người trông coi nàng nhiều lần thay đổi, những người hầu mới này căn bản là không dám đắc tội nàng.

Trừ lần đó ra, những người đến cầu thân cũng không phải tất cả đều là vương tôn quý tộc hoặc thiếu gia xuất thân phú quý, hơn một nửa còn có một ít người trong giang hồ.

Vì sao lại xuất hiện tình hình kiểu này? Y gia cùng giang hồ hẳn là cũng không liên quan chút nào nha! Vì thế nàng mới đi thăm dò, hỏi han, náo loạn, cuối cùng mới biết được vấn đề mấu chốt là gì. Thì ra, tất cả bọn họ đều là vì một khối cổ ngọc.

Nghĩ đến cũng thật sự là châm chọc, nàng Y Phiến Vũ vẫn chưa gả ra ngoài thế nhưng lại chỉ vì dựa vào một khối danh gọi là “cách tinh quyết” cổ ngọc? Đây chẳng phải là quá xem thường nàng à.

Nhưng trước mắt hiện nay người này theo như mắt cha cực lực tán dương là một nam tử tuấn mỹ . . . . . . Hừ, mỹ nam tử gì chứ, hắn nhiều lắm là so với người bình thường có bộ dạng đẹp mặt một chút mà thôi, lại so với người bình thường trông khí thế một chút thôi! Huống chi, nàng chỉ cần nghĩ tới hắn từng rình coi nàng tắm, nàng liền hận không thể đem khuôn mặt đẹp của hắn kia đập cho nát.

Khi cha nàng giới thiệu hắn là thiếu lâu chủ của bán tuyết lâu tên Hướng Tuyết Xuyên thì nàng cũng đã nhận định mục tiêu của hắn chính là —— cách tinh quyết.

Tuy nói nàng không phải người trong võ lâm, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng nghe đến thế lực của Lục Đại tân —— nhất cung lầu nhị tam trang trong giang hồ, hơn nữa đúng dịp là, nhị tam lầu này vừa vặn đều là cùng trong kinh thành. Chỉ vì tranh đoạt địa bàn, nhị lầu này càng đấu càng hăng hái.

Còn nữa, nghe nói chỉ cần tập hợp được cách tinh quyết, vòng nguyệt quyết cùng hạo dương quyết thì có thể mở ra cánh cửa vào lấy được bảo tàng, cho nên nam nhân này chắc chắn là vì khối cách tinh quyết kia mà đến. Mà nàng Y Phiến Vũ lại ngược lại thành vật phẩm có cũng được mà không có cũng không sao.

Hừ, Hướng Tuyết Xuyên ơi Hướng Tuyết Xuyên à, ngươi cũng nghĩ muốn lấy được cách tinh quyết sao?

Không sao, nàng có thể tạm thời ủy khuất làm vật phẩm phụ thuộc, nhưng nàng -vật phẩm phụ thuộc này tuyệt đối không phải là dễ chọc, hắn cần phải để ý chuẩn bị tinh thần nha!

“Thiếu lâu chủ, ngài cùng Vũ nhi chờ một chút, cứ thong thả nói chuyện.” Y phú quý vẻ mặt tươi cười nói với Hướng Tuyết Xuyên, nói xong lập tức dẫn nô bộc liên quan rời đi. Ông tựa hồ còn rất vừa lòng với Hướng Tuyết Xuyên, còn chủ động tạo cho hai người có cơ hội ở chung cùng nhau một mình.

Lúc này đây, ngồi giữa góc hoa viên trong Mẫu Đơn đình, giờ này phút này chỉ còn sót lại Y Phiến Vũ cúi đầu không nói, hơi mỉm cười nhìn Hướng Tuyết Xuyên.

Cười, nhanh cười lên nào! Muốn báo thù nhất định phải trước tiên quên mất một mặt xấu xa kia của hắn. Y Phiến Vũ không ngừng ra lệnh cho bản thân nhoẻn miệng ra cười, làm ơn không thể để cho hắn phát hiện nàng đã nhìn thấu bộ mặt đích thực của hắn.

“A, đã bị nàng phát hiện rồi sao?” Một câu nói của Hướng Tuyết Xuyên thình lình xảy ra làm tim Y Phiến Vũ đập mạnh không ngừng, và cũng không hề báo động trước đã đập vỡ không khí trầm mặc .

Bình tĩnh, phải bình tĩnh nha! Y Phiến Vũ cố hết sức không làm cho chính mình bấn lọan cánh môi hồng nhạt nhấc có vẻ quá mức cứng ngắc, “Hướng công tử, người đã từng gặp qua Vũ nhi sao?” Khi nàng giương mắt nghênh nhìn hắn trong nháy mắt, nàng bị cặp mắt phượng hơi hơi nheo kia của hắn chạm phải. Không xong rồi! Ánh mắt của hắn giống như muốn ăn thịt người ta, bắt nàng không thể không dời mắt.

“Kỳ thật Hướng mỗ đã biết cô nương từ lâu rồi, chỉ tiếc là vẫn không có cơ hội nào.” Hướng Tuyết Xuyên cười cười, một đôi mắt phượng bỗng nhiên nhiễm một tầng nước mênh mông.

A, biết làm thế nào cho đúng đây? Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ không tự chủ được nhớ lại nàng lúc đó . . . . . .

Ánh mắt Hướng Tuyết Xuyên chợt lóe, cùng lúc, Y Phiến Vũ cũng được dịp mở rộng tầm mắt. Đáng giận! Ánh mắt của nàng rõ ràng còn lớn hơn hắn vài lần, suýt nữa lại bị hắn làm mê đi rồi.

“Hướng công tử đừng thổi phồng Vũ nhi nữa, ta và chàng mới gặp nhau ở chỗ này, kỳ thật cũng căn cứ vào nguyên nhân đặc biệt nào đó, ngài nói có đúng không?” Được lắm, muốn giả vờ, thì cùng giả vờ luôn thể!

“Cô nương chỉ sợ là hiểu lầm, Hướng mỗ cũng không có ý thổi phồng cô nương.”

“Ồ, là Vũ nhi có mắt không tròng, mong rằng công tử đừng để ý.” Hừ, hắn thật không hổ là thiếu lâu chủ bán tuyết lâu, nói đến thật đúng là cuồng ngạo, hơn nữa hắn tựa hồ đã quên một sự kiện —— hắn muốn làm rể hiền Y gia nha, còn phải muốn xem sắc mặt của nàng nữa chứ!

“Hướng mỗ tất nhiên là sẽ không để ý rồi.” Hướng Tuyết Xuyên vui vẻ hất nhẹ tay áo, cười nói.

Hừ! Cho dù hắn thua, hắn cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, lại còn làm ra vẻ tự cho mình rất siêu phàm nữa chứ. Y Phiến Vũ mày không khỏi nhăn lại, nhưng trong nháy mắt liền dãn ra luôn. Nếu muốn báo thù, nàng phải nhẫn nại một chút.

“Hướng công tử, nếu Vũ nhi không lọt mắt xanh của ngài, vậy. . . . . .”

“Thế nào? Y cô nương cần gì phải nói như thế, ý của cô nương, Hướng mỗ đã sớm hiểu rất rõ.”

“Xin hỏi công tử, cái gì gọi là ‘ hiểu rất rõ’ ạ?” Đáng giận, thế mà hắn lại còn dám khoe mã, hay là hắn nghĩ nàng ngu đến thế sao? Tuy Y Phiến Vũ tức giận vô cùng, nhưng vì muốn Hướng Tuyết Xuyên bị giáo huấn suốt đời khó quên nên nàng đành phải miễn cưỡng kiềm chế phẫn nộ trong lòng.

“Hướng mỗ nghĩ là cô nương chắc phải hiểu rõ hơn mới đúng chứ” Hắn mỉm cười bâng quơ mơ hồ lộ ra một chút tà khí. Hắn quả thực quá là coi thường nàng rồi.

Lúc trước, hắn vẫn nhận định Y Phiến Vũ là một thiên kim ngu ngốc rất dễ ứng phó, vì thế mới cố ý để lại nhẫn ngọc chim trả muốn nàng tương lai xác nhận thân phận của hắn, nhưng ngay khi bọn họ chính thức tiếp xúc một khắc này, hắn liền biết chính mình đã tính sai lầm, cho dù Y Phiến Vũ không phải một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không phải là một thiên kim tiểu thư ngu ngốc.

Nàng thế mà chỉ có căn cứ vào giọng nói đã nhận định kẻ ngày đó ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó thưởng thức nàng tắm chính là hắn! Chậc, đúng vậy, cho dù nàng muốn che dấu cực kỹ, hắn vẫn cảm nhận được mãnh liệt nỗi oán hận của nàng đối với hắn. Ồ, điều này quả thực quá thú vị đi!

“Hả, ta cần phải hiểu cái gì chứ?” Y Phiến Vũ vẫn giả vờ khó hiểu.

Chỉ thấy Hướng Tuyết Xuyên cười khùng khục, gần như vô tình nhìn quanh, “Trước tiên Hướng mỗ xin kính cô nương một ly” Hắn lấy một quả hồ lô, rót ra chén cho nàng và bản thân.

“Thật xin lỗi, Vũ nhi không thích uống rượu” nàng cụp mắt xuống, ý đò muốn giấu sự phẫn hận trong lòng mắt mình lại.

“Vậy thì thật sự tiếc quá”

“Sao có thể vậy chứ, trong rượu có thuốc độc đó, Hướng Công tử xin cẩn thận hơn” Lúc nàng ngước mắt lên, trong mắt hiện lên chút ác ý.

“Đa tạ cô nương đã nhắc nhở” Hướng tuyết Xuyên ngửa đầu uống một hớp, rồi sau mới nhìn nàng bằng ánh mắt hiền lành một cái.

Nhưng tiếc là Y Phiến Vũ với lại không vui với thiện ý của hắn, ngược lại lại cho rằng biểu hiện như vậy của hắn là có dụng ý. Có lẽ hiện nay trong lòng hắn đang nghĩ tới tất cả đều là lời nhạo báng vô vị của nàng cũng chưa biết chừng.

“Đúng rồi, Hướng mỗ rất muốn mời cô nương đi dạo bên ngoài chút, không biết cô nương có nguyện ý không?” Y Phiến vũ thật sự là một người đẹp động lòng người, bất kể là bộ dạng, dáng người, hay thậm chí cả đầu óc nữa cũng không kém, cùng nàng giao kết không nhiều thấy rất tiếc nuối, điểm ấy hắn cũng cảm thấy may mắn. Nếu Y Phiến Vũ chỉ là một kẻ chỉ biết khoe khoang hoặc gần như là một thiên kim ngu ngốc, vậy hắn đã thống khổ hơn rồi.

Ha! Nàng đương nhiên rất là vui được đi du lịch cùng hắn đó, “Chuyện này….Vũ Nhi trước tiến phải hỏi qua ý cha mới được ạ”

“Xin cô nương cứ yên tâm, trước lúc gặp cô nương, Hướng mỗ đã được lão gia đồng ý rồi”

Đáng giận quá đi! Nhìn bộ dạng đắc ý kia của hắn kìa, nếu không phải nàng nghĩ muốn dạy dỗ hắn một chút, thì đã sơm lấy đá đập đầu hắn rồi, “Nếu cha đã cho phép, vậy Vũ nhi chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa” Nàng ngóng nhìn hắn, mắt cong cong, môi hơi nhếch lên vui sướng. Đúng vậy! Nàng sắp sửa báo thù được rồi, vui quá đi.

Cho dù mắt phượng của Hướng tuyết Xuyên không lấy dính phần tà khí, lại càn không giống như giang hồ đồn đại là máu lạnh vô tình, nhưng nàng thấy thế nào cũng cảm giác như ngay từ đầu hắn đã coi nàng như đồ giải trí của hắn rồi.

Bỏ qua một bên chuyện rình coi tắm rửa ra, giờ này khắc này họ đang ở trên một con thuyền đẹp xa hoa thưởng thức tiệc rượu, hơn nữa theo lời hắn nói, chiếc thuyền hoa này chưa bao giờ cho phụ nữ lên, nàng là người duy nhất lên con thuyền này. Lừa được ai chứ?

Nhưng mà nếu hắn đã coi trọng nàng như thế, sao nàng lại không biết xấu hổ tay không mà đến chứ?

“Hướng công tử à, vò rượu này là rượu thượng đẳng của Y gia đó, là lúc Vũ Nhi ra khỏi cửa, cha đã đặc biệt bảo Vũ Nhi mang tặng cho công tử nhấm nháp ạ” Đối mặt hắn, Y Phiến Vũ khó được cười vui vẻ đến vậy.

Chẳng trách nàng ấy lại vui đến thế, thêm một vò rượu ngon, nếu sau khi hắn uống xong, nhưng mà sẽ…..hihi! Vừa nghĩ đến cảnh hắn ngu ngốc chạy vội vào nhà vệ sinh, thì nàng nhịn không được muốn bật cười.

“Chuyện gì mà khiến nàng cao hứng thế?” Hướng Tuyết Xuyên gần như bị nụ cười của nàng cuốn hút vậy, không những mắt cười mà cả khóe môi cũng nhếch lên há ra khá to nữa.

“Chỉ là….” Y Phiến vũ ho khẽ một cái, giấu đi sự đắc ý ra mặt vừa rồi của mình, “Không có gì, không có gì”

“Thật không?”

Không hiểu sao nhìn gương mặt tươi cười quá ấm áp kia của Hướng Tuyết Xuyên, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác kỳ quái….. Nhưng lúc thấy hắn chẳng chút nghi ngờ mở vò rượu ra, nàng lập tức bỏ qua điểm khả nghi lúc trước, cánh môi hồng mọng bất giấc vẫn cong lên.

Trò hay sắp bắt đầu rồi!

“Hướng công tử à, nếu Vũ Nhi không thể chạm vào rượu được, chắc chắn sẽ cùng uống với công tử một ly đó” Nhanh đi mà, uống nhanh đi nào! Mắt thấy hắn đem vò rượu rót ra chén, nàng bất giác thấy hưng phấn thúc giục trong lòng.

“Nàng đã được hưởng qua mùi vị của nó chưa?” Đột nhiên Hướng Tuyết Xuyên hỏi.

“Ta không được chạm vào bình rượu, dĩ nhiên là chưa từng được hưởng rồi” Y Phiến Vũ toàn lực tập trung vào ly rượu của hắn đến mức chẳng nghĩ gì lập tức đáp ngay hắn. Sao còn lắm lời vậy, còn không uống mau đi.

NHưng ngón tay của hắn đúng thật là đẹp, à, nàng lại nghĩ linh tinh đi đâu rồi? Hiện giờ là cơ hội tốt để nàng báo thù, nàng trăm ngàn lần không được để mất cơ hội này mới được.

“Nếu cô nương chưa uống rượu bao giờ, sao biết là mình không thể chạm vào được, chẳng bằng uống một ngụm nào, dù sao có Hướng mỗ đây, cô nương cứ yên tâm đi” Hướng Tuyết Xuyên cầm vò rượu, dưới ánh mắt tròn xoa đang nhìn chằm chằm của nàng, rót cho nàng một ly tràn đầy.

Y Phiến vũ bất giác sửng sốt. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao tự dưng lại biến thành vậy chứ?

“Ngửi thấy mùi rượu này thì hiểu ngay là vò rượu này tuyệt đối là loại rượu thượng đẳng, cũng chỉ có một mình Hướng mỗ độc hưởng thì quá buồn, vì thế…”

“Ta nói rồi, ta không thể chạm vào rượu!” Y Phiến Vũ trong nháy mắt hồi phục tinh thần, vội vã nói rõ.

“Hướng mỗ cũng nói rồi, không thử một lần làm sao biết mình không thể chạm vào chứ?” Hướng Tuyết Xuyên nhe răng cười nhìn nàng.

NỤ cười này của hắn, bất giác khiến tim Y Phiến Vũ nhảy bùm bụp, còn hắn thì vẫn bộ dạng nhàn nhã, lại khiến nàng khó đoán ra được là hắn đã nhìn thấu ý đồ của nàng.

Không! Hắn hẳn là vẫn không hiểu được nàng đã nhận ra hắn chính là kẻ vô sỉ rình coi nàng nàng tắm ngày đó, vì thế hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra vò rượu này có vấn đề, bởi vậy, hắn hẳn là muốn nàng uống rượu cùng hắn mà thôi. NHưng mà vò rượu này nàng thật sự không thể uống được mà!

“Nhấp một ngụm nhỏ là được rồi, có lẽ sau khi cô uống xong lại còn đòi thêm rượu nữa ấy chứ!” Đôi mắt Hướng Tuyết Xuyên cười thỏa mãn, cứ liên tiếp cổ vũ nàng, thậm chí còn đứng dậy ngồi sang bên cạnh nàng.

Việc hắn đột nhiên tới gần khiến khuôn mặt xinh đẹp của Y Phiến Vũ lóe lên khẩn trương. Thật ra nàng cũng không hiểu được mình vì sao bị kích động, chỉ biết là không tự chủ được, rất nóng ruột. Nhưng dưới tình hình hắn nhìn có vẻ quy củ, nàng cũng nhanh trấn định lại.

“Hướng công tử, đừng gạt người, Vũ Nhi cũng từng uống trộm rượu một lần, cũng không ngờ rượu vừa vào thì lập tức đã bị ốm, từ đó Vũ Nhi sợ tới mức chẳng dám đụng rượu nữa.” He, gặp chiêu so chiêu, nàng dĩ nhiên sẽ không thua hắn.

“Lúc bắt đầu đã say, thì chứng tỏ là cô uống rượu chất lượng kém, còn vò rượu này là Y lão gia tặng cho Hướng mỗ, hẳn không không tới mức vậy, cô nói có đúng không?”

Nghe vậy Y Phiến Vũ lại ngơ ngẩn cả người lần nữa. Toi rồi, nàng bốn chẳng hiểu rượu kém chất lượng và rượu ngon có liên quan gì nhau không, chẳng may hắn đang trêu chọc nàng, vậy chẳng phải nàng… NHưng nếu nàng cứ kiên trì không uống, chẳng phải là nói nàng đem vò rượu này tới là rượu chất lượng kém sao? Ngốc thế! Nàng lại bị hố rồi, cuối cùng mình lại tự đào hố chôn mình.

“Nếu cô nương khó xử thế, vậy Hướng mỗ cũng không ép cô nương, chẳng qua nếu chẳng có ai làm bạn uống cùng, Hướng mỗ cũng không muốn uống chút nào” Hướng Tuyết Xuyên vừa nói vừa lấy tay định hất ly rượu ra ngoài.

“Đợi đã…” Điều này sao được chứ?

“Thế nào, cô nương nguyện uống cùng ta chứ hả/” Hướng Tuyết Xuyên híp mắt lại lóe sáng.

“Không, không phải, ta chỉ cảm thấy đổ ly rượu đó đi thật đáng tiếc” Nàng cười gượng mấy tiếng, bất thình lình, khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng kề sát nàng, nàng kinh hoảng, nắm chặt tay bé nhỏ suýt nữa thì đấm vào ngực hắn, “Huynh định làm gì thế?”

Lời này vừa nói ra nàng lập tức đã hối hận, bởi nàng phát hiện ra hắn chỉ là định lấy vò rượu đặt bên cạnh nàng thôi.

“Có phải cô nương rất ghét Hướng mỗ không/” Khuôn mặt vẫn tươi cười kia của Hướng Tuyết Xuyên đột nhiên ngừng cười, cứ nhìn chằm chằm về phía nàng.

“Sao, sao có thể chứ?” Hắn không còn cười, lại khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị, tuy nàng vẫn tự tin là hắn chẳng dám làm gì nàng, nhưng dù sao hắn vẫn là thiếu lâu chủ Ban Tuyết Lâu, thật sự nàng không thể nói đối phó là đối phó được.

Nàng nên thôi đi sao?

Đương nhiên là không rồi! Nếu không có chuyện xảy ra lúc trước, có lẽ nàng sẽ cách xa hắn, nhưng hiện tại hắn ra chiến thiếp với nàng, nàng dĩ nhiên toàn lực ứng phó, bởi vì nàng là người Y Gia mà!

Nàng có kiêu ngạo của nàng, hơn nữa tuyệt đối tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc: có thù tất báo.

“Không phải thì tốt rồi” Nghe vậy, Hướng Tuyết Xuyên nhoẻn miệng cười, mà nụ cười vô hại trên mặt hắn đã nhanh chóng dời sự chú ý của Y Phiến Vũ đi.

“Hướng công tử xin đừng hoài nghi, có thể cùng ngài đi ngao du, Vũ Nhi còn mong không được nữa là” Lời này vừa nói ra, cả chính nàng cũng thấy ghê tởm, nhưng vì báo thù, chuyện hy sinh ấy tuyệt đối là tất yếu.

Trong mắt Hướng Tuyết Xuyên lóe lên khác thường, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khiến cho Y Phiến Vũ sinh ra ảo giác, đó là Hướng Tuyệt Xuyên thật lòng thích nàng.