Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 34




Hôm nay là mùng 9 mùng 10 gì rồi a, ta hứa là mùng 7 sẽ làm việc lại đúng không, nhưng mà mấy nay bị bệnh không thể tập trung dịch truyện được. Bây giờ khỏe hơn một chút cố gắng dịch cho xong, để ngâm dấm lâu quá ta chịu cũng không nổi. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ nhé❤

……………………….

“Thật sự không muốn sao?”

Tiểu Hoa nhảy lên một bước, ý chừng không muốn bỏ qua.

“Thật sự không muốn!:

Soviet gấp rút gật đầu, cực kì khẳng định nói.

“Được rồi! Vậy quên đi!”

Tiểu Hoa nói, thanh âm có chút mất mát.

Mất mát, lại là mất mát, em gái ngươi, một chút yêu thích cái thể loại này cũng không có.

(Trong Giang hồ biến địa thị kì ba, Thẩm Thiên Lăng có cái từ chưởi rất duyên dáng là “em gái ngươi”, dịch từ ni muội ra:3 – hình như vậy – cho nên “em gái ngươi” là câu chưởi chứ k phải từ vô duyên ta đưa vào đâu hén)

“Tiểu Nhất! Hắn không muốn người ta nắm tay, người ta thẹn thùng, tộc trưởng ngược lại không có chuyện gì, chúng ta vẫn là nên trở về đi!”

Tiểu Hoa vừa dứt lời, liền nhìn lại Soviet một chập, xác định hắn không thay đổi chủ ý, liền “nhẹ nhàng” chọc chọc Tiểu Nhất một cái, thành công đem Tiểu Nhất đang đứng yên bình bị đẩy lùi về sau mấy bước, điệu bộ cực kì e thẹn, khóe miệng khẽ cười, lộ ra hai cái răng cửa lớn.

“Được được!”

Tiểu Nhất trong mắt tràn ngặp si mê, nhảy đến bên cạnh Tiểu Hoa, nắm lấy tay nàng. Tiểu Nhất cực kì hạnh phúc đối Soviet nói:

“Soviet, đạo sĩ kia Tiểu Hoi nói không thích có hắn làm sủng vật, ta là người của nàng, cho nên ta quyết định đem đạo sĩ kia cho ngươi làm sủng vật!”

“Đáng ghét, lời này chỉ chúng ta biết thôi mà!”

“Hảo hảo hảo, ta không cao hứng sao?”

Thê nô! Tiểu Nhất chính là thê nô.

Chỉ là…Soviet im lặng nhìn Tiểu Nhất cùng Tiểu Hoa thân ảnh đi xa, điệu bộ cực kì hạnh phúc, một cái quay đầu nhìn lại cũng không có, đến khi giống như cảm nhận được sự chú ý của hắn đối với họ, liền quay đầu lại nhìn, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, rống to

“Sủng vật của tộc trưởng, hảo!”

….

Soviet tiếp tục im lặng, quay đầu nhìn vị đội mũ.

“Làm sao vậy?” – Vị đội mũ nghi hoặc hỏi.

“Không có gì!”

Soviet cảm thấy nên hảo hảo cải thiện lại thẩm mỹ quan của mình một lần.

Cái điệu bộ e thẹn, răng thiếu mấy cái, ôi…

Có thể với Mị Thi tộc, răng thiếu mất mấy cái mới chính là mỹ nữ, bạo lực mới chính là ôn nhu.

Hắn phải thích ứng, thích ứng, thích ứng a!

“Đúng rồi, Tiểu Nhất nói tiểu đạo sĩ kia cho ngươi, ngươi thấy thế nào? Bất quá nhìn ngươi đối tiểu đạo sĩ kia hiểu rất rõ, ngươi có thể giống như Tiểu Nhất, coi hắn là sủng vật mà nuôi.”

Bởi vì Soviet đang lơ đãng, khiến vị đội mũ rất khó chịu, nên y quyết định đổi đề tài.

Sủng vật? Hắn nhớ chính mình cuảng là sủng vật nha. Sủng vật nuôi sủng vật, này là làm sao? Bất quá khi hắn quay lại, từ lúc nâng tiểu đạo sĩ kia đứng dậy, y vẫn cứ đứng cúi mặt trầm mặc ở đó, vô cùng đáng thương.

Soviet “ừ” một tiếng đáp lại.

Đi theo hắn dù sao cũng tốt hơn là đi theo một tộc nhân Mị Thi, hơn nữa không hiểu tại sao, hắn vẫn luôn có cảm giác rằng mình và tiểu đạo sĩ kia nói không chừng cùng là con người, tuy rằng người thì có sừng người lại không.

“Hưm… Hôm nay vừa đến sào huyệt, ngươi cứ tùy ý nhìn, ta đi xem những tộc nhân khác như thế nào.”

Sủng vật của y không có nhìn y, nhưng mà, y cũng thỏa mãn nói một câu, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Soviet một cái, rồi đi đến một cái cửa động bên tay trái.

“Đúng rồi, đã lâu như vậy, nhưng ta vẫn không biết tên của ngươi, ngươi có thể nói tên của ngươi cho ta biết không?”

Như vậy là tín nhiệm hắn, không sợ hắn chạy đi sao? Bên trong động cũng còn lại thưa thớt bốn năm tộc nhân, nhưng không có người nào chú ý đến hắn, mà lúc này, vị đội mũ tựa hồ như cũng yên tâm để hắn ở lại chỗ này. Chẳng biet1 tại sao, đột nhiên trong lòng có chút cảm động, không tự chủ được bèn mở miệng hỏi.

Hỏi xong rồi, chính mình mới phát hiện đã lâu như vậy, hắn lại không biết tên của y, chỉ là ở trong lòng im lặng nói trống không, bằng không của kêu bằng vị đội mũ.

“Tên?”

Vị đội mũ quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy hưng phấn không kiềm được.

“Đúng, là tên! Tên của ngươi là gì?”

“Ngươi thật muốn biết sao?”

Chẳng biết tại sao, khi hỏi câu này, vị đội mũ có vè hơi căng thẳng.

“Đúng vậy.”

Nhìn biểu tình cùa vị đội mũ, chẳng biết tại sao Soviet cũng có chút khẩn trương, chỉ là hỏi tên thôi mà, sẽ không có gì chứ?

“Ta tên là Tô Đông Thi, đây là đời tộc trưởng Mị Thi tộc trước ban cho ta, ngươi hãy nhớ kĩ!”

Vị đội mũ – không, là Tô Đông Thi – từng chữ từng chữ đều nói rất chậm, mắt liên tục nhìn chăm chăm vào Soviet, tựa hồ muốn đem hết thảy biểu tình lớn nhỏ của hắn thu vào trong tầm mắt.

Hôm nay, tộc nhân hai kẻ đều thật hung dữ! Soviet yên lặng lui lại phía sau mấy bước, cảm thán, mặt cúi gằm, sau đó thấp giọng nói:

“Tô Đông Thi, chào ngươi!”

Tô Đông Thi là cái gì vậy trời?

“Hừm, ngươi hãy nhớ kĩ, bây giờ, ta phải đi xem các tộc nhân khác, sau khi trở lại sẽ cùng ngươi trò chuyện!”

Tô Đông Thi hiển nhiên cũng không hài lòng với thái độ của Soviet, bất quá đang nghĩ đến vấn đề tộc nhân trong tộc, cũng là nên tạm gác lại mất mát trong lòng, vội vã nói, sau đó vội vã đi tiếp về cửa động kia.

“Ta sẽ nhớ!”

Tên ngươi đặc biệt như vậy, ta có muốn quên cũng không được, Soviet im lặng nói trong lòng. Mà Đông Thi cũng không có đáp lại câu này, bởi sau khi hắn nói xong, Đông Thi đã sớm khuất trong cửa động.

“A, đi nhanh như vậy sao…”

Soviet nhìn về phía cửa động, xác định Đông Thi không trở lại, biểu tình trên mặt cũng dần dần yên tĩnh lại.

Lúc này, bên trong động chỉ có mình hắn với Lâm Cô, lúc trước ầm ĩ một chút, bây giờ lại cực kì yên tĩnh.

Trong thời điểm mọi chuyện chưa có quen thuộc như thế này, liền sẽ nảy sinh tâm lý khó chịu. Soviet nhìn Lâm Cô đến giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng ngẩng đầu cười với hắn một cái, cuối cùng chính mình cũng cười lại một cái.

Lại nói, Tô Đông Thi yên tâm vứt hắn ở lại đây chưa nói, tiểu đạo sĩ kia cũng tay nải cũng tùy ý mà vứt lại đây không lo lắng.

Soviet nghĩ, sau đó nhặt tay nải lên đi đến bên cạnh Lâm Cô.

“Kì thật như ta nói, lâu rồi sẽ thành quen!”

Soviet đột nhiên buông thỏng một câu.

Lâm Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng đánh gãy lời hắn:

“Như vậy, ngươi quen thuộc với lối sinh hoạt của Mị Thi?”

Quen thuộc? Kì thật, Tô Đông Thi nói đây là sào huyệt của hắn, kì thật giống như hang ổ. Theo lý mà nói, nếu sống chung với Mị Thi bọn họ lâu dài, sẽ chậm rãi biến thành Mị Thi.

Soviet nghĩ nghĩ một chút, sau đó rùng mình một cái, chỉ là nhín đến biểu tình giống như đang rất gấp gáp muốn nghe câu trả lời của mình, Soviet trái lại làm như không để ý đến, chỉ lẳng lặng mở tay nãi ra, lấy ra hai cái bánh bao, một cái đưa cho Lâm Cô, một cái cho mình, nhưng bánh đặt đến bên mép lại có chút không muốn ăn.

May mắn trước khi xuất môn, Lâm Cô chuẩn bị rất nhiều lương khô, mặc dù mùi vị không ngon, nhưng nếu không ăn, lẽ nào sẽ thật sự giống như tộc nhân bọn họ không ăn không uống mà vẫn tồn tại được, như vậy trì đã là quái vậy rồi. Soviet thầm nghĩ.

Cắn cái bánh một miếng, Soviet nhìn Lâm Cô chỉ cầm bánh mà không ăn, không khỏi bật cười:

“Làm sao lại không ăn, tuy rằng mùi vị chẳng ra sao, nhưng chỉ có no mới có sức lực. Mấy ngày này, ta không tin đạo lý này ngươi không hiểu ra.”

“Ngươi thật sự thích cuộc sống giống như bây giờ sao? Tuy rằng ta không hiểu cảm giác của ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi cũng giống như ta, đều là con người, mà Mị Thi là cương thi, ngươi không thể cùng với cương thi ở chung như vậy, nhất định sẽ bị người đời cười chê!”

Chẳng biết tại sao, Lâm Cô đột nhiên trở nên chán ghét Soviet, rống lên một tiếng.

“Nói chuyện nào để làm gì?”

Soviet cắn miếng bánh, cảm thấy mắc nghẹn, định với lấy túi nước trong tay nải, lại phát hiện Lâm Cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào cái tay nải.

Soviet mím chặt môi, làm bộ dáng không nhìn thấy ánh mắt Lâm Cô, đem tay nải toàn bộ xốc lên, chỉ là không tìm lấy túi nước, chỉ là đem từng món đồ vật trong tay nải đều xem xét.

“Ngươi, ngươi đang làm gì?”

Lâm Cô nhìn Soviet lật tung tay nải của mình lên, căng thẳng hỏi, thậm chí nghe trong giọng nói có chút run rẩy.

Soviet cũng không có trả lời, tay nải vốn không lớn, trước đây không có chú ý, bây giờ nhìn lại, rất nhanh liền phát hiện có một túi bằng lụa bị bánh bao che mất.

Đem túi lụa mở ra, bên trong lại là một cái túi lụa khác, mở ra lần nữa, đến khi hắn mở ra được năm cái, túi lụa bên trong chỉ còn bé hơn lòng bàn tay một chút, mới nhìn thấy đồ vật bên trong. Trong túi có ba đồ vật, một loại là mấy tờ giấy có vẽ mấy hoa văn phức tạp, so với mấy cái đạo phù Lâm Cô quăng ra lúc trước không khác nhau là mấy, vậy hẳn là lá bùa. Cái khác là một chiếc gương đồng có khắc hoa văn tinh tế. Vật còn lại, là một cặp lục lạc nhỏ bằng ngón tai cái, cực kì tinh xảo, màu vàng óng.

Thứ đạo sĩ kia hi vọng chính là cái này.

Đây là cố ý muốn cho hắn nhìn thấy túi lụa này sao?

Chẳng biết vì sao, khi nhận ra điểm này, Soviet mơ hồ có chút mất mát, vừa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cô, ánh mắt kia đang tràn ngập tuyệt vọng, nháy mắt trở thành thoải mái cực độ.

Thói đời, đâu phải ai cũng có thể thiên chân vô tà mà sống.

Hơn nựa, đây là một cái đạo sị, nếu như cái gì cũng không hiểu chuyện, như thế nào lại dám ra ngoài trừ yên.

Người như Sovoet, ở thế giới trước đây, sinh viên chưa chắc đã là người đơn thuần. Hắn làm sao có thể hi vọng người ở dị giới này có thể đơn thuần sống.

“Kì thật, ngươi là không quản ta như thế nào. Ngươi chỉ là muốn ta đem thứ này cho ngươi, có đúng không?”

Soviet cực kì bình thản nói ra, giống như là đang tán gẫu.

Lâm Cô nhìn ánh mắt Soviet, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Hắn lại nhìn đôi lục lạc trên tay Soviet, hung hăng nói:

“Đúng vậy, ta muốn đi ra ngoải, ta không muốn ở cái sào huyệt này. Ta ở lâu thêm một ngày, liền cảm thấy buồn nôn một ngày.”