Cuồng Đế

Chương 14: Đánh tiểu vương gia




Khuynh Cuồng liếc mắt nhìn sang thấy trong đám người đi đến một tiểu công tử ước chừng 11, 12 tuổi mặc cẩm bào trắng thêu vàng, đầu đội nón ngọc, toàn thân quý khí, bộ dáng vênh váo tự đắc, một chút cũng không thấp hơn nàng, chắc cũng là công tử một nhà quyền quý ở kinh đô, thú vị.

“gia cứ không buông ra đấy, ngươi có thể làm cái gì?” Khuynh Cuồng nhếch miệng, bộ dáng kiêu ngạo lên đến tận trời, khiêu khích nói.

“Láo xược, biết ta là ai không? Lại dám nói với ta như vậy,  không muốn sống sao?” Tiểu công tử quý tộc bước từng bước nhỏ đi lên phía trước, nắm cổ áo Khuynh Cuồng nhấc lên, hung hăng trừng mắt nói.

“gia cũng không cần biết ngươi là ai? gia chỉ biết nếu ngươi không buông tay ngay cả người cũng làm không được.” Khuynh Cuồng từ trong mũi hừ một tiếng cuồng vọng nói, tay nhỏ giữ lấy cánh tay đang nắm áo nàng của tiểu công tử quý tộc kia, vừa dùng sức, rất dễ dàng đem tay bứt ra, không có nội lực, chỉ là một tiểu hài hung hăng càn quấy mà thôi.

Tiểu công tử quý tộc trên tay vừa đau, lập tức oa oa kêu to lên: “Đau đau, buông tay, nhanh buông tay…”

“Hừ, bao cỏ vô dụng, chỉ có thể kêu oa oa to.” Khuynh Cuồng khinh thường vung tay một cái, khẽ hừ  nói, kiêu ngạo giống như một cái nhị ngũ bát vạn ( ý chỉ người kiêu ngạo, giống lão đại ).

Tiểu công tử quý tộc bị ném một cái, lảo đảo tới suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà có gã sai vặt đỡ hắn, vừa đứng vững, liền đẩy gã sai vặt ra, trừng mắt nhìn Khuynh Cuồng tức giận nói: “Ngươi…ngươi nói ai là bao cỏ, ngươi mới là bao cỏ.” Nói năng lộn xộn, xem ra tức giận không ít, phỏng chừng là từ nhỏ đến lớn, không có ai dám đối xử với hắn như vậy.

“Ai mới vừa rồi kêu cha gọi mẹ, người đó là bao cỏ, kêu là đại bao cỏ.” Khuynh Cuồng đắc ý hướng về hắn làm ra bộ mặt quỷ, giễu cợt nói.

Những người vây xem đều cười lớn, nguyên nhân buồn cười là vì từ thưởng thức liên tiếp từ vở kịch ‘bán con gái trả nợ’ đến ‘cưỡng đoạt dân nữ’, rồi đến ‘hai tiểu hài tử đấu võ miệng’, không thể không khiến người ta cảm thán thói đời ngày sau, tố chất của người dân nước này quá thấp rồi.

Tiểu công tử quý tộc bị mọi người cười như vậy thì cảm thấy không còn mặt mũi, lại nhìn thấy Khuynh Cuồng mang một bộ dạng cái đuôi sắp vểnh lên đến trời, thoáng chốc liền nóng nảy tới đỏ mắt lên, không quan tâm đến hình tượng liền nhào về phía Khuynh Cuồng, một quyền liền đấm về phía mặt nàng

Khuynh Cuồng nhíu mày, nàng cũng không muốn để lộ võ công ở thời điểm này, nghiêng người khó khăn tránh né, chật vật lăn một vòng trên mặt đất, trên đầu trên mặt dính đầy bụi đất, trong lòng vô cùng tức giận, tiểu hài tử đáng chết này đã không có nội lực, chiêu thức lại nhanh như vậy.

“Khuynh Cuồng ngươi không sao chứ?” Dương Văn Hồng vội vàng ngồi xuống phủi phủi quần áo của Khuynh Cuồng, thấp giọng hỏi, trong đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy khẩn trương.

“Ta không sao, Văn Hồng ca ca huynh tránh ra.” Cặp mắt linh động của Khuynh Cuồng chớp một cái, rất nhanh lại trở về bộ dáng ngông cuồng, nhẹ nhàng đẩy Dương Văn Hồng ra, hướng về tiểu công tử quý tộc đang dương dương đắc ý, hô to hướng về mắt phải của hắn đấm một cái.

“ôi…” Tiểu công tử quý tộc động tác tuy là nhanh nhẹn, nhưng vẫn như cũ tránh không được một đấm ‘nhẹ nhàng’ của Khuynh Cuồng, lập tức biến thành ‘gấu trúc một mắt’, Khuynh Cuồng nhìn thấy vậy thì thấy không hấp dẫn, khi tiểu công tử quý tộc còn chưa phản ứng lại, lại tặng thêm một quyền, trực tiếp đem hắn biến thành ‘quốc bảo’.

Rất nhanh, trước cửa Thính Tuyết lâu phồn hoa nhất kinh đô phát sinh sự kiện hai tiểu công tử vì ‘đoạt mĩ nhân’ mà ra tay đánh nhau.

Khuynh Cuồng tuy tuổi nhỏ, nhưng lại vững vàng chiếm thượng phong, không cần dùng đến cái gì võ thuật nội công, hoàn toàn là tự nhiên mà đánh, không tránh khỏi trên người cũng chịu vài cú đấm không đau không ngứa, hơn nữa quần áo lộn xộn, thoạt nhìn rất chật vật, mà tiểu công tử quý tộc càng thảm, ngoại trừ một đôi mắt gấu mèo, hai má cũng sưng phù giống đầu heo, hoàn toàn là một cơ thể hỗn hợp của gấu mèo và đầu heo, thật sự là ‘ngay cả người cũng làm không được’.

“Dừng tay, hai tiểu hài tử các ngươi đang làm cái gì vậy?” một tiếng quát uy nghiêm vang lên.

Hai người đồng thời dừng lại, tách ra, đứng lên, nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Là hắn? Khuynh Cuồng âm thầm nhăn mày, thừa tướng Đỗ Hằng, tại buổi tiệc đầy tháng nàng đã gặp qua một lần, tuyệt đối không nhận lầm.

Đỗ Hằng vừa nhìn thấy nàng, thái độ lập tức trở nên kinh hoảng, tiến lên trước hành lễ nói: “Nha! Thì ra là tam hoàng tử a! Lão thần tham kiến tam hoàng tử.”

Không có gì bất ngờ, hiện trường vang lên âm thanh hít thở thật to, tam hoàng tử a, ‘hoàng tử tai nạn’ vừa mới đầy tháng hoàng thượng đã muốn lập làm thái tử, người nào đụng phải nàng người đó xui xẻo, hơn nữa văn không thành, võ không nên, còn đùa giỡn thư đồng, hôm nay xem ra, tam hoàng tử này so với trong truyền thuyết còn muốn hung hăng, ngang ngược hơn.

Khuynh Cuồng dễ dàng nhìn ra một tia ác độc xuất hiện trong mắt Đỗ Hằng, nàng sớm đã cảm giác được có một cặp mắt không có ý tốt đang bí mật nhìn nàng, không nghĩ tới cuối cùng lại là lão gia hỏa này, cố ý chờ đến lúc này mới đi ra ngăn cản,  thuận tiện tố cáo nàng là ‘tam hoàng tử’, làm cho nhân dân cả nước lưu lại ấn tượng ‘tam hoàng tử’ ngu dốt không tốt, không thể làm vua, âm mưu thật độc địa.

Khóe mắt hơi liếc lên trên, đúng lúc cửa sổ trên lầu hai tửu lâu dao động mấy cái, a, Mạc Khuynh Đình cũng đã đến!

Lúc này tiểu công tử quý tộc đột nhiên thốt ra: “Ngươi là tam hoàng tử?”

Tại sao Khuynh Cuồng lại cảm thấy trong giọng nói của tiểu công tử quý tộc này lại mang theo hưng phấn cùng với rất nhiều ngưỡng mộ a! Nàng nhất định là nghe lầm rồi, ai có thể ngưỡng mộ ‘tam  hoàng tử’ a! Còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy Đỗ Hằng không thể tin được kinh ngạc hô một tiếng: “Tiểu vương gia?”

Cái gì? Tiểu hài tử này là tiểu vương gia, trời ơi! Cho ta một đạo sét đánh xuống đi! Lúc này đến lượt Khuynh Cuồng bị sét đánh, nàng đem tiểu vương gia đánh thành ‘thân thể hỗn hợp lợn mèo’, hoàng đế lão ba không bổ nàng thành củi đốt mới lạ.

“Văn Hồng ca ca, hắn là cái gì tiểu vương gia?” Khuynh Cuồng nhỏ giọng hỏi Dương Văn Hồng, hi vọng hắn chỉ là một tiểu vương gia không được coi trọng.

“Ta cũng chưa gặp qua hắn, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, giống như là con trai độc nhất của Tịnh Kiên vương tiểu vương gia Mạc Nghệ Hiên.” Chân mày Dương Văn Hồng nhíu lại đến nỗi có thể ép chép ruồi, như vậy thì hắn có thể đã gây họa rồi, thanh danh của Khuynh Cuồng từ đây sẽ bị hủy hoại, Đỗ Hằng đúng là lão hồ li, nhất định là cố ý.

“Tam…” Tiểu công tử quý tộc, nga, là Mạc Nghệ Hiên vừa muốn nói cái gì, nhưng là bị đánh quá nặng, hoa lệ té xỉu, điều này làm cho gã sai vặt bên cạnh hắn lo lắng .

Đỗ Hằng, lão hồ li này lập tức luống cuống đưa Mạc Nghệ Hiên hồi phủ, toàn bộ hiện trường loạn thành một đoàn, Lý Tam nhìn thấy kim chủ là hoàng tử ‘tai nạn’ , sợ đến nỗi kéo tiểu cô nương lại đi vào Thính Tuyết lâu, Khuynh Cuồng lúc này cũng là ‘thân mình khó giữ’, không còn cách nào ngăn cản, kéo Dương Văn Hồng thừa dịp loạn chạy trốn.

Trốn được hòa thượng không trốn được chùa, Khuynh Cuồng hồi cung không lâu sau liền bị ‘mời’ đến ngự thư phòng, bị mắng một trận là không tránh được, thiếu chút nữa còn bị đánh, may mà mẫu thân của nàng đi ra bảo vệ nàng, làm cho nàng ngoài ý muốn là Dương Nho Thành cũng ra mặt nói đỡ cho nàng, hoàng đế lão ba mới buông tha cho nàng, thật ra hôm nay nàng thật sự rất oan a! Vì dụng tâm lương khổ của hoàng đế lão cha, nàng thật sự muốn bớt phóng túng, liền đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem đường phố cổ đại là như thế nào, thuận tiện đi đến nhìn xem nơi người xuyên qua nhất định phải đến_thanh lâu.

Không nghĩ đến lại gặp sự kiện ‘bán con trả nợ’, hơn nữa tiểu cô nương kia rất hợp khẩu vị của nàng, liền ra tay ‘cứu giúp’, thuận tiện thử nghiệm xem nàng ta có phù hợp với yêu cầu của nàng không, dù sao cũng không ai biết thân phận của nàng, nhưng là nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, còn là một tiểu vương gia, đáng giận nhất là vừa đúng lúc Mạc Khuynh Đình, Đỗ Hằng cũng ở đó, từ nay nàng, tam hoàng tử xem như nắm chắc tiếng xấu ‘hoàng tử hoàn khố’ ( là hoàng tử quần áo lụa là, chỉ biết ăn chơi ) này rồi.

Hoàng tử phạm tội, thư đồng chịu tội từ xưa đến nay đều là như thế, đối với ‘vụ án’ lần này, trải qua sự hội thẩm của 3 người hoàng đế lão ba, mẫu thân, Dương Nho Thành, phán quyết như sau: nàng, Mạc Khuynh Cuồng, thủ phạm chính của vụ án lần này, tự mình đến nhận lỗi với Mạc Nghệ Hiên, thêm vào đó phải bế môn tư quá ( đóng cửa suy nghĩ tới lỗi lần) 1 tháng, Dương Văn Hồng bị con quỷ xui xẻo của nàng liên lụy, bị đánh 10 trượng, hơn nữa tạm đình chỉ chức vụ thư đồng trong 3 tháng, lập tức có hiệu lực.

Chuyện này không thể được, Văn Hồng ca ca đã là người nàng muốn bảo hộ, sao có thể để hắn vì nàng mà bị đánh, trải qua sự chống án của Khuynh Cuồng, công thêm giở trò hồ đồ, phán quyết đổi lại như sau: nàng, tự mình đến xin lỗi Mạc Nghệ Hiên, sau đó trong một tháng đóng cửa tự suy ngẫm đem << lễ kí >> quyển thứ nhất học thuộc lòng, dùng thay thế cho 10 trượng của Dương Văn Hồng, tạm đình chỉ chức vụ hầu cận 3 tháng đổi thành 2 tháng, lập tức có hiệu lực, không được chống án nữa.

Vì trời đã tối, việc nhận lỗi tạm gác lại ngày mai thi hành, Sở Vân Yên ném xuống một câu như vậy liền kéo Khuynh Cuồng trở về Cuồng các, cẩn thận giúp nàng kiểm tra xem có phải bị thương đến đâu không? Mãi cho đến khi Mạc Long Khải đến kéo người đi mới chịu rời đi.

Sở Vân Yên vừa rời đi, Khuynh Cuồng đang nằm trên giường làm ‘bệnh nhân trọng thương’ lập tức sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào) vươn mình ngồi dậy, lập tức biến mất không dấu tích.