Cuồng Luyến Pharaoh Vương

Chương 46




Rất hiển nhiên, lời nói giả dối của Khải Nhạc khiến cho Oropesa Seth, người điên cuồng yêu cậu lập tức bị áy náy và bối rối, mất đi tỉnh táo vốn có…

Oropesa Seth như thói quen cường ngạnh ôm Khải Nhạc, còn cậu thì lẳng lặng để mặc hắn tùy ý vuốt ve, chỉ là với cái loại thói quen này từ trước đến nay cậu đều cảm thấy hít thở không thông.

“Khải! Nói em yêu ta được không? Nói đi!”

Tiếng Oropesa Seth thấp thẩm khàn khàn truyền tới, làm cho người nghe một hồi thẩm luân.

Oropesa Seth ngoan cường muốn nghe Khải Nhạc trả lời, hắn thật sự không biết, yêu - không phải đơn giản chỉ là một câu nói ngoài miệng.

“Tôi yêu anh!”

Những lời này có lẽ đã biến thành câu cửa miệng của cậu, Oropesa Seth mỗi ngày đều yêu cầu cậu nói vô số lần, thật sự hắn có chút ngây thơ về chuyện yêu đương, bởi vì hắn không nhận ra rằng cậu cơ hồ đem ba chữ “Tôi yêu anh” trở thành “Không có khả năng”.

Kỳ thật, cậu không thể không nghĩ tới tại sao mình lại bài xích với tình yêu của Oropesa Seth, hắn rõ ràng yêu cậu mãnh liệt như vậy, mãnh liệt như muốn đem người ta hòa tan, thậm chí có đôi lúc cậu có chút cảm động, nhưng mà… Tại sao trong lòng hết lần này tới lần khác có một loại cảm giác không thể nói rõ, không thể kháng cự, đưa cảm động của cậu hóa thành lạnh như băng…

Thật sự không biết…

Thật sự không rõ là nguyên nhân gì, áp lực từ hắn làm cậu rất thống khổ, rất muốn trốn tránh…

"Khải! Ta cũng yêu em, thật sự rất yêu rất yêu em."

Lời nói Khải Nhạc giống như ma chú chỉ một câu đơn giản liền hóa giải tâm trạng nôn nóng và bất an của Oropesa Seth, Oropesa Seth nhu tình nhìn Khải Nhạc, bên tai không ngừng thấp lẩm bẩm nói, hai người liền như thế ôm lấy nhau…

Đến khi bên bờ sông truyền đến âm thanh ầm ĩ, mới kéo bọn họ về thực tế.

“Mau đuổi theo! Bắn nó ──!”

“Đuổi theo ──!”

“Bội, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Khải Nhạc khó hiểu nhìn về phía âm thanh hỗn loạn bên kia, âm thanh giống như đến từ bờ sông.

Nghe vậy, Oropesa Seth cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy năm sáu tên thợ săn trên tay cầm cung tên, đang hò hét đuổi theo một con linh dương.

Thời điểm lãng mạn bị người quấy rầy, Oropesa Seth nhíu chặt lông mày biểu hiện ra hắn đã tức giận, cho nên ngữ khí tự nhiên cũng không được tốt:

“Như em thấy, một đám thợ săn ngu xuẩn đang truy đuổi một con dê.”

“Phụt… Ha ha… Ha ha…”

Khải Nhạc nghe thấy Oropesa Seth trong lúc vô tình thốt ra lời nói phát hiện bộ dạnh giận dỗi của hắn toát ra vẻ đáng yêu, không khỏi ôm bụng cười to.

Đã bao lâu rồi cậu đã không cười thoải mái như vậy? Chính cậu cũng không nhớ rõ nữa, không nghĩ tới đường đường là Pharaoh Ai Cập cũng sẽ có những lúc đáng yêu như thế này.

“Khải? Em… Không sao chứ?”

Oropesa Seth sững sờ không biết nên phản ứng ra sao, một nửa là bởi vì hắn chưa từng thấy qua Khải Nhạc cười thoải mái như thế, một nửa là bởi vì hắn chưa thấy qua dáng cười mê người sáng lạn của Khải Nhạc, tựa như một đóa hoa nở rộ. Khuôn mặt như ngọc lập tức trở nên sinh động vô cùng, làm ánh mắt của hắn không thể chuyển dời.

Khải Nhạc không ngăn được cười, muốn nói cũng không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng gật đầu lại lắc đầu.

“Khải? Em là xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ là phản ứng Khải Nhạc thật sự quá khác thường rồi, Oropesa Seth không khỏi có chút bận tâm, tay cũng không tự giác mà dò xét.

“Không có gì! Không có gì! Tôi chỉ là cảm thấy buồn cười.”

Khải Nhạc vung tay gạt đi bàn tay lớn của Oropesa Seth đang định đưa lên trán cậu, nhìn thần sắc khó hiểu của hắn, cậu chậm rãi thu hồi nụ cười, xem ra chính mình thật là thất thố quá mức rồi.

“Khải? Điều gì đã làm cho em cảm thấy buồn cười như thế? Là vì những tên thợ săn kia đúng không?”

Oropesa Seth tự nhận là mình có thể hiểu được ẩn dấu trong lòng người khác, cho nên trực giác của hắn cho biết rằng Khải Nhạc cười là vì những tên khợ săn kia.

Mặc dù có chút ghen ghét, lại có chút không cam lòng vì những tên kia có thể làm cho Khải Nhạc vui vẻ như thế, nhưng hắn vẫn là khó hiểu Khải Nhạc thật sự đang cười vì cái gì?