Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 7: Cái gọi là "sủng"




An Noãn cả ngày đều không yên, không biết hôm nay Thường Tử Phi lại làm ra hành động kinh người gì.

Cảm giác lúc này giống lúc ở trong tù, có thể có người yêu cô nên thấy đủ, nếu Thường Tử Phi là một người khác, có lẻ cô đã tiếp nhận rồi. Chỉ tiếc bọn họ cùng nhau lớn lên, hai gia đình thân thiết lại thành như vậy. Hai người là có duyên không nợ, cố gắng cách mấy cũng không thể ở bên nhau.

"Noãn Noãn, hôm nay sao lại không thấy Thường tổng đến, có phải hay không theo đuổi em lâu như vậy cũng không được nên rút lui?"

"Noãn Noãn, em cũng thật là, tim của em rốt cuộc là gì? cho dù là đá cũng nên mềm lòng, nếu có đàn ông đối với chị như vậy, chị chết cũng ở bên cạnh anh ấy."

Nhóm bạn làm việc chung người nói câu vui đùa, An Noãn chỉ thản nhiên cười, trong lòng lại bất quá khẩn trương, cứ đinh ninh hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.

Thương xá bỗng nhiên trở nên huyên nào, bên ngoài dường như có người cãi nhau. Elle chạy đi ra ngoài, chốc lát trở về: "Lại có người không yên phận, đắc tội đại ma đầu."

"Chậc, làm gì giống như kinh nguyệt của phụ nữ, mỗi tháng đều đến đây náo loạn một lần, không làm cho người ta sống yên."

Trong tiệm mỗi người một câu to nhỏ trò chuyện, đều thập phần cẩn thận, rất sợ bị người bên ngoài nghe được.

An Noãn có chút tò mò hỏi: "Đại ma đầu là ai vậy?"

Cô vừa dứt lời, Elle liềm bịt miệng cô lại: "Nói nhỏ thôi, bị nghe được là xong đời."

An Noãn càng nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là người nào?"

"Em vừa đến Trăm Nhạc, rất nhiều chuyện em không biết, Mạc tiên sinh em có biết không? là người thần bí nhất Giang Thành."

Nghe được ba chữ kia, An Noãn trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng kia.

Elle nghĩ đến cô ở trong tù ba năm, vì thế giải thích thêm: "Mạc tiên sinh chính là người nổi tiếng nhất Giang Thành Mạc Thị tập đoàn chủ tịch, Trăm Nhạc chính là trung tâm thương mại của Mạc Thị. Còn có người nói rằng, câu lạc bộ đêm lớn nhất Giang Thành "Thiên Đường" ông chủ phía sau cũng chính là hắn. Bên ngoài họ đồn đãi nhiều lắm, tóm lại, hắn rất thần bí, ở Giang Thành đắc tội ai cũng đừng đắc tội hắn."

An Noãn sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

"Đại ma đầu chính là Hà Tư Kỳ, là bạn gái mà Mạc tiên sinh rất mực yêu thương. Yêu thương đến không ai có thể tưởng tượng được, mỗi một bộ quần áo trên người Hà Tư Kỳ đều là có nhà thiết kế đặc biết thiết kế riêng cho cô ta. Hà Tư Kỳ một lần ở Trăm Nhạc có tranh chấp với một nhân viên ở đây, kết quả người đó không còn thấy xuất hiện ở Trăm Nhạc nữa. Còn nghe nói ở Thiên Đường, có một nữ nhân viên làm đổ một ly rượu lên người Hà Tư Kỳ ở trước mặt Mạc tiên sinh, kết quả bị phế mất một tay."

Elle nói xong khẽ thở dài: "Hôm nay không biết người nào xui xẻo đắc tội với Hà Tư Kỳ, đoán chừng về sau không có ngày yên lành."

"Noãn Noãn, em đi với chị qua bên kia nhìn một chút, em nên nhớ mặt của cô ta, mai mốt có gặp cũng nên đi đường vòng, trăm ngàn lần đừng chọc đến Hà Tư Kỳ."

Elle nói xong nắm tay An Noãn đi đến đám đông.

Người xem náo nhiệt cũng không nhiều, chỉ từng tốp năm ba người. An Noãn đứng trong đám người, thấy trước mắt rõ ràng là một người ngang ngược. Cô vô số lần nghĩ tới cảnh tượng một lần nữa dùng dao đâm vào ngực Hà Tư Kỳ, giờ phút này, cô ta lại ở ngay trước mắt cô, chỉ tiếc trên tay cô bây giờ lại không có dao.

Hà Tư Kỳ giọng bén nhọn ở trong đám đông gào thét: "Thật là người không biết trời cao đất rộng, dám trừng mắt với tôi, cô có tin tôi làm cho cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này."

Cô gái kia còn nhỏ tuổi, bị doạ đến không rõ, nước mắt như mưa không ngừng giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, tiểu thư đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân."

"Lời xin lỗi của cô không có thành ý, nếu không như vậy đi, lạy tôi hai cái tôi sẽ tha thứ cho cô."

Cô gái cắn cắn môi, quỳ xuống.

An Noãn nhìn thấy trong mắt mọi người ngạc nhiên cùng phẫn nộ. nhưng không có người nào đứng ra giúp cô ấy nói chuyện, thì ra tình người đen bạc là như thế.

Hà Tư Kỳ tâm tình thật tốt lắc mông rời đi, cô ta đi rất xa rồi lúc đó mọi người mởi chỉ trỏ mắng mỏ rồi đi.

Elle kéo An Noãn trở về trong tiệm, dọc đường đều nhắc nhở cô: "Vừa rồi em thấy rõ ràng chưa, nhớ kỹ mặt cô ấy, trăm ngàn lần đừng đắc tội. Hôm nay cô gái đáng thương kia quỳ như vậy chỉ là việc nhỏ, nếu Mạc tiên sinh ở đây, thì đã xong đời."

Trở về tiệm Elle còn vì chuyện vừa rồi mà khôi hài: "Có đôi khi nghĩ lại ông trời thật không công bằng, Hà Tư Kỳ kia thì không xinh đẹp, lại có thể được Mạc tiên sinh sủng ái. Chúng ta phấn đấu cả đời cũng không mua nổi cái dây chuyền trên cổ cô ấy, nghe nói Mạc tiên sinh đấu giá hết một trăm ngàn."

Lời nói của Elle làm cho mọi người trong tiệm vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Hà Tư Kỳ.

"Noãn Noãn, sao em không nói gì hết, chuyện vừa rồi làm em sợ hãi?"

An Noãn cười lắc đầu: "Em không sao, chỉ là cảm thấy cô ấy tốt số quá thôi."

"Em cũng vậy thôi, chị thấy Thương Tử Phi đối với em cũng không kém. tuy rằng không thể so sánh với Mạc tiên sinh, nhưng cũng đủ làm cho người ta hâm mộ." Elle nói xong cẩn thận hỏi: "Noãn Noãn, chuyện của em sao rồi?"

Nói đến Thường Tử Phi, An Noãn lại thấy phiền toái.

--

"Mạc tiên sinh, vừa rồi có tin, Hà tiểu thư lại làm náo loạn ở Trăm Nhạc."

Ngồi ở bên cạnh tài xe, Trương Húc cung kính báo cáo.

Mạc Trong Huy ngồi ghế phía sau xe, mày hơi nhăn lại, hai tay hắn nắm lại.

"Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư còn náo loạn như vậy, chỉ sợ thanh danh ngài.."

Trương Húc lo lắng nói nhưng chưa kịp nói xong đã bị Mạc Trong Huy cúi đầu ngăn lại: "Đến Trăm Nhạc."

An Noãn tan ca từ trong tiệm đi ra, liếc mắt cái liền thấy ngoài cửa là chiếc Bentley quen thuộc. Không cần suy nghĩ nhiều, dám để xe kiêu ngạo như vậy chỉ có hắn.

Hà Tư Kỳ thật là hạnh phúc, đi dạo phố đều là do Mạc Trọng Huy đưa đi.

Nghĩ lại trước kia khi còn yêu nhau với hắn, cho dù cô rất muốn đem hắn khoe với các bạn học, nhưng Mạc Trọng Huy chưa từng đi chung, một lần cũng không có.

"Mạc tiên sinh, An tiểu thư."

Trương Húc không tự chủ được nói một câu.

Mạc Trọng Huy nhìn nhìn ra ngoài, hắn nhìn đến đồng phục nhân viên của Trăm Nhạc trên người An Noãn, đảo mắt một cái hắn bước về phía trước.

Thời tiết đúng là phù hợp với tình hình, bỗng nhiên mưa to, mưa tầm tã, An Noãn đi đến được trạm xe cả người cũng gần ướt đẫm. Cô hôm nay may mắn nên không cần đi qua thêm hai trạm xe đi chuyến đêm.

Thường Tử Phi đột nhiên dừng xe ở trước mắt, anh miễn cưỡng kéo cửa kiếng xuống, quay ra mắng: "Mưa lớn như vậy, em không biết ở bên trong chờ sao?"

Mắng xong lại hạ giọng: "Đi, anh đưa em về, trời lạnh như vậy, lại mưa, không bị cảm mới là lạ đó."

Thường Tử Phi mở cửa xe ôm An Noãn nhét vào trong xe.

Cách đó không trong chiếc Bentley, Trương Húc nhỏ giọng nói: "Vị này hình như là Phi Vũ tập đoàn Thường Tử Phi. Cha là Thường bí thư đã về hưu, anh ta cùng An tiểu thư có thể gọi là thanh mai trúc mã."

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: "Trương trợ lý, cậu làm thám tử tư khi nào?"

Trương Húc mím môi, không dám nói thêm cái gì nữa.