Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 15: Đau lòng




Xe đến biệt thự Mạc gia, Trương Húc xuống xe mở cửa cho Hà Tử Kỳ, Mạc Trọng Huy lại như chưa muốn xuống.

"Đã trễ như vậy, anh còn muốn đến công ty sao?" Hà Tư Kỳ hoài nghi hỏi.

Mạc Trọng Huy nhè nhẹ sờ má của cô nói: "Công ty còn có chút văn kiện anh cần xử lý, em vào nhà trước đi."

Hà Tư Kỳ ôm lấy cổ hắn, làm nũng: "Có phải vì đưa em đến buổi đâu giá nên công việc chưa xong không. Hôm nay mua được món này em rất thích, xử lý tốt công việc rồi trở về sớm."

Hà Tư Kỳ đêm nay hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ, cô nghĩ đến hình ảnh uỷ khuất của An Noãn. Thái độ của Mạc Trọng Huy cũng thật tốt, nhìn thấy An Noãn với Thường Tử Phi bên nhau nhưng lại không có chút biểu tình gì.

Trên xe, Trương Húc nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt Mạc Trọng Huy lạnh như băng cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu?"

Mạc Trọng Huy tay gác lên cửa kiếng, xoa huyệt thái dương, cúi đầu phun ra hai chữ: "Thiên Đường."

"Mạc tiên sinh, ngài không có việc gì? An tiểu thư cùng Phi Vũ Thường tổng hình như đang ở bên nhau, nghe nói còn có ý định kết hôn."

Mạc Trọng Huy cũng không có phản ứng gì, tay vẫn xoa 2 bên thái dương.

"Mạc tiên sinh, nghe nói mẹ của Thường Tử Phi không thích An tiểu thư, hình như bà ấy còn chưa biết con mình đang cùng An tiểu thư yêu nhau cuồng nhiệt, nếu như biết chắc chắn phản đối."

Mạc Trọng Huy ngẩng lầu lạnh lùng liếc Trương Húc một cái, hừ nhẹ: "Trương trợ lý, gần đâu cậu rất rãnh rỗi?"

Trương Húc mím môi thản nhiên nói: "Tôi chỉ là thay An tiểu thư sốt ruột, nếu như Thường phu nhân mà biết, trăm phương nghìn kế chia rẽ, lúc đó An tiểu thư sẽ rất đáng thương."

Trương Húc đã ám chỉ như vậy, anh xoay lại chờ Mạc Trọng Huy nói một câu, nhưng cho đến khi xuống xe hắn vẫn không nói gì, đương nhiên anh cũng không dám tự tiện làm gì.

--

An Noãn trong giác ngủ mơ một giấc mơ rất đẹp, cô thấy Thường Tử Phi cầm một chiếc nhẫn kim cương thật lớn đứng ở quãng trường cầu hôn cô, mọi người xung quanh đều hô : "Gả cho ấy, gả cho anh ấy.."

Cô đang muốn nói: "Em đồng ý", thì chuông điện thoại reo ầm ĩ làm cô tỉnh giấc. An Noãn thở hắt ra, đúng là ngày suy nghĩ đêm sẽ nằm mộng.

Cô xem màn hình di động, thấy người gọi là La Hiểu Yến, cô nhanh bắt máy.

Bên kia không phải là giọng của La Hiểu Yến, mà là giọng một người đàn ông, rất lễ phép hỏi: "Xin hỏi có phải An tiểu thư."

"Là tôi." An Noãn có chút khẩn trương.

"La Hiểu Yến ở Thiên Đường say rượu, tôi là quản lý của cô ấy, cô có thể đến đây đưa cô ấy về nhà không. Tôi thấy trong lý lịch của cô ấy chỉ có cha mẹ và cô, nhưng lại không dám làm phiền họ, bởi vậy .."

"Tôi sẽ đến ngay."

An Noãn tắt điện thoại, vội vàng thay quần áo.

Giờ này, Giang Thành đã là nữa đêm, An Noãn đứng ở đầu đường đợi cả nữa tiếng mới gọi được xe.

Tài xế nghe cô nói đến Thiên Đường, không tự nhiên nhìn cô một cái, đại khái nghĩ cô cũng giống mấy cô gái trong Thiên Đường.

Đến nơi, đang muốn xuống xe, lại nghe tài xế khuyên: "Tiểu thư, cô xinh đẹp như vậy, làm ở đây không tốt, tìm một người đàn ông có tiền mà gả đi."

An Noãn mím môi, thanh toán tiền xuống xe.

Cô ở trong đại sảnh cuả Thiên Đường tìm được La Hiểu Yến, người này tan ca không về, lại ở trong này sau rượu, thật đúng là điên rồi."

Cô tức giận gọi thẳng: "La Hiểu Yên, chị có biết giờ này là mấy giờ không, một người phụ nữ uống say thành như vậy, là ai nói không muốn làm cha mẹ lo lắng."

La Hiểu Yến mắt lờ đờ nhìn cô một cái, cầm lấy tay cô, say khướt nói: "An Noãn, thật là Noãn Noãn, người bạn duy nhất của chị, em đến uống với chị, thật tốt, mình còn có một người bạn tốt."

An Noãn bất đắc dĩ đối diện cô ấy ngồi xuống, hỏi: "Hiểu Yến, đã xảy ra chuyện gì."

La Hiểu Yến đáp: "Noãn Noãn, uống với chị được không, đêm nay chúng ta không say không về."

An Noãn cũng lười cùng cô tranh luận, trực tiếp kéo đi, nhưng thế nào La Hiểu Yến lại bất động.

Không biết chạy đâu ra một người đàn ông, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thật to, quả thật rất chói mắt.

"Người đẹp, bạn của cô không chịu đi, hay cô cũng ở lại, cùng tôi uống rượu, tôi có rất nhiều tiền."

An Noãn ghét bỏ gạt bàn tay dơ bẩn của hắn ra, gào lên: "Đừng đụng tôi."

Người đàn ông hưng phấn, vui cười hớn hở nói: "Tôi đây thích loại người như cô, tuyệt, theo tôi ngủ một đêm tôi trả tiền cho cô thật vừa lòng."

Người đàn ông nói xong phóng tới, An Noãn sợ tới mức cầm lấy ly rượu trên bàn nện vào trán hắn, máu tươi nhảy mắt chảy xuống thật nhiều.

Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, tát mạnh vào má cô: "Kỹ nữ thối, ngay cả tôi cô cũng dám đánh, ăn gan hùm mật gấu sao, cô có biết tôi là ai không? Nói ra hù chết cô."

Bên này ầm ĩ không nhỏ, quản lý chốc lát chạy đến.

Giờ phút này, An Noãn không cảm thấy mặt đang sưng lên đau đớn, chỉ thầm nghĩ đem La Hiểu Yến đang bất tỉnh nhân sự về nhà."

--

Trên tầng cao nhất, trong phòng làm việc, Mạc Trọng Huy im lặng tựa lưng vào sopha, hai mắt khéo hờ.

Trương Húc gõ cửa đi vào, nhìn thấy tình cảnh quen thuộc, anh nhớ mỗi lần tâm tình không tốt, Mạc tiên sinh sẽ ở trong này ngồi suốt đêm.

"Mạc tiên sinh, dưới lầu có người gây rối."

Mạc Trọng Huy nghe xong cũng không cử động, ở Thiên Đường ngày nào mà không có người làm loạn gây rối, không có chuyện gì mới là kỳ quái.

"Người đàn ông kia đánh An tiểu thư."

Mạc Trọng Huy mở to mắt, đôi mắt đen như mực lộ ra vẻ nguy hiểm.

Trương Húc đem đầu đuôi sự việc cẩn thận nói lại một lần, không đợi anh nói xong Mạc Trọng Huy đã đứng lên rời đi.

Trương Húc theo sau hắn, không tiếng động thở dài.

--

An Noãn cùng với người đàn ông kia đều bị đưa vào phòng quản lý, bác sĩ đang băng bó lại vết thương trên trán ông ta, nhưng người kia vẫn đang kích động: "Phan quản lý, ông nhất định phải cho tôi một câu trả lời thoả đáng, kỷ nữ thối này làm tôi bị thương như vậy, ông nghĩ kêu bác sĩ băng bó cho tôi là xong sao? Cô ta cũng không phải là nhân viên của Thiên Đường, bởi vậy tôi cũng không muốn ở đây gây rối, đưa cô ta cho tôi, tôi tự mình xử lý."

Phan quản lý rất hòa khí nói: "Thực có lỗi, ông ở Thiên Đường xảy ra chuyện, thì chúng tôi sẽ xử lý."

"Ngươi có ý gì? Ngay cả ông cũng giống như người đàn bà này phải không? Ông có biết tôi là người như thế nào? Ông có hiểu tôi không thể chọc tới hay không?"

Cửa đột nhiên mở ra, An Noãn thấy Mạc Trọng Huy sắc mặt xanh mét tiêu sái bước vào, phía sau là Trương Húc.

Mạc Trong Huy lập tức đi về phía cô, An Noãn nước mặt bỗng nhiên chực trào, cô nghĩ chắc mình đắc tội với một nhân vật lớn, nên Mạc Trọng Huy đến cho cô một cái tát.

Nhưng mà hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng sờ vào má phải đang sưng nóng, trong mắt là sự đau lòng.

Tiếp theo, Mạc Trọng Huy nắm lấy tay cô bước ra khỏi phòng quản lý.