Cường Giả Trở Lại

Chương 9: Mọi người cùng nhau lên




Rồng có vảy ngược, nếu như chạm vào nó nhất định sẽ chết!

Phượng hoàng có gáy, người phạm đến nhất định sẽ chết!

Điểm giới hạn của tôi chính là Tiểu Hân, nếu như em ấy không thích, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp em ấy giải quyết khó khăn!

Dường như trong thế giới của tôi đều là Tiểu Hân, tôi luôn quan tâm đến những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố của em ấy.

Sau khi tôi nói điều này, toàn bộ hội trường đều im lặng, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, dường như đã nghe thấy một tin tức vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Hân cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn tôi, em ấy là người đầu tiên phản ứng lại, nắm lấy góc áo của tôi, giống như đi trên mặt băng mỏng nói: “Anh….anh đang nói gì vậy?”

Cho dù như thế, trong lòng Tiểu Hân cũng rất cảm động, đôi mắt em ấy rưng rưng.

Tôi hờ hững nở một nụ cười, nói với Tề Thâm: “Câu nói này chắc chắn có giá trị hơn những món quà kia!”

Sắc mặt Tề Thâm dần trở nên u ám, trong lòng anh ta vô cùng tức giận, lạnh lùng nói với tôi: “Để tôi từ bỏ?”

Tôi nghiêm túc gật đầu: “Không sai.”

Tề Thâm bướng bỉnh nói: “Hình như anh đang muốn chọc cười tôi đúng không? Anh có tư cách gì để yêu cầu tôi?’

Tôi bình tĩnh nói: “Tư cách? Tôi là bạn trai của Tiểu Hân, thân phận này đã đủ tư cách chưa?”

Tề Thâm cười khẩy: “Lẽ nào anh không muốn cạnh tranh công bằng với tôi sao?”

“Cạnh tranh công bằng?” Tôi cong khóe miệng, nở một nụ cười, khinh thường nói: “Anh không có tư cách cạnh tranh với tôi!”

“Mẹ nó!” Tề Thâm nổi trận lôi đình, lúc này, cơn tức giận trong lòng anh ta lập tức bộc phát, chỉ vào mũi tôi, lớn tiếng mắng: “Anh là cái thá gì?”

Tôi không tức giận, bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ lời của tôi, nếu không sau này anh sẽ hối hận đó!”

Sau khi nói xong, tôi kéo tay Tiểu Hân, quay người đi ra khỏi cửa.

Nhưng, Tề Thâm lại hét lớn ở sau lưng tôi: “Đứng lại cho tôi!”

Tôi từ từ quay người lại, mỉm cười nói: “Còn chuyện gì sao?”

Vẻ mặt của Tề Thâm vô cùng khó coi, lời nói của tôi khiến anh ta mất hết uy nghiêm trước mặt mọi người.

“Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn tính toán với anh, nhưng anh lại vuốt mặt không nể mũi, bây giờ khiến tôi tức giận, anh còn muốn rời đi một cách nhẹ nhàng như vậy sao?” Tề Thâm trầm giọng nói.

Tiểu Hân lo lắng ôm chặt lấy cánh tay tôi, run rẩy nhìn Tề Thâm, trong mắt của em ấy, Tề Thâm này quả thực còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Tôi cảm nhận được sự lo lắng của Tiểu Hân, nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng bệch của em ấy, tâm trạng của em ấy ổn định hơn rất nhiều, sau đó, tôi cau mày nhìn Tề Thâm: “Vậy ý của anh là gì?”

Tề Thâm cười khẩy, vẫy tay, đột nhiên mấy người lao đến, hùng hổ đứng sau Tề Thâm, ngạo mạn, ngang ngược trừng mắt với tôi, chỉ cần Tề Thâm hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Tiểu Hân tức giận, hét lên với Tề Thâm: “Tề Thâm, cậu đừng quá đáng! Cậu còn muốn đánh người sao?”

Tề Thâm không hề sợ hãi: “Tôi đánh anh ta thì sao? Dám lên mặt với tôi, đúng là to gan!”

Tiểu Hân vô cùng tức giận nói: “Cậu dám!”

Tề Thâm trầm giọng nói: “Tiểu Hân, cậu có biết không, tôi theo đuổi cậu nửa năm! Cho dù là cục đá cũng sẽ bị tôi làm tan chảy, nhưng cậu thì sao? Cậu chính là một cục đá, ông đây không muốn đợi nữa.”

Tiểu Hân sững sờ, ngạc nhiên nói: “Cậu có ý gì?”

Vẻ mặt Tề Thâm hiện lên sự hung dữ, độc ác nói: “Không có ý gì, tôi cố gắng lâu như vậy, cậu cũng nên báo đáp cho tôi một chút chứ?”

“Cậu….” Tiểu Hân vô cùng sợ hãi, dáng vẻ của Tề Thâm trước mặt giống hệt như vẻ hung dữ, tàn ác của Dương Tuấn năm đó, đã để lại bóng đen trong lòng của Tiểu Hân, đầu cô trống rỗng, thất thần lùi về sau.

Lúc này, em ấy va vào lồng ngực của tôi, cảm nhận được lồng ngực ấm áp khiến Tiểu Hân bình tĩnh hơn rất nhiều, em ấy vội vàng nói với tôi: “Anh, chúng ta đi thôi!”

“Đi?!” Tề Thâm hét lên một tiếng, lập tức có người đóng cửa lại, anh ta cười khẩy nói: “Hôm nay tôi muốn xem xem không có lệnh của tôi, ai dám để cho cậu đi!”

Dáng vẻ của Tề Thâm giống như thiên hạ này chỉ có mình anh ta độc tôn vậy, anh ta lạnh lùng liếc nhìn mọi người, ánh mắt quét đến chỗ nào, tất cả mọi người đều tỏ ra thờ ơ.

Mà Tiểu Hân, cảm thấy vô cùng ớn lạnh, cô nhìn những người bạn thân của mình, bản thân gặp khó khăn, lại không ra tay giúp đỡ?

Chiều cao của tôi và Tề Thâm có chút khác biệt, anh ta muốn nhìn tôi, nhất định phải ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của Tề Thâm tràn đầy sự châm chọc, trong tình huống bất ngờ.

“Bốp!”

Tề Thâm tát tôi một cái, lúc đó, Tiểu Hân sững sờ, tôi cũng sững sờ.

Sát thần của thế giới ngầm như tôi lại bị người khác tát?

Điều này….điều này nực cười đến mức nào chứ.

Nếu như dưới tình huống tôi có phòng bị, Tề Thâm sẽ không có cơ hội giơ tay lên, nhưng tôi không ngờ, Tề Thâm lại bất ngờ tát tôi một cái.

Trong lòng tôi có chút tức giận, nhưng Tiểu Hân lại vô cùng tức giận hét lên: “Tề Thâm, cậu dám đánh anh trai tôi!”, nói xong, Tiểu Hân giơ tay lên, định tát Tề Thâm.

Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, lúc cô đưa tay lên đã bị Tề Thâm bắt lấy, sau đó Tề Thâm giống như một tên biến thái, nắm chặt lấy tay của Tiểu Hân, đưa lên trước mũi ngửi, ánh mắt hiện lên sự biến thái nói: “Thật thơm nha.”

“Cậu…cậu…” Tiểu Hân vừa hoảng sợ, vừa tức giận, nhưng lại không biết phải làm gì.

“Buông ra!” Lúc này, tôi phát ra một âm thanh vô cùng lạnh lùng.

“Nói chuyện kiểu gì đấy? Bốp!”

Lại một cái tát nữa đánh lên mặt tôi, lần này, là một thuộc hạ của Tề Thâm.

Lúc trước, thủ lĩnh của một băng đảng đã đánh vào mặt tối, tôi định nhẫn nhịn, nhưng Hạ Khinh Hàn nói với tôi một câu: “Nhẫn nhịn một chút gió yên biển nặng, nhẫn nhịn thêm chút nữa sẽ ngày một tồi tệ hơn!” Sau đó Hạ Khinh Hàn đích thân dẫn đội đi bắt tên trùm kia, tàn nhẫn chặt đứt mười ngón tay của hắn ta, sau đó nấu thành canh xương, ép hắn ta uống.

Tôi cảm thấy nửa khuôn mặt có chút ngứa, nở một nụ cười vô cùng khó hiểu, nụ cười có chút u ám, giống như phát ra từ trong âm phủ, khiến người khác không rét mà run, vô cùng kiếp sợ.

Tề Thâm bị dọa sợ, anh ta trầm giọng nói: “Anh cười cái gì?”

Tôi bình tĩnh nói: “Để Tiểu Hân đi ra ngoài trước!”

“Lời nói của anh có trọng lượng sao?” Tề Thâm không vui nói, nhưng giọng điệu có chút sợ sệt.

“Để em ấy ra ngoài!” Tôi đột nhiên hét lên, giọng nói làm chấn động cả căn phòng, sát khí trên người tỏa ra.

Tề Thâm đột nhiên sững sờ, những người khác cũng bị dọa sợ.

Tiểu Hân kéo tay Tề Thâm ra, yếu ớt trốn sau người tôi, tôi mỉm cười vuốt tóc em ấy, dịu dàng nói: “Ngoan, ra ngoài đợi anh.”

“Anh….” Tiểu Hân muốn nói nhưng lại thôi, dường như đã đoán ra tôi muốn làm gì.

“Nghe lời!” Tôi nghiêm giọng ngắt lời. giọng điệu không cho phép từ chối.

Tiểu Hân cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Tề Thâm, quay người, đầy cửa đi ra ngoài, Tề Thâm cũng không ngăn cản.

Trong phòng bao, yên tĩnh không một tiếng động, tôi bình tĩnh nhìn đám người Tề Thâm, vặn tay phát ra những tiếng răng rắc, sau đó, tôi nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, mấy người cùng nhau lên đi!”

Một câu nói, vô cùng kiêu ngạo!