Cửu Chuyển Tinh Thần Biến

Chương 168: Ta nghĩ ngươi muốn ta




Bản thể của Kim Ma Ngốc Ưng đám người Triệu Phi chưa từng thấy qua, khi chém giết Phi Thiên ma hổ Kim Ma Ngốc Ưng biến ảo ra một nam tử trung niên, lúc này đột nhiên bày ra bản thể làm cho tất cả mọi người hoảng sợ.

- Cái này... Đây là con chim lông vàng trên vai ngươi hay sao?

Triệu Phi ấp a ấp úng hỏi.

- Không sai, đó là ma thú phi cầm cấp tám nha, các ngươi đừng có xem thường hắn đó.

Sở Lâm Phong cười nói, đối với việc mọi người giật mình như vậy hắn cảm thấy rất là hài lòng.

Mọi người vốn đã cảm thấy sợ hãi, hôm nay Sở Lâm Phong lại nói ra đẳng cấp của Kim Ma Ngốc Ưng càng làm cho mọi người bị dọa sợ không nhẹ. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn hắn, tiểu tử này rốt cuộc là ai nha.

Lực phòng ngự biến hóa thái, thực lực cũng rất là lợi hại, hôm nay một con chim nhỏ lại là ma thú cấp tám, rất nhiều người đều không thể tin được tất cả mọi chuyện mà mình thấy ở trước mắt.

- Đi thôi, tất cả mọi người đều ngồi lên trên đi, rất nhanh là có thể đi tới được cửa truyền tống.

Sở Lâm Phong nói.

Lập tức hắn kéo tay của Tư Mã Tĩnh Di nhảy lên trên lưng Kim Ma Ngốc Ưng đầu tiên, mà Tử Ma Lôi Hồ càng lợi hại hơn, trực tiếp bay lên trên lưng hắn, làm cho đám người Triệu Phi thấy vậy liên tục giật mình.

Mang theo vẻ hưng phấn và tâm tình sợ hãi, tất cả mọi người ngồi ở trên lưng của Kim Ma Ngốc Ưng, lập tức bay về một phía.

Tốc độ của Kim Ma Ngốc Ưng vô cùng nhanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, có Tử Ma Lôi Hồ chỉ đường rất nhanh đã đi tới được địa điểm mục tiêu.

Kim Ma Ngốc Ưng trực tiếp hạ xuống, sau đó Sở Lâm Phong đã nhìn thấy rõ cửa truyền tống ở nơi này có điểm không giống với cửa truyền tống ở giới phổ thông.

Cửa truyền tống này trực tiếp được thành lập ở bên trên vách núi, mà không phải là ở trên mặt đất.

Cửa truyền tống này cao hơn ba thước, rộng hơn hai thước. Ở giữa là một mảnh sương mù mênh mông không thấy rõ lắm, ở trước cửa có ba bãi đá, trên bãi đá cũng có đầy rêu xanh.

Trên vách núi đá bên cạnh cửa truyền tống có một bức tường đá trơn truột, trên mặt có khắc lại một ít chữ, trải qua mưa gió cọ rửa có chút chữ viết đã có vẻ mơ hồ, chỉ là vẫn có thể nhìn ra được ý tứ đại khái.

Sở Lâm Phong cẩn thận nhìn nội dung trên vách đá này một chút, sau đó cười khổ nói:

- Cửa truyền tống ở trong khu vực Ưu Đẳng này cũng quá đơn giản nha, không ngờ lại trực tiếp đặt ma tinh vào bên trong chỗ lõm của bãi đá trước mặt là được rồi, một lần còn có thể truyền tống được ba người.

Ngẫm lại mình và Kim Ma Ngốc Ưng dốc hết sức rút cái côn đá ra mới có thể khiến cho đám người Lâm Nhược Hi rời đi, quả thật có chút buồn cười.

Đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một suy nghĩ, liệu cái này có phải là bẫy hay không, ngay cả cửa truyền tống của ban phổ thông đã khó khăn như vậy, không đến mức bên ban Ưu Đẳng này lại dễ dàng như vậy nha.

Sau khi nghĩ vậy, Sở Lâm Phong lập tức hỏi Tử Ma Lôi Hồ:

- Tiêu Tiêu, trước đây những học viên kia thông qua như thế nào? Ngươi đã từng nhìn thấy qua hay chưa?

- Ha ha, cái này sao? Không phải bên trên có viết sao? Đặt ma tinh mà các ngươi lấy được để vào bên trong là có thể mở ra, sao ngươi lại còn hỏi ta? Chẳng lẽ đại ca lo lắng chữ viết bên trên đó là giả đó chứ!

Tử Ma Lôi Hồ cười nói, thanh âm vẫn như vậy.

Sở Lâm Phong bị Tử Ma Lôi Hồ nói cho đỏ mặt lên, có lẽ bản thân hắn đã quá lo lắng, hắn gật đầu bất đắc dĩ.

Lúc này Triệu Phi đã đi tới trước mặt rồi nói với Sở Lâm Phong:

- Nếu trên tường đá nói chỉ cần đặt ma tinh vào chỗ trũng là được thì bây giờ chúng ta lập tức truyền tống đi, lúc này trong lòng mọi người đều rất gấp gáp.

- Được rồi, trước tiên làm sạch rêu xanh ở chung quanh rồi nói sau.

Rất nhanh rêu xanh đã bị thanh lý sạch sẽ, Sở Lâm Phong phát hiện ra quả nhiên bãi đá này có chỗ trũng, chỉ là chỗ trũng không lớn, không có cách nào để vào bên trong 50 khỏa ma tinh được, chuyện này làm cho trong lòng hắn nghĩ mà cảm thấy kỳ quái.

Triệu Phi cũng nhìn thấu nghi hoặc của Sở Lâm Phong, cho nên lập tức nói:

- Có thể đặt ma tinh vào chỗ trũng này là mở ra cửa truyền tống, tựa như Tinh Thần mật thất vậy. Có muốn đi thử một chút hay không?

- Được rồi, chọn ba người thử xem!

Sở Lâm Phong nghĩ lời Triệu Phi nói cũng có đạo lý.

Lập tức có ba người đi lên, phân biệt để ma tinh vào trong chỗ trũng, quả nhiên tình huống đúng như Triệu Phi nói vậy, ma tinh để vào bên trong thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Ba người phân biệt để ma tinh vào bên trong, khi từng người đặt toàn bộ 50 khỏa ma tinh vào bên trong, bãi đá chấn động một cái, lập tức có một đạo ánh sáng màu trắng chói mắt phóng lên cao, ngay sau đó cánh cửa truyền tống cũng phát ra ánh sáng nhạt.

- Thành công! Các ngươi mau vào trong cửa truyền tống đi! Mọi người vẫn đang chờ đó!

Triệu Phi lập tức nói.

Ngay sau đó ba người trực tiếp tiến vào trong cửa truyền tống rồi biến mất trong nháy mắt. Qua chừng qua mấy giây, ánh sáng nhạt của cửa truyền tống và ánh sáng chói mắt từ bãi đá biến mất, lại trở về dáng vẻ vốn có.

Thấy đã truyền tống thành công, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ, một loại cảm giác như trút được gánh nặng xuất hiện ở trong lòng mọi người. Trên mặt của từng người đều hiện lên nụ cười, ngay cả Ngô Tình cũng không còn nhăn mày nhăn mặt như trước nữa.

Ba người một lần, truyền tống như vậy rất nhanh đã giúp cho những người này truyền tống đi, Triệu Phi là tổ cuối cùng được truyền tống. Nhìn mọi người rời đi, trong lòng Sở Lâm Phong cũng có chút kích động, cũng muốn tự mình trở lại, thế nhưng nhiệm vụ của mình còn chưa hoàn thành, hắn không thể lập tức trở về được.

Sở Lâm Phong không đi, tự nhiên Tư Mã Tĩnh Di cũng không đi, tuy rằng trong lòng nàng rất không tình nguyện, nhưng vì Sở Lâm Phong nàng chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi.

- Lâm Phong, vì sao ngươi không quay về?

Tư Mã Tĩnh Di cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy hỏi.

- Ta đã đồng ý với Viện Trưởng lão đầu, lần này phải là đệ nhất nhân, dùng số lượng ma tinh trên người ta bây giờ, dường như còn có chút khó khăn, ta chuẩn bị đi giết thêm mấy người của Hải Long học viện nữa rồi mới trở về, chỉ là nàng lên trở về, không cần thiết phải ở lại đây với ta.

Sở Lâm Phong nói.

- Ta tình nguyện ở lại, bởi vì nơi này có ngươi, nếu như sau khi trở về không có ngươi bên người, loại thời gian này mới thực sự là khó chịu, ngươi hiểu ý của ta không?

Tư Mã Tĩnh Di rất ôn nhu nói.

Sở Lâm Phong nào không biết ý của nàng cơ chứ, đây là bởi vì nàng quá quan tâm tới hắn, quá yêu hắn cho nên mới sẽ như vậy, trong lòng hắn có một loại cảm động không rõ. Nhịn không được dùng một tay ôm Tư Mã Tĩnh Di vào trong ngực.

Sau đó hắn rất ôn nhu nói:

- Ta hiểu rõ tâm ý của nàng, chỉ là như vậy sẽ làm khổ nàng!

Trong lòng Tư Mã Tĩnh Di cảm giác lúc này rất là ấm áp, nàng nói:

- Ta không khổ, chỉ cần có ngươi ở bên người, cho dù có khổ nữa thì ta cũng cảm thấy ngọt ngào.

Sở Lâm Phong trực tiếp dùng hành động thực tế nhất đáp lại lời của Tư Mã Tĩnh Di, môi trực tiếp hôn về phía môi của nàng, dùng sức mút, Tư Mã Tĩnh Di cũng rất nhiệt tình trực tiếp đáp lại cái hôn nồng nhiệt của hắn.

Kim Ma Ngốc Ưng thấy hai người lại hôn ở trước mặt mình, hắn cảm giác lão đại này thực sự quá bá đạo, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên làm như thế nào cho phải.

Mà lúc này Tử Ma Lôi Hồ lại đột nhiên nói:

- Này, đại ca, coi như ngươi muốn thân thiết với tẩu tử thì cũng phải tìm một nơi cho tốt một chút, ta cùng với lông vàng còn ở đây đó, ngươi không biết thu liễm một chút, mắc cỡ chết người rồi!

Tử Ma Lôi Hồ nói vậy khiến cho hai người Sở Lâm Phong phải ngừng lại, Sở Lâm Phong nhìn Tử Ma Lôi Hồ ở trước mặt rồi nói:

- Tiêu Tiêu, ngươi, hai người các ngươi không biết bỏ đi hay sao?

Hiển nhiên hắn có chút im lặng với đầu hồ ly nho nhỏ này.

Lúc này khuôn mặt của Tư Mã Tĩnh Di đã đỏ bừng, thấp giọng nói với Sở Lâm Phong:

- Lâm Phong, ta... ta nghĩ...

Nửa ngày nàng vẫn không có nói ra thành lời.

Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt của nàng đỏ bừng, cả người nóng lên lập tức hỏi:

- Nàng nghĩ cái gì?

Trong miệng Tư Mã Tĩnh Di truyền đến thanh âm như muỗi kêu:

- Ta nghĩ... Ta nghĩ ngươi muốn ta...