Cưỡng Đoạt Vợ Yêu: Tình Yêu Hơn Cả Hận Thù

Chương 27: Đến Thăm "Nhà" Tiểu Ngọc




"Mẹ kiếp, tao mà biết thằng nào là nội gián, tao sẽ bẻ gãy chân thằng đó"

Từ Chí Phi rủa lên một câu, cả một đám đàn em đứng ngay thẳng cuối đầu xuống, dĩ nhiên trong đám đó sẽ có một tên là nội gián.

"Anh hai ra ngoài nói chuyện với em"

Từ Chí Vũ lôi kéo hắn ra ngoài, Từ Chí Phi lạnh lùng bỏ tay vào túi, bàn tay nắm thành quyền.

"Anh hai, thằng khốn A Lý là người đứng đằng sau chuyện này"

"Tao biết ngay, mẹ kiếp tao đã tha cho nó một lần rồi mà nó vẫn ngoan cố gây sự với tao"

Từ Chí Phi mất kiểm soát, hắn vung nắm đấm vào vách tường, lực va chạm khá mạnh, tay hắn nổi gân xanh lên, rồi từ từ nhiểu máu.

"Lo tìm ra được thằng nào là nội gián, bắt hết cả gia đình nó đem bán cho bọn cầm thú cần người làm nô lệ"

"Em hiểu rồi"

Từ Chí Phi quay trở về nhà, hắn đưa bàn tay đổ máu mình lên xem, nếu để Hạ Mạch thấy được, cô sẽ lo lắng mất.

Hắn từ từ bước vào nhà, Hạ Chí Quân trên tay cầm một con rô bót xem ti vi, cậu nhỏ nghe một tiếng động liền quay đầu nhìn, trước mặt là cha mình, cậu nhỏ miệng tươi cười với hắn.

Từ Chí Phi đưa ngón tay lên môi ý bảo cậu im lặng, cậu nhỏ hiểu ý bụm miệng gật đầu, hắn bước nhẹ nhàng lại cậu nhỏ, ngồi xuống ôm chặt cậu nhỏ vào lòng, thắm thiết mà hôn.

"Cha về rồi"

"Ừm, mẹ đâu"

"Mẹ đang ngủ trong phòng ạ"

"Vậy con ở đây xem ti vi, cha vào với mẹ được không"

Cậu nhỏ tiếc nuối gật đầu, hắn mỉm cười âu yếm xoa đầu cậu nhỏ.

Hắn không lên phòng mà đi thẳng lên thư phòng, trước tiên hắn phải xử lý vết thương, nếu không Hạ Mạch sẽ la hắn một trận.

"Cóc cóc" không phải chứ, mới đây mà cô đã thức rồi, vết thương hắn còn chưa xử lý xong mà. Thôi xong hắn rồi.

Cánh cửa mở tung ra, Hạ Mạch trong bộ váy màu trắng tinh khôi, hở một vai, mang đôi dép lê tiến tới hắn.

Hắn nhìn cô quyến rủ như vậy, lại không tự chủ kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Mạch Mạch, sao không ngủ thêm chút nữa"

"Anh không ôm em, em rất khó ngủ"

Hạ Mạch choàng tay ôm cổ hắn, áp sát khuôn mặt mình vào lòng ngực hắn, nói với giọng ngáy ngủ.

Từ Chí Phi ân cần ngắm nhìn cô, bất giác đưa tay lên mặt cô, máu khô đọng lại trên tay hắn ập vào mắt Hạ Mạch.

Cô mở to mắt ra nhìn, cầm tay hắn lên xem xét.

"Anh làm sao vậy, sao lại chảy máu?"

"Không sao chỉ có một chút máu"

"Một chút cũng khiến anh đau rét"

Cô lườm hắn, đem lấy một chút bông tâm xử lý. Hắn một tay chống cằm nhìn cô.

"Có chuyện gì sao" Hạ Mạch cuối đầu xử lý tay hắn, không quên hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì.

Hắn im lặng không trả lời, Hạ Mạch ngước nhìn hắn một cái rồi lại cuối xuống tiếp tục băng vết thương cho hắn.

"Mạch Mạch, anh đưa em đến một nơi"

"Đi đâu"

"Đi rồi sẽ biết"

Không biết hắn sẽ dẫn cô đi đâu, trong lòng hồi hợp, mong đợi.

Con đường hắn đưa cô đi rất hoang vắng, nơi này trên đỉnh núi, con đường ngoằn quẹo rất khó đi, cây lá hoang phu trong thật lạnh lẽo.

"Phi, anh đưa em đi đâu vậy"

Hắn quay qua nhìn cô rồi lại hướng về nhìn thẳng, nghiêm túc mà nói.

"Đưa em đến một nơi"

"Nơi gì mà sao đáng sợ quá"

"......."

Hắn im lặng, tiếp tục chạy xe.

Xe chạy đến đỉnh núi, dừng lại ngay trước một ngôi nhà nhỏ, đúng hơn là ngôi nhà có một cái mái và bốn góc cột, còn có hàng rào và một cái cửa nhỏ. Quan trọng ở bên trong là một ngôi mộ.

Hạ Mạch sợ hãi bám sát người Từ Chí Phi, hắn buồn cười nhìn cô rồi ôm vào lòng.

"Sợ sao"

Hạ Mạch gật đầu áp vào ngực hắn. Vuốt ve lưng cô rồi nắm tay cô mở cửa xe sau, lấy ra một đoá hoa bỉ ngạn cùng cô tiến vào ngôi mộ.

Hạ Mạch như chết lặng khi thấy tấm ảnh trên bia mộ, cái tên xa lạ mà có chút quen thuộc " Tiểu Ngọc".

Tấm hình chị cô cười rất tươi cùng bộ váy màu trắng tinh khiết.

Hạ Mạch tay chân bỗng run rẩy, khó khăn đi đến trước tấm hình.

"Chị.."

Giọng nói Hạ Mạch run rẩy, hô hấp ngập ngừng bật ra tiếng "Chị"

Từ Chí Phi đứng bên cạnh đở lấy cơ thể Hạ Mạch. Cô không tự chủ mà khóc ngất.

"Chị, Nhiên Nhiên tại sao chị lại nằm ở đây.. chị"

Từ Chí Phi đem bó hoa để trên bia mộ của Hạ Nhiên, hắn mỉm cười dịu dàng mà nói.

"Tiểu Ngọc, anh đưa em gái em đến thăm em"

Hạ Mạch nghẹn ngào nhìn hắn, Từ Chí Phi đem cô ôm vào lòng, lau đi những giọt nước mắt trên má của cô.

"Đã làm mẹ rồi, còn khóc nhè sao"

"Anh....."

"Được rồi, em mau thăm chị đi"

Cô quay về phía mộ, tay sờ vào tấm hình Tiểu Ngọc, ký ức lúc xưa cô ùa về. Ngoài trời đã sụp tối mờ mờ, không còn sớm nữa Từ Chí Phi đưa cô về.

Ở trong xe Hạ Mạch có rất nhiều thắc mắc trong lòng, sau từng mấy năm cô biết hắn không phải giết chị cô, nếu chính xác cô nhớ là gả chủ nhà đã từng nói cảnh sát đã đem xác chị cô đi hoả thiêu, và cái chết của cô là tự sát.

"Phi.."

"Hữm"

"Anh có thể cho em biết chuyện về Hạ Nhiên ko?"

Hắn chần chừ im lặng, hắn sợ nói ra cô sẽ đau lòng mà khóc.

"Tiểu Ngọc từng là tình nhân của anh"

Đôi mắt Hạ Mạch nheo lại run rẩy, đôi tay cầm chai nước siết chặt.

Từ Chí Phi nắm một tay của Hạ Mạch an ủi, hắn cầm tay cô đưa lên môi mình hôn. Cô buồn lòng rút tay mình ra khỏi tay hắn, quay ra hướng cửa nhìn.

Hắn biết cô buồn, hắn không muốn nói ra cho cô biết sự thật.

Cả hai cùng nhau im lặng, trong túi xách Hạ Mạch reo lên tiếng chuông điện thoại, cô lấy ra nghe.

"Alo"

"Hạ Mạch, em còn nhớ anh chứ"

Cô nhìn lại số điện thoại ở trên màn hình, là một số lạ.

"Anh là....."

"Là Mạc Thới"

Ánh mắt Hạ Mạch như sáng lên, cô xúc động nói.

"Mạc Thới, đã ba năm rồi anh không liên lạc với em"

Từ Chí Phi lập tức dừng xe, khuôn mặt biến sắc nhìn Hạ Mạch, cô khẽ rùng mình nhìn hắn.

"Mạc Thới, em có chút việc em sẽ liên lạc với anh sau"

Cô vội cúp máy nhìn hắn khó hiểu, ánh mắt Từ Chí Phi như có lửa, giận dữ mà nhìn cô.

"Ai vậy"

"Là là một người bạn"

"Là đàn ông sao"

"Anh làm sao vậy"

Hạ Mạch châu mày lại nhìn hắn, hắn là đang khó chịu cái gì chứ, lại còn dừng xe bên đường.