Cường Đại Chiến Y

Chương 625: Đường Sở Vi nhập ma




Khi Chân Tà Vương sắp chết, ông ta rất tỉnh táo. Ông ta không đành lòng nhìn ma kiểm do mình tốn cả trăm năm mới sáng tạo ra lại bị thất truyền, bởi vậy nên trước khi chết, ông ta đã khắc họa lên trên vách đá, đồng thời cũng để lại di ngôn..

“Người không có đủ công lực thì đừng luyện” Sau khi Giang Thời nhìn thấy dòng chữ này, cũng không nhịn được phải cảm thản.

Ông ấy là cao thủ ở cảnh giới thứ tám, với thực lực này, cho dù là ở một ngàn năm trước thì cũng xem như là một cao thủ đỉnh cấp, thế mà bây giờ lại không có cách nào tu luyện tâm pháp và ma kiếm thuật được ghi chép trên vách đá cả.

“Ông ta cũng là một kẻ đáng thương, bị nhốt ở đây cả trăm năm, lại còn ở trong trạng thái nửa điện nửa quỷ nữa chứ”.

Đường Sở Vi nhìn các chữ viết và hình vẽ trên vách đá một chút, cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, ngay cả Giang Thời cũng không thể tu luyện, vậy thì cô càng đừng mơ tới.

“Ông nội, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm lối ra thôi, cũng không biết ở bên ngoài như thế nào rồi, còn Cung Tuấn nữa, không biết anh ấy thế nào rồi?” Đường Sở Vi lo lắng chuyện ở bên ngoài, lo lắng cho Giang Cung Tuấn, cô vô cùng sốt ruột muốn rời khỏi đây.

“Đừng nóng vội.”

Giang Thời hơi dừng tay, nói: “Thằng nhóc Cung Tuấn bây giờ rất mạnh, nó đã bước vào cảnh giới thứ bảy rồi. Các cao thủ thuộc cảnh giới thứ tảm ở bên ngoài đều đã bị thương, thực lực đã giảm đi rất nhiều rồi, hơn nữa, còn có quân đội điên cuồng oanh tạc, cho dù có sống sót thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Cung Tuần đầu”.

Gianh Thời không hề lo lắng gì về Giang Cung Tuấn cả. Ông ấy chỉ tay lên vách đá và nói: “Tâm pháp được ghi chép trên vách đá có tên là Thượng Thanh Quyết, Chân Tà Vương ở trong trạng thái nửa điện nửa quỷ, chịu đựng sự tra tấn của máu Rùa, vì để giảm đau đớn và khắc chế ma huyết, bấy giờ ông ta mới sáng tạo ra bộ tâm pháp này. Ông cảm thấy con có thể tu luyện một chút.”

Đường Sở Vi bị nhiễm máu Rùa, Giang Thời lo lắng cứ như vậy cô sẽ nhập ma, biến thành loại người nửa điện nửa quỷ như Chân Tà Vương. Mà loại tâm pháp này rất có ích đối với cô.

“Con ngồi xuống đi, khoanh chân lại” Giang Thời ra lệnh. “ồ” Đường Sở Vị khoanh chân ngồi xuống dưới đất.

Gian Thời chắp tay sau lưng, đứng trước mặt cô, chỉ dẫn: “Ông nói những gì con đều phải nhớ kỹ đó, bây giờ con không cần phải tu luyện, bởi vì thực lực của con không đủ để tu luyện đầu, con chỉ cần nhớ kỹ thôi, sau này luyện sau cũng được.”

“Vâng ạ, con biết rồi” Đường Sở Vi gật đầu. Giang Thời bắt đầu truyền đạt lại cho Đường Sở Vị những tri thức được ghi chép trên vách đá. Đường Sở Vị cũng nghiêm túc lắng nghe và thuộc lòng một cách nhanh chóng.

Cô là một võ giả, tu luyện Huyền Linh chân công, cộng thêm cả Thiên Cương khí công do Giang Cung Tuấn dạy cho nữa. Bây giờ, Giang Thời nói cho cô biện pháp để tu luyện Thượng Thanh Quyết, cô đã lập tức biết nên vận công như thế nào,

Cô muốn thử một chút xem sao.

Dựa theo tâm pháp, cô vừa mới khởi động chân khí thì máu Rùa trong cơ thể đã bạo động, chạy dọc theo kinh mạch, một luồng khí tức đáng sợ tràn ra bên ngoài. Chỉ trong chớp mắt, những tia sáng màu máu tản ra từ trên người cô.

Ánh sáng màu đột nhiên xuất hiện trong hang động tối đen. “Con đang làm gì đó?”

Giang Thời cực kỳ tập trung nhìn chằm chằm vào vách đá, phát hiện ra luồng khí tức đảng sợ, ông ấy lập tức thay đổi sắc mặt, lên tiếng ngăn cản: “Dừng lại mau lên!”

Giờ khắc này, Đường Sở Vi đã bước vào trạng thái huyền diệu khó mà giải thích được, hoàn toàn không nghe được giọng nói của Giang Thời.

Giang Thời nhanh chóng chạy qua bấm vào huyệt đạo của Đường Sở Vi, muốn cô dừng lại.

Nhưng mà khi ngón tay tiếp xúc với huyệt đạo của cô, Giang Thời cảm giác có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn đang lan tràn trong cơ thể cô, khiến ông ấy bị chấn động đầy về sau tới mấy mét.

Vẻ mặt của Giang Thời vô cùng ngạc nhiên: “Nguồn khí tức mạnh mẽ quá!”. Giang Thời thật sự không thể tin được rằng nguồn sức mạnh trong cơ thể Đường Sở Vi lại mạnh đến như vậy.

Đường Sở Vi mới ở cảnh giới thứ ba, mà ông ấy đã là cảnh giới thứ tám, chỉ còn một bước nữa là có thể bước lên thang trời rồi. Thế mà bây giờ ông ấy lại bị đẩy lùi.

Giang Thời nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi, quan sát từng động tác của cô. Cả người Đường Sở Vi bị vây trong ánh sáng màu máu. “A!”

Lúc này, trên mặt có hiện lên vẻ đau đớn, có hét lên một tiếng thảm thiết. Ngay sau đó, gân xanh nổi đầy trên mặt có, đôi mắt vốn đen nhảnh cũng biến thành màu đỏ chỉ trong chớp mắt.

Có bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy thanh Chấn Tà Kiếm trên mặt đất, đôi đồng tử màu máu nhìn chằm chằm vào Giang Thời. Ánh mắt của cô vô cùng đáng sợ, ngay cả Giang Thời cũng không nhịn được phải lùi lại mấy bước,

Đường Sở Vi cầm Chân Tà Kiếm, vung tay chém một nhát, kiểm khi màu đỏ như máu bắn ra.

Giang Thời đứng yên tại chỗ, nâng tay lên, trong lòng bàn tay ông ấy xuất hiện một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lực lượng quét qua, ngăn chặn kiểm khí bắn ra. Ngay sau đó, thân thể ông ấy lóe lên một cái, ngay lập tức xuất hiện ở sau lưng Đường Sở Vi, ông ấy đưa tay lên ấn vào mấy huyệt lớn trên lưng có. Ánh sáng màu máu bên trong đôi mắt của Đường Sở Vi lập tức biến mất, vừa mới ngã xuống thì cô đã hoàn toàn mất đi trị giác. Giang Thời đứng ở một bên, nhìn Đường Sở Vị đã hôn mê trên mặt đất, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Máu của Rùa Thần chính là ma huyết.

Cho dù là cao thủ như Chân Tà Vương cũng không thể kháng cự lại ma lực ẩn chứa bên trong, bây giờ Đường Sở Vi bị nhiễm ma huyết, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì cho cam.

Giang Thời đưa tay ra, trong lòng bàn tay của ông ấy xuất hiện một luồng chân khí. Ông ấy muốn nhân lúc Đường Sở Vi vẫn còn hôn mê mà giết chết cô, để tránh cho lúc cô tỉnh lại sẽ bị ma huyết tra tấn.

Giang Thời giơ tay lên, nhưng mãi mà vẫn không hạ xuống. Cuối cùng, chân khí trong lòng bàn tay đều tan đi, ông ấy vẫn là không đành lòng.

Ông ấy ngồi dưới đất, yên lặng chờ Đường Sở Vị tỉnh lại.

Đường Sở Vị tỉnh lại rất nhanh, cô bò dậy khỏi mặt đất, xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ông nội ơi, con bị làm sao thế này?”

Giang Thời nhìn cô một cái, bình tĩnh hỏi: “Con không nhớ tí gì hết sao?” “Con, con không ạ?”

Đường Sở Vì vò vò đầu, nói: “Con chỉ nhớ là con đang nghiêm túc nghe ông nội truyền lại Thượng Thanh Quyết, sau đó hình như con ngủ quên mất. Còn lại thì chẳng nhớ gì nữa”

Giang Thời không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Xem ra máu của Rùa Thần quả thực là quá tà ác. Sau khi nhập ma thì hoàn toàn không có ký ức.

*Sở Vi, vừa rồi con đã nhập ma”

Trên khuôn mặt già nua của Giang Thời lộ ra vẻ lo lắng, nói: “Cả người con chìm trong ánh sáng màu máu, bên trong cơ thể có một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, con cầm Chấn Tà Kiếm ra tay với ông, may mà chân khí của ông đủ mạnh, nếu mà là một người bình thường đối đầu với con thì giờ phút này hắn là đã chết dưới kiếm của con rồi đó”

“Ồ?” Sau khi nghe xong, sắc mặt của Đường Sở Vi tái nhợt, thân thể mềm mại run lên. Thật, thật vậy sao?”

“Ừ, vô cùng chính xác.”

Giang Thời gật đầu, nói: “Từ giờ trở đi, con đừng vận công nữa, cũng đừng sử dụng chân khi. Chỉ cần con hơi dùng một chút chân khí thôi là máu Rùa trong người con sẽ bị kích thích, bộc phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào tâm trí và sự kiên định của con thì hoàn toàn không thể nào khống chế được sức mạnh của máu Rua hết. Con sẽ nhập ma và biến thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc mà thôi!”.

Lời nói của Giang Thời đã khiến cho Đường Sở Vị hoàn toàn sợ hãi, cô lo lắng đến sắp khóc luôn rồi. “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ hả ông?”

Giang Thời hít sâu một hơi, nói: “Chỉ có thể rời khỏi nơi này trước đã, đợi đến khi quay về xem thử xem có thể thay máu hay không, sau đó thay đổi toàn bộ ma huyết trong cơ thể con.”

“Vâng, được ạ” Đường Sở Vi gật mạnh đầu. “Còn nữa, vứt Chân Tà Kiếm luôn đi, thanh kiếm này quả tà ác rồi” “Cái này…”.

Trên mặt Đường Sở Vị hiện lên vẻ khó xử, cô cảm thấy mình không vứt được, bởi vì thanh kiếm này cho cô cảm giác rất thân thiết, giống như là một bộ phận trên cơ thể mình vậy, khiến cô không nỡ vứt nó đi.

“Ông nội ơi, cái này, thanh kiếm này cũng không có gì tà ác đâu ạ”.

Giang Thời lạnh lùng nói: “Làm sao? Ngay cả lời nói của ông nội con cũng không thèm nghe nữa đúng không? Ông nói nó nà tà kiểm thì nó chính là tà kiếm!”

Đường Sở Vi lập tức ném thanh kiểm trong tay đi, nói: “Ông nội ơi, ông đừng tức giận. Con, con không cần nó nữa là được mà” “Ừ, đi thôi” Giang Thời không nấn ná thêm nữa, xoay người rời đi.

Đường Sở Vi đi theo sau lưng ông, cứ đi được ba bước thì lại ngoài đầu lại nhìn một lần, cô thật sự không nỡ vứt bỏ Chân Tà Kiếm.

Cô nhỏ giọng thì thào: “Đó có phải tà kiếm gì đâu, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi mà!” Đường Sở Vị rất muốn mang kiếm về, nhưng mà cô sợ ông nội sẽ tức giận.