Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 15-2




Trở về dịch quán, Chiến Bắc Liệt tiếp tục cố gắng, hắn hoàn toàn chưa quên kết luận của mình.

Nữ nhân, trời sinh đã có lòng thương hại a!

Lãnh Hạ tắm rửa xong, vừa đi ra ngoài đã thấy………… Chiến Bắc Liệt cả người mệt mỏi, rất thảm thương nằm trên giường, đang lầm bầm cái gì đó.

Thanh âm kia, muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm.

Ai không biết còn tưởng người này mắc đầy trọng tội.

Lãnh Hạ liếc mắt, đi về phía bàn, rót cho hắn một chén trà.

Ngay lúc trong mắt Chiến Bắc Liệt lóe lên ánh sao thì nhét chén trà vào trong tay hắn rồi xoay người ra chỗ khác, lau tóc đã.

Chiến Bắc Liệt cầm chén trà, có cảm giác mình bị bỏ qua vô cùng mãnh liệt.

Hắn nghiến răng ken két, thế nhưng tiếng hừ hừ trong miệng cũng không nhỏ đi một chút nào.

Chờ đến lúc Lãnh Hạ lau tóc xong, thì một bụng tủi thân của hắn cũng đã bị mài chỉ còn một chút.

Lãnh Hạ đi tới bên giường, phủ tấm khăn lên đầu hắn, rồi bóp đầu cho hắn.

Bóp xong rồi trực tiếp ném cái khăn đã ướt nhẹp sang một bên.

Nhìn người nào đó vẻ mặt tủi thân nằm ở trên giường, Lãnh Hạ mới nhớ tới tuy rằng người này biểu hiện rất khoa trương, nhưng đúng là hôm nay hắn rất mệt.

Lập tức cởi giày, vỗ vỗ xuống đệm, ý bảo: Nằm!

Chiến Bắc Liệt không rõ ý nàng nhưng lời của tức phụ chính là thánh chỉ, tuyệt đối nghe theo!

Hắn xoay người nằm sấp xuống, cũng cảm giác được Lãnh Hạ ngồi lên lưng hắn, hai bàn tay nhỏ bé bắt đầu đấm nhẹ lên bả vai.

Chiến Bắc Liệt sợ ngây người!

Hắn thụ sủng nhược kinh thật lâu vẫn chưa tỉnh lại, cái này cái này cái này………..

Mẫu sư tử đang……

Đấm bóp cho hắn?

Đại Tần Chiến thần mê mê hoặc hoặc bị Lãnh Hạ ngồi trên lưng, khóe miệng rộng đến mang tai rồi, cười khúc khích liên tiếp.

Lãnh Hạ thông thạo nhất là kỹ năng giết người, chỗ nào có thể khiến người khác bị một kích mất mạng, nơi nào trên cơ thể là yếu ớt nhất thì nhắm mắt lại nàng cũng có thể tìm được.

Cái khác không dám nói chứ về các huyệt vị trên cơ thể  người là đó là tuyệt đối tinh thông.

Đương nhiên, đấm bóp không thể so sánh với giết người chẳng qua là có hiểu biết nên có thể tìm được những huyệt vị mệt mỏi.

Chiến Bắc Liệt vô cùng thoải mái, cười híp cả mắt lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ bị đè xuống đè xuống như thế, Đại Tần Chiến thần cũng cảm giác được một vị trí trên thân thể mình…………..

Dục vọng mãnh liệt, ngẩng đầu hướng về phía trước!

Dục vọng này chạy theo tay của Lãnh Hạ đang di chuyển trên người hắn, càng ngày càng lớn, cả người khô nóng một cách kỳ cục.

Lãnh Hạ cũng không biết nàng có tâm giúp hắn đấm bóp lại khiến hắn……….

Bằng không đã một cước đạp hắn xuống giường rồi.

Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt vẫn đang nằm lỳ ở trên giường chợt đứng dậy.

Hắn ho khan một tiếng, cực kỳ trịnh trọng nói: “Tức phụ, ngày hôm nay ngươi cũng khổ cực rồi!”

Nói xong, hai ánh mắt chờ mong nhìn Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ rất tự động tự giác nằm úp sấp xuống giường.

Lãnh Hạ từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ Đại Tần Chiến thần phục vụ, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc này!

Đột nhiên Lãnh Hạ nhíu mày, hung hăng liếc mắt.

Cái tay đang di chuyển trên người mình đột nhiên đổi hướng, cách ngực mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Theo sát là một tiếng nuốt nước bọt vang lên, thanh âm này……..

Rất bỉ ổi!

Lãnh Hạ bị hắn làm cho tức giận đến nỗi không nói được gì, người này!

Chiến Bắc Liệt cảm giác cơ thể mình càng ngày càng khô nóng, bàn tay kia chỉ cách nơi mềm mại đó một tý xíu, đang muốn đặt tay lên…………

Một tiếng ho khan lạnh lẽo vang lên, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Chiến Bắc Liệt run run tay, lập tức thu tay về.

Hắn hắng giọng, cười cực kỳ vô tội.

Lãnh Hạ quay người sang nằm ở bên cạnh, kéo kéo tay áo của hắn, quyết định nói: “Tắt đèn ngủ!”

Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, nhìn về nơi mềm mại suýt nữa thì được chạm vào kia, có  vài phần đáng tiếc, vài phần không muốn, cứ dùng dằng không muốn tắt đèn.

Lãnh Hạ mỉm cười, chỉ dùng hai chữ đã dập tắt toàn bộ dục vọng của hắn.

“Phù dung!”

Chiến Bắc Liệt nhất thời ủ rũ, mặt đen lại, ánh mắt sắc nhọn trừng mắt nhìn về phía trước ngực của nàng, giống như nhìn xuyên qua y phục thấy được hình xăm ở trong.

Phù dung chết tiệt!

=== =======

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người thu dọn bọc hành lý chuẩn bị khởi hành.

Từ đây đi thì mất khoảng hai ngày sẽ tới xích cương.

Chiến Bắc Liệt trị quân cực kỳ nghiêm khắc, trong quân doanh không có nữ nhân, cho nên Lãnh Hạ cũng thay một bộ y phục của nam nhân, búi tóc cũng theo kiểu nam nhi.

Nhìn qua thì chính là một thiếu niên tuấn mỹ.

Ngoại trừ sắc mặt Chung Thương có hơi tái nhợt, thì mọi thứ đều tốt.

Diệp Nhất Hoàng vỗ vỗ vai hắn, có lòng tốt đề nghị: “Nếu không cưỡi ngựa được thì ngươi ngồi xe ngựa đi?”

Chung Thương nhất thời xanh mặt, cảm giác thấy tiểu tử này đang sỉ nhục khí khái nam tử của thị vệ thiếp thân Đại Tần Chiến thần hắn.

Lập tức khẽ điểm mũi chân bay lên lưng ngựa, dùng hành động thể hiện thái độ thực tế là hắn sẽ không ngồi xe ngựa.

Diệp Nhất Hoàng bĩu môi, nằm bò xuống lưng lão mã tìm an ủi.

Lâm Bích và Lâm Thanh hôm qua nói lời chia tay suốt cả đêm, nói đến tình cảnh của từng người nhưng đại đa số thời gian đều là Lâm Thanh nói, Lâm Bích vui vẻ nghe.

Nghe hắn kể làm thế nào gặp được Liệt Vương phi, làm sao nhận chủ, sao có thể đi theo nàng tới tận giờ.

Từ ngôn ngữ và giọng điệu có thể nghe được sự tôn kính hắn dành cho Liệt Vương phi.

Lúc này phải đi, Lâm Thanh càng không muốn, vẫn kéo tay Lâm Bích, viền mắt hồng hồng hỏi: “Tỷ, ngươi không đi cùng ta sao?”

Lâm Bích cười dịu dàng, xoa xoa đầu hắn: “Tỷ lớn lên ở Tiết thành, đây là nhà của ta, tỷ ở đây chờ ngươi, lúc nào nhớ tỷ tỷ thì về thăm một lát.”

Lâm Bích nhìn Tiết thành vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy rằng vẫn luôn sống trong Phủ thành chủ nhưng đã năm năm không nhìn thấy nơi này.

Hai người nói mấy câu nữa, rồi Lâm Bích đi tới trước mặt Lãnh Hạ, quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Lâm Bích đa tạ đại ân đại đức của Liệt Vương phi!”

Ba cái dập đầu này Lãnh Hạ không ngăn lại.

Đây là một nữ nhi, cảm kích ân nhân đã báo đại thù diệt môn của nàng!

Đây là một tỷ tỷ, cảm kích ân nhân đã chăm sóc đệ đệ duy nhất của nàng.

Đây là sự tôn trọng của Lãnh Hạ đối với nữ nhi này, người tỷ tỷ này, cười yếu ớt nhận ba cái dập đầu rồi mới đỡ nàng lên.

Lãnh Hạ tán thưởng Lâm Bích, tuy không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng từ lần gặp trước đã có thể nhìn ra, đó là một nữ nhân thông minh, cơ trí.

Có thể đè nén nỗi hận, ở bên cạnh kẻ thù diệt môn trong lòng năm năm, chỉ vì cầu có được một cơ hội trả thù, nữ nhân như vậy, làm sao có thể không kính phục?

Hai nữ nhân nhìn nhau một cái, không nói thêm gì nữa.

Trong mắt một người là cảm kích và kính ý.

Trong mắt một người là tán thưởng và cổ vũ.

Nữ nhân này sẽ có cuộc sống của nàng, cuộc sống hoàn toàn mới!

Mọi người xuất phát từ dịch quán, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đi đầu, theo sau là Chung Thương và ba người Cuồng Phong.

Một bên là Mộ Nhị đờ ra và Diệp Nhất Hoàng cưỡi lão mã u buồn nhìn trời.

Cuối cùng là Thí Thiên nhìn qua rất giống thổ phỉ, hơn bốn trăm người uy phong lầm lẫm!

Dân chúng Tiết thành tự phát ra khỏi nhà, mặc y phục thật dày chờ trên đường phố, dân chúng toàn thành đến đông đủ, vây quanh đường vô cùng chật chội.

Trong đó còn có lưu dân đã được sắp xếp thật tốt, người nào cũng hai mắt đỏ hoe nhìn họ rời đi.

Đây là Chiến thần của Đại Tần!

Đây là anh hùng của Tiết Thành!

Đây là bầu trời của dân chúng.

Đột nhiên, một nữ nhân cười đùa nhảy nhót lao ra khỏi đám người, tóc tai rối bời, quần áo bẩn thỉu, trên người trên mặt, khắp nơi đều là vết thương, cười si ngốc, ngơ ngác.

Chạy ngã trái ngã phải ngẹo đầu chạy tới phía Chiến Bắc Liệt.

Chính là Tiết Oánh!

Lãnh Hạ nhướn mày, nữ nhân này dù là điên giả hay điên thật thì cũng là con gái của Tiết Nhân Nghĩa, đương nhiên không thể sống tốt.

Dân chúng toàn thành bị Tiết Nhân Nghĩa áp bách bao năm, sẽ phát tiết trên người con gái hắn.

Hơn nữa lúc còn là thiên kim Tiết gia, Tiết Oánh cũng ngang ngược không ít.

Toàn bộ Tiết thành, có người nào không hận?

Từ những vết thương đầy người kia là có thể nhìn ra.

Từ lúc nàng xuất hiện, ánh mắt dân chúng đồng loạt trở nên phẫn hận, dù là điên rồi cũng không thể xóa nhòa những tội lỗi trước đây.

Tiết Oánh chăm chú nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt, trong mắt có hiếu kỳ, có nhớ lại, các loại tâm tình phức tạp trộn lẫn trong đáy mắt, giống như đã quên người này nhưng không hiểu sao lại thấy hắn rất quen thuộc.

Nàng mút mút năm ngón tay, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.

Từng bước từng bước lại gần Chiến Bắc Liệt, ngượng ngùng cúi đầu: “Đại ca ca………”

Đột nhiên!

Đáy mắt Tiết Oánh bùng lên sự oán độc, nhanh như cắt móc ra một chủy thủ từ trong tay áo, bỗng nhiên đâm về phía Lãnh Hạ.

Trên chủy thủ tỏa ra sự căm hận tột cùng: “Ta giết ngươi!”

Chủy thủ của nàng đột nhiên đâm ra, dân chúng còn đang chỉ chỉ chõ chõ, lúc phản ứng kịp thì đã thấy chủy thủ kia sắp đâm vào ngực Lãnh Hạ.

Mọi người đều trừng hai mắt, hô lớn một tiếng.

Diệp Nhất Hoàng suýt nữa thì ngã ngựa, quát to: “Ân nhân!”

Mộ Nhị vẫn cứng nhắc như trước còn ba người Cuồng Phong thì cười khinh miệt.

Sắc mặt Chiến Bắc Liệt chẳng thay đổi mảy may, không có một tia lo lắng, quay người đi lên xe ngựa.

Trong lúc nguy hiểm, bàn tay Lãnh Hạ như một con rắn linh hoạt trườn lên cổ tay Tiết Oánh, chủy thủ của nàng không thể……… di chuyển được nữa.

Lãnh Hạ cười nhợt nhạt, cười ôn nhu, cười ấm áp.

Trong nụ cười ấy, nàng hơi dùng sức một chút………..

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vang lên, tiếng kêu thảm thiết của Tiết Oánh nổ vang trên đường lớn, vang tới tận chân trời.

Lãnh Hạ xoay ngược cánh tay của nàng lại, nắm lấy cánh tay bên kia, dùng sức lần nữa.

Cả người Tiết Oánh mồ hôi lạnh nhễ nhại, tay nàng……….

Đã bị phế hoàn toàn!

Lãnh Hạ không đuổi tận giết tuyệt, mà dùng một phương thức ác độc hơn.

Vứt Tiết Oánh xuống giữa đám người, rồi xoay người lại nắm lấy bàn tay đang giơ ra của Chiến Bắc Liệt, điểm mũi chân một cái, cui vào xe ngựa.

Tiết Oánh, nửa đời sau của nàng sẽ phải sống trong sự trả thù và phỉ nhổ của dân chúng nơi này!

=== =========

Hai ngày thoáng chốc đã trôi qua.

Vì có ba vạn binh lính tới doanh trại báo danh trước nên tin tức Đại Tần Chiến thần sắp đến đã truyền khắp doanh trại chỉ trong một đêm.

Bất luận là binh lính đã từng chiến đấu cùng hắn trên chiến trường hay tân binh mới nhập ngũ cũng đều lòng tràn đầy vui mừng hắn đến.

Đại Tần Chiến thần là ai?

Đó là một thần thoại trên chiến trường!

Thậm chí có thể nói là thần tượng trong lòng mỗi binh lính.

Hôm nay thần tượng sắp đến, toàn bộ doanh trại đều sôi trào.

Mỗi người đều tự nghĩ, Đại Tần Chiến thần sẽ xuất hiện như thế nào?

Cưỡi hắc mã lao vút tới, kéo dây cương lại, hắc mã chồm vó ngựa hí dài một tiếng.

Chiến thần nhảy xuống ngựa, tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, tiếp đất nhẹ nhàng, gió thổi ào ào làm bay tóc và tà áo hắn, uy phong lẫm lẫm.

Mọi người đã vây quanh đại môn doanh trại từ sáng sớm, nhìn ra phía xa trông ngóng.

Trời không phụ người có lòng!

Đại Tần Chiến thần đến rồi!

Xe ngựa?

Bọn lính đồng loạt sửng sốt, Đại Tần Chiến thần mà lại không phải cưỡi ngựa phi như bay tới mà là ngồi xe ngựa chậm rãi đi tới?

Được rồi, xe ngựa màu đen hiên ngang khí phách, mành xe cũng màu đen tuyền, có thể nhận thấy phong thái thiết huyết của Đại Tần Chiến thần.

Xe ngựa từ từ chạy tới, trong lòng mọi người đều kinh hoàng và chờ mong.

Trên mặt mỗi người đều hưng phấn, kích động, vẻ mặt mong đợi.

Rốt cục, xe ngựa cũng dừng lại.