Cường Giả Trở Lại

Chương 23: Oan gia ngõ hẹp




Cách thật xa tôi đã nhìn thấy Giang Hiểu đứng ở đó, cô ta mặc áo sơmi màu trắng, phía dưới mặc váy xếp ly màu đen, rất có khí chất của tiên nữ, trên tay đang cầm một chai sữa chua, miệng nhỏ chu lên thở phì phò, sau khi nhìn thấy tôi liền bước nhanh đến trước mặt tôi, nổi giận đùng đùng nói: "Trần Chấn Phong! Anh đến muộn!"

Tôi sững sờ, liếc nhìn đồng hồ: "Không có mà, không phải hẹn thời gian là một tiếng sao? Mới có nửa tiếng mà."

Giang Hiểu lãnh đạm nói: "Trước giờ đều là người khác chờ tôi, hôm nay anh lại dám để tôi chờ hẳn năm phút! Anh đúng là đồ cặn bã!"

Tôi không biết phải nói gì, chỉ bởi vì cô ta phải đợi năm phút mà tôi đã biến thành đồ cặn bã ư?

Loại con gái như Giang Hiểu này chắc là xem phim viễn tưởng quá nhiều.

Tôi trầm giọng nói: "Tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, cô gọi tôi đến đây có chuyện gì?"

"À!" Giang Hiểu giống như ảo thuật gia móc ra hai tấm vé vào cửa khu vui chơi, tự hào nói: "Tôi rất hào phóng đúng không? Tôi có thể mời anh đi chơi chứ?"

Mặt tôi biến sắc: "Tôi có thể chọn không đi không?"

Giang Hiểu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không rồi, mau đi vào thôi."

Sau khi nói xong, Giang Hiểu liền kéo cánh tay của tôi đi về phía khu vui chơi, tôi bĩu môi, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi vào theo.

Hôm qua, tuy tôi chưa làm đến bước cuối cùng nhưng dù thế nào cũng đã động chạm người ta rồi, hôm nay, coi như là thỏa mãn một cái tâm nguyện nho nhỏ của Giang Hiểu đi.

Chỉ có điều, sau khi đi chơi với cô ta xong tôi cũng sẽ nói rõ với cô ta là sau này chúng tôi không liên quan tới nhau nữa.

Tiến vào khu vui chơi, trò chơi đầu tiên chúng tôi chơi là tàu lượn siêu tốc.

Nói thật là tôi hơi sợ độ cao, những năm qua đều chưa vượt qua được cho nên lúc ngồi lên trên tàu lượn, nhìn xuống khung cảnh dưới chân tôi đã sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, tôi đưa mắt nhìn sang Giang Hiểu, cô ta rất hưng phấn, nhìn khắp nơi giống như con chim bị nhốt trong lồng vừa mới được giải thoát.

Giang Hiểu quay đầu lại, thấy dáng vẻ khẩn trương của tôi thì giống như là gặp được chuyện gì lạ lắm, hoảng sợ nói: "Anh sợ à?"

Tôi gật đầu, đau khổ nói: "Cô nói có rất nhiều người theo đuổi cô vậy sao cứ phải chọn trúng tôi thế?"

Giang Hiểu bĩu môi, buồn bực nói: "Anh cũng không nhìn xem có ai dám chơi với tôi không, mấy người bạn khác giới của tôi hễ cứ tiếp xúc với tôi thì đều bị đánh đến mức phải vào bệnh viện hết, duy chỉ có mình anh là không sợ chết!"

Nói như vậy Giang Hiểu cũng rất đáng thương, tôi cảm thấy rất khôi hài, Lâm Hách Văn cũng quá bá đạo rồi, không cho phép bất kỳ người khác giới nào tiếp xúc với Giang Hiểu, chỉ cần bị anh ta phát hiện ra thì sẽ không có kết cục tốt.

Đây là một tình yêu rất bá đạo, ở trong TV chính là một bộ phim Tổng tài tiêu chuẩn, có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái thích xem nhưng thật ra mà nói thì Lâm Hách Văn quá ích kỷ rồi, coi Giang Hiểu như một món đồ riêng của mình.

Không để tôi suy nghĩ quá nhiều, một tiếng còi vang lên, tàu lượn siêu tốc từ từ chuyển động, tôi vội vã cuống cuồng nhắm mắt lại, không dám nhìn bốn phía.

Sau đó, cả hành trình tôi đều không dám mở mắt ra, cũng không phải vì tôi nhát gan mà những người thật sự sợ độ cao đều biết rõ, loại cảm giác kịch liệt đánh vào thị giác kia sẽ khiến cho người ta choáng váng ngất đi, hai chân như nhũn ra.

Nhưng dường như Giang Hiểu bên cạnh tôi rất vui vẻ, là hét cười nói suốt hành trình.

Khoảng mấy phút sau, xe từ từ dừng lại, lúc này tôi mới thở phào một cái, mở mắt ra, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Giang Hiểu vừa cởi đồ bảo hộ, vừa khinh bỉ nói với tôi: "Tôi thật sự không hiểu tại sao người nhát gan như anh tối hôm qua lại có dũng khí đánh Lâm Hách Văn!"

Mặt tôi tái nhợt, oán giận nói: "Tôi cũng không phải thần tiên, không sợ trời không sợ đất."

Không có ai là hoàn hảo mọi mặt cả, ít nhiều đều có khuyết điểm, nhưng ở trong mắt một người luôn có một người hoàn mỹ không một tì vết, ví dụ như ở trong mắt tôi, Tiểu Hân chính là người hoàn hảo đó!

Trong khu vui chơi này vẫn còn rất nhiều trò chơi khác nhưng đại đa số đều là mấy trò chơi kích thích ở trên cao, sau khi chơi mấy lần tôi cũng không dám chơi nữa, nhưng Giang Hiểu vẫn còn chưa hết hứng, tự mình lên chơi, tôi hút thuốc chờ ở phía dưới xem cô ta chơi, nghe những người kia tê tâm liệt phế hét lên thì cảm thấy có chút buồn bực, nếu đã sợ hãi như vậy thì vì sao vẫn còn muốn tìm đường chết chứ?

Có lẽ, bọn họ muốn thể nghiệm chính là quá trình chấn động lòng người kia!

Hơn bảy giờ tối, màn đêm dần dần buông xuống, tôi và Giang Hiểu vẫn còn ở trong khu vui chơi.

Tôi nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải đi về đây!"

Nếu như tối nay không về nhà ngủ nữa, chỉ sợ Tiểu Hân sẽ không tha thứ cho tôi.

Giang Hiểu kéo cánh tay của tôi, hào hứng vội vàng lao về phía nhà ma: "Nốt cái này thôi, được chứ?"

Tôi hơi do dự, chơi nhà ma cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cũng được, thế là tôi không từ chối cô ta.

Lúc đứng xếp hàng, cả nhóm người đều rất sợ không ai dám đứng phía trước, Giang Hiểu xung phong nhận việc, lôi kéo tôi đi đến đội ngũ phía trước.

Lần này, cuối cùng đổi lại là cô ta sợ, thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, cảnh tượng khủng bố đẫm máu đến đâu tôi cũng đều nhìn thấy rồi, huống chi là một cái nhà ma nho nhỏ.

Cuối cùng, ngay cả những nhân viên đóng giả làm mà kia cũng phải chết lặng, cho dù có dọa tôi như thế nào thì tôi cũng vẫn thờ ơ, giống như đã chết lặng, một chút dáng vẻ sợ hãi cũng không có.

Sau khi từ nhà ma ra ngoài, dường như Giang Hiểu vẫn còn có chút bóng ma, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ trắng bệch, không ngừng vỗ bộ ngực của mình tự an ủi: "Vừa rồi nữ quỷ đó quá dọa người, Hiểu Hiểu không sợ, đều là giả, mày là đẹp nhất..."

Ôi, phụ nữ.

Là cái quái gì thế!

Ra khỏi khu vui chơi, có vẻ như Giang Hiểu vẫn còn thèm thuồng, cô ta sờ lên bụng của mình, nói với tôi: "Chúng ta đi ăn cơm đi, tôi biết một quán có món cá nướng rất ngon!"

Tôi lắc đầu: "Không được, cô đã đồng ý với tôi, sau khi ra khỏi nhà ma chúng tôi sẽ đi."

Giang Hiểu nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta đang đi đây còn gì? Đi ăn cơm."

Tôi choáng váng, rất ngạc nhiên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng cụ thể lại không nói ra được.

Đã hơn tám giờ, lúc ăn cơm, tôi và Giang Hiểu cũng không nói chuyện với nhau nhiều, cũng lắm là mất một tiếng, thế là tôi lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tiểu Hân: "Tiểu Hân, anh không về ăn cơm tối đâu."

"Tùy anh." Dường như Tiểu Hân đang đợi tôi nên nhắn tin lại rất nhanh, qua mấy chữ này, tôi gần như cũng có thể cảm nhận được lửa giận của em ấy.

Tôi cảm thấy rất xấu hổ, Tiểu Hân giống như một người vợ hiền lành ở nhà nấu cơm sẵn chờ chồng trở về, còn tôi lại là kẻ ngốc chỉ thích ăn chơi đàng điếm, không biết nâng niu.

Cảm giác này, khiến cho người ta rất khó chịu.

Đi theo Giang Hiểu tới một nhà hàng cá nướng, hình như Giang Hiểu là khách quen của nhà hàng này, sau khi cô ta thuần thục gọi món xong, tôi nghiêm mặt nói với cô ta: "Sau này chúng ta có thể đừng xen vào cuộc sống của nhau được chứ?"

Nghe tôi nói như vậy, Giang Hiểu bất mãn nói: "Vì sao?"

Tôi trầm giọng nói: "Bởi vì tôi có người yêu rồi."

Giang Hiểu cười lạnh một tiếng: "Anh xem Tiktok nhiều quá à? Có phải anh đang chờ tôi hỏi anh người đó là ai? Sau đó anh nói là tôi đúng không?"

Tôi sững sờ, hỏi: "Tiktok là cái gì?"

"Ông trời ơi..!" Giang Hiểu hoảng sợ nói: "Ngay cả Tiktok mà anh cũng không biết là cái gì? Tiktok, ghi lại cuộc sống tươi đẹp của mọi người, phần mềm quay video hot nhất, anh thật sự quá lạc hậu rồi đấy!"

Tôi hơi khó hiểu, ở Miến Điện không thịnh hành những thứ này, hoạt động giải trí hot nhất ở đó chính là sòng bạc ngầm và đấu trường ngầm, lúc rảnh rỗi nhàm chán tôi chỉ thích tới đấu trường xem so tài, thỉnh thoảng cũng nói đùa với một số tuyển thủ.

Giang Hiểu ấn mở phần mềm Tiktok kia lên, xích lại gần bên cạnh tôi, điện thoại để giữa hai chúng tôi, cô ta vẫy vẫy tay: "Hello các bạn trẻ, đây là bạn tốt của tôi!"

Tôi vội vàng che kín mặt mình, Giang Hiểu khinh thường nói: "Còn xấu hổ cái gì?"

Tôi nghiêm khắc ra lệnh: "Xóa video kia đi!"

Giang Hiểu không vui nói: "Tại sao phải xóa?"

"Xóa video kia đi!" Tôi đột nhiên hét lớn, tiếng nói vang vọng khắp nhà hàng, khí chất sắc bén trên người cũng bộc phát ra.

Sát khí kinh khủng tràn ngập trong nhà hàng, con mắt của tôi cũng đỏ lên, Giang Hiểu bị dọa ngây ngẩn cả người, hơi thất thần.

Tôi thật sự rất không muốn nổi giận, mặc dù tôi không hiểu nhiều về internet nhưng tôi cũng biết mạng internet lan truyền nhanh tới mức nào, chẳng may có người quen nhìn thấy tôi, vậy chẳng phải tôi sẽ bị bại lộ vị trí à?

Vậy kế tiếp, không phải chỉ riêng tôi gặp phiền phức mà ngay cả Giang Hiểu cũng gặp phải phiền phức lớn!

Cho nên tôi không chỉ muốn tốt cho chính mình mà tôi cũng đang suy nghĩ cho Giang Hiểu!

Giang Hiểu rơm rớm nước mắt, bĩu môi rất khó chịu xóa bỏ video vừa quay được, may mắn là, ngay lúc đó phát ra chỉ mới có năm người xem được.

Lúc này, ông chủ nhà hàng ôn hòa tiến lên khuyên giải, còn cố ý đưa lên một phần rau trộn để cho tôi bớt giận.

Không ít người trong nhà hàng đều vô cùng bất mãn trừng mắt với tôi, cho rằng tôi quát mắng một cô gái ở trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt cánh đàn ông.

Tôi có thể bỏ mặc Giang Hiểu cố tình gây sự, nhưng tôi quyết không thể dung túng lần này, bởi vì quá nguy hiểm!

Sau đó không lâu, món cá nướng được đưa lên, tôi vốn cho rằng Giang Hiểu bị ấm ức như vậy sẽ không muốn ăn, nhưng không ngờ cô ta đã hoàn toàn biến phẫn nộ thành sức ăn, ăn như hổ đói một trận, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, vừa ăn còn vừa hung tợn trừng mắt với tôi, giống như không phải cô ta đang ăn cá, mà là ăn thịt tôi.

Tôi cũng bình tĩnh lại, dở khóc dở cười.

Trong bữa ăn cô ta đều đang giận tôi, không hề nói chuyện với tôi, chuyện này rất hợp ý tôi, tôi cũng lười quan tâm tới cô ta.

Khoảng nửa giờ sau, Giang Hiểu ăn uống no đủ, rất không có khí chất tiên nữ ợ một cái, lười biếng dựa vào ghế sofa, sau khi gọi ông chủ tới tính tiền chúng tôi chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ đúng lúc này ngoài cửa lại ầm ĩ một trận, tiếng bước chân truyền đến, trong lòng tôi mơ hồ có một dự cảm không lành.

Tôi quay đầu nhìn lại, lập tức sợ hãi.

Một đám đàn ông mặc đồ tây đeo kính râm xông vào cửa, cầm đầu, lại là Lâm Hách Văn!