Cương Thi Vương Gia

Chương 7: Quái ngàn năm




Vừa dứt lời, không hiểu sao tôi lại bị bụi cây thấp bé dưới chân làm vấp, chật vật lao thẳng tới, té lăn đến trước mặt Bạch sư gia và lão hán Ngô Câu.

“Hử?” Lão hán Ngô Câu nhìn thấy tôi thì trông rất kinh ngạc, lông mày xấu xí cau lại, cũng không có nửa phần xấu hổ khi bị vạch trần, vỗ vỗ cho tàn thuốc rơi xuống, híp mắt nói: “Sinh viên họ Đường, vì sao không ở một chỗ cùng Vương Gia ba mắt kia?”

Giờ phút này, tôi mới hiểu sự do dự vừa rồi đã không có hiệu quả, vì thế cắn răng cử động trước mặt họ, tronglúc nhất thời cảm thấy thoải mái, hai chân nguyên bản run rẩy cũng khó khăn lắm mới đứng lên được, trực tiếp đi thẳng tới chỗ Tống Chí Lương bị treo ngược, đẩy mấy cái người quỷ dị xung quanh hắn ra, lại đem áo khoác ngoài phủ lên người hắn, giương mắt cảnh giác nhìn Bạch sư gia cách đó không xa.

Bạch sư gia cười khẽ hai tiếng, chậm rãi đi về phía chúng tôi. Phong thái của hắn đáng sợ không nói nên lời, Tống Chí Lương đang choáng váng, trong nháy mắt khi nhìn thấy tôi, đột nhiên thanh tỉnh lại, cuống quít giật giật cổ tay áo tôi, nói: “Nghị Minh, cậu mau trốn đi, ngày đó người này hắn….”

“Y!” Tống Chí Lương còn chưa nói xong, liền bị đám người quỷ dị xung quanh nhào tới dọa mất hồn phách, lộ ra tròng mắt trắng, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh. Tôi ôm hắn nên không kịp trốn, bị chúng nó đổ kín lên. Không có ánh trăng cùng với gió đêm lạnh thấu xương, hốc mắt đám người quỷ dị chảy ra chút dịch rỉ sắt thẳng tắp nhìn về phía người trong lòng tôi – Tống Chí Lương, giống như muốn cướp lấy từ tôi ngay sau đó. Tôi không biết mình có năng lực giằng co với chúng nó hay không, chỉ có thể ôm chặt Tống Chí Lương hơn nữa; Nhưng vào lúc tôi mất hết can đảm, động tác vây tới của chúng nó đột nhiên dừng lại, người người dại ra nhìn tôi, tiếng y y âm trầm bỗng trở nên sợ hãi, giống như chính tôi mới là quái vật cương thi, còn chúng nó chỉ là người sống sắp bị ăn vào bụng.

Tôi sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới khí tức trên người mình là của cương thi Vương Gia, đám tiểu tốt kia khẳng định rất sợ; Vì thế liền thoải mái hơn, cũng bày ra bộ dáng tướng mạo hung ác, thẳng đến khi một đám chúng nó sợ hãi lui dần, xung quanh tản ra huyết tinh. “… Sinh viên, còn nhớ rõ tôi?” Thời điểm tôi coi như thở phào nhẹ nhõm, một bóng người chặn mất ánh lửa, cái cằm bị ngón tay tái nhợt nâng lên.

Tôi nhìn chóp mũi mình cơ hồ sắp chạm tới Bạch sư gia, nghĩ đến cảnh ngày ấy hắn bị Mao Cương phân thây khiến người ta sợ hãi, cả người bỗng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “… Nhớ rõ.” Bạch sư gia nghe vậy liền cười, bộ dáng thập phần thản nhiên, vươn tay lau mồ hôi trên mặt tôi, lại dùng ngữ điệu trầm thấp nói: “Còn nhớ rõ tôi của ngàn năm trước không?”

Tôi ngạc nhiên nói: “Tuổi của tôi như vậy… sao biết rõ chuyện của ngàn năm trước?” Sau đó thầm nghĩ không tốt. Bạch sư gia này, chỉ sợ là lão quái ngàn năm rồi.

Bạch sư gia chạm vào cổ tôi, mang đến cảm giác tê ngứa lạnh lẽo. Hắn hoang mang nhìn tôi hồi lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Tôi ngược lại đã quên, cậu lúc này chưa phải Thông Thiên tiên giả.” Nói xong, hắn cúi đầu cắn một ngụm lên cổ tôi. Tôi cảm thấy dòng chất lỏng ấm áp chảy từ vết cắn vỡ tung ra, đầu lưỡi đen như mực ướt át liếm láp ở nơi đó, đem từng giọt máuliếm vào trong miệng, dùng giọng điệu say mê nói: “Thông Thiên tiên giả… Là do chính tay tôi triệu hồi ra…”

Tôi cảm thấy cỗ âm khí chậm rãi vây xung quanh, một dòng nước ấm áp chảy ra từ cơ thể, tôi cố hết sức ôm chặt Tống Chí Lương, khớp hàm run bần bật, nói: “Tôi đợi ở trong quý phủ Vương Gia rất lâu, chỉ sợ đã biến thành cương thi… Nhân khí… ông hấp không được…”

“Cương thi?” Bạch sư gia quái dị cười một tiếng, vỗ đầu vai của tôi buồn bã nói, “Sinh viên, cậu nghĩ nhiều. Sao Tiết Vân nỡ biến cậu thành cương thi sống chứ?– Năm đó, y chính vì không đành lòng nhìn cậu ngày đêm khóc nỉ non, hóa thân thành quỷ quái, cho nên mới hút hết thi khí trên người cậu, trở thành bộ dạng như bây giờ.”

Rừng núi tối đen truyền đến tiếng sàn sạt mờ ảo, nghe như tiếng bước chân chỉnh tề đạp trên lớp cỏ dại mềm mại. Nguyên bản vốn rất nhỏ, về sau lại trở nên rõ ràng, ánh sáng đèn lồng lấp ló giữa cành lá, một con Khiêu Cương dẫn đầu trong đám, lảo đảo tiến tới nơi này.

Khi tiếng chuông như từ thế giới khác vang lên bên tai, tôi biết Tiết Vân đã đến.

Nhưng tôi lại không hề quan tâm đến điều này, chỉ yên lặng nhìn Bạch sư gia: “… Tôi không hiểu.” Sau một lúc lâu, tôi cười khổ hỏi hắn, “Ông đến tột cùng muốn nói gì?”

Mấy con Mao Cương bò ra dưới ánh sáng ảm đạm của đèn lồng, bởi vì không có lực phụ trợ của trăng tròn, động tác trở nên rất chậm chạp, lớp da khô nhănvàlông trắng nhiễm đầy mùi máu tanh tưởi, nhìn qua rất dọa người, vừa trì độn lại thêm vài phần ngu ngốc. “Thôi, lúc này cậu không cần phải biết.” Thần sắc Bạch sư gia như chứa thương hại, thấp giọng nói nhỏ bên tai tôi: “Chỉ cần nhớ rõ, tôi là ác nhân được rồi.”

Mao Cương bò tới gần Bạch sư gia, mấy cánh tay của mỹ nhân cương thi cũng vươn ra từ dưới bùn đất; Nhưng hắn vẫn khí định thần nhàn ngồi chéo chân, nửa phần khẩn trương cũng không có. “Bây giờ ác nhân lên tiếng — Sinh viên ngu xuẩn nghe rõ. Hoặc là đưa Tiết Vân luân hồi, hoặc là đem cổ kính Linh Môi trong quý phủ đến, bằng không tôi sẽ sai khiến đám lâu la phanh bạn cậu ra làm thức ăn.” Nói xong, hắn đoạt Tống Chí Lương trong ngực tôi, vứt cho lão hán Ngô Câu, la lên: “Ngô Câu, lão niên tuổi xế chiều đáng chê cười kia, hãy chiếu cố tên sinh viên thật tốt.”

Ngay sau đó, hắn bị bao phủ trong cương thi triều, mà lão hán Ngô Câu không tiếng động chạy trốn từ lúc nào, chỉ để lại cái áo khoác tôi đắp trên người Tống Chí Lương. Cảnh tượng máu thịt bay tung tóe giống như đúc lúc trăng tròn, chỉ khác là đám cương thi giống như mất lực, động tác cắn xé mà tưởng đang ôn nhu vuốt ve; Dù vậy, người trải qua cái vuốt ve đó cũng đủ cụt mất chân tay. “Tiết Vân!” Giọng nói the thé của Bạch sư gia vang lên trong đống cương thi, “Không có trăng tròn trên đỉnh đầu, ngươi liền trở thành con rùa rụt đầu!”

Ánh sáng đèn lồng thê lương tới gần, Tiết Vân từ trong rừng đi ra.

Tôi vốn đang nôn nóng tìm lão hán Ngô Câu đã chạy trốn, lại vì một mùi thi hương quen thuộc mà dừng động tác, bình tĩnh quay đầu, cùng cương thi Vương Gia đi tập tễnh bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt khi nhìn thấy y, tôi nhất thời minh bạch [hiểu ra] lí do vì sao y rời khỏi vương phủ tối nay — Trăng non khiến bộ dáng Tiết Vân hao mòn, làn da nhăn nheo bao bọc xương cốt nay lõm vào khuôn mặt tái nhợt, không còn chút uy phong ngày trước.

Mà Bạch sư gia lúc này không tốt hơn so với ylà bao. Cái đầu hắn như cái bánh xe lăn vòng một bên, chê cười nói: “Ngu ngốc! Biết rõ ta trường sinh bất tử, còn uổng phí sức lực đến trêu chọc!”

Tôi nhìn bãi huyết nhục quay cuồng dưới bùn đất, nhúc nhích tìm kiếm lẫn nhau, tự sinh ra máu thịt, dần dần hợp lại một chỗ. Tiếng chê cười không ngừng bay vào tai, cương thi Vương Gia đi tới trước tôi. “… Ta biết ngươi bất tử.” Tiết Vân mở miệng, giọng nói vốn âm nhu trở nên khàn khàn mà khô khốc, “Lần này đánh nát xác thịt, đủ khiến ngươi tiêu tốn một đoạn thời gian khôi phục.”

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy con mắt sau đầu cương thi Vương Gia.

Dưới những sợi tóc đen, con mắt hữu thần sáng sủa có vẻ thê sầu nhìn tôi, mí mắt là một tầng huyết sắc mỏng. Trải qua cơn ác mộng trong Thực Nhân Thôn không biết bao lâu, tôi đã sớm không còn sợ hãi, chỉ lẳng lặng đối diện với nó, không bao lâu liền cúi đầu thở dài.

Thân thể cho dù bị nát thành vô số khối thì lão yêu quái ngàn năm cũng có thể hợp lại, cương thi Vương Gia dùng con mắt sau đầu nhìn trộm tôi, đám quỷ quái không ngừng cắn xé tay chân, tất cả mơ mơ hồ hồ dây dưa không rõ hiện lên trong mắt tôi, giống như một hồi thịnh yến hoang đường. Nhắm hai mắt lại, tôi có thể tinh tường cảm nhận được ý chídần tiêu biến, phảng phất như mất sức giãy giụa, bồi hồi đấu tranh giữa khoa học và hiện thực.

“Nghị Minh.” Cánh tay khô héo thò ra trước mặt tôi, cương thi Vương Gia khom thân thể hủ bại xuống, cách một cái đèn lồng, nói với tôi: “Chúng ta trở về đi.”

……….

Tôi không dám ngỗ nghịchnữa.

Khi sắc trời dần mờ sáng, cương thi Vương Gia liền buồn ngủ. Xác chết không thể mặc áo dài một cách duyên dáng được, chỉ có thể treo lỏng lẻo treo trên người, cái đầu y héo rũ xuống gối, tiện đà ngã xuống giường. “Nghị Minh…” Y mở miệng, bên trong hé ra mấy cái răng không hoàn chỉnh, hai tay run rẩy mở ra, vươn về phía tôi, giọng nói mệt mỏi chậm rãi phun ra: “Chạm vào ta…”

Nếu lời nói mềm mại đến từ một cô gái, hoặc là vẻ đẹp ngày xưa của y, xác thực rất mê người; Nhưng nếu đến từ một con cương thi tướng mạo khiến người ta sợ hãi, lời nói đột nhiên mất đi ý nghĩa ban đầu, không đáng sợ, cũng rất đáng cười.

Bởi vì đã chết lặng nên tôi không còn sợ hãi, liền tiến lên phía trước, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cương thi khô héo, thậm chí còn ôn nhu hòa quyện mười ngón tay vào nhau. Y ngẩng đầu, một chút thi hương từ cơ thể bay ra, đem bàn tay còn lại phủ bởi một lớp da chết đặt lên, vỗ vỗ trấn an.

Nhiệt độ ấm áp của người sống đuổi đi cái lạnh lẽo của cương thi, tôi rõ ràng cảm thấy làn da trên cái tay héo rút gần chết, đột nhiên trở nên đẫy đà; Trong lúc tôi kinh ngạc mở mắt nhìn, nó đã sớm khôi phục màu sắc như ngọc, nhưngcánh tay vẫn là bộ dáng cương thi như cũ, cảnh tượng quỷ dị khiến lòng tôi run rẩy. Tiết Vân dùng cặp mắt không thể thấy rõ Dương Gian nhìn tôi, một lúc sau liền dựa lại đây, cái đầu dụi dụi vào vai tôi, giống như đang chờ mong gì đó.

Tôi trầm mặc thật lâu, nhẹ nhàng cởi áo dài trên người y ra, cúi đầu mơn trớn từng tấc da thịt khô héo khiến người ta sợ hãi, nhìn nó dưới đầu ngón tay mình phá kén biến thành bướm, từ da thịt hủ bại trở nên rắn chắc mềm dẻo. Tiết Vân yên tĩnh hưởng thụ sự vuốt ve của tôi, thi hương an thần thủy chung bay quanh quẩn tôi, thái độ đáng sợ của cương thi dần dần rút đi, khôi phục lại hình người hoàn chỉnh.

Cảm giác thần kỳ như vậy kỳ thực không xấu, thậm chí còn có chút ấm áp không thể tưởng tượng. Tôi nâng má y, ngón tay phác thảo hình dáng gân xanh không chút huyết sắc, lúc cảm nhận được sự run rẩy của y, trong lòng không hiểu sao sinh ra thứ tình cảm quỷ dị.

Khi tôi kích động rút ngón tay về, y đột nhiên hôn tới.