Cửu Đỉnh Ký

Chương 140: Mục tiêu công kích




- Bục, bục.

Dung nham chậm rãi lưu động, thi thoảng phun ra từng luồng nhiệt khí. Vũ giả ở đây có mấy người trước nay đã được thấy dung nham?

Không có!

Đến cả Đằng Thanh Sơn, trải qua hai kiếp cũng mới là lần đầu tiên thấy dung nham.

Uy lực dung nham làm cho một đám vũ giả không sợ trời, không sợ đất hoàn toàn bị chấn trụ. Kết cục bi thảm của bảy tên vũ giả làm cho tất cả cao thủ đang rục rịch đều lạnh mình.

- Nhiệt độ thiệt kinh người! - Đằng Thanh Sơn cũng không nhịn được hít mạnh một hơi.

Đại bộ phận khu vực hồ dung nham này đều là dung nham có màu vàng kim. Chỉ có khu vực giữa hồ mới là dung nham màu trắng chói mắt. Rất rõ ràng, dung nham màu trắng có nhiệt độ cực kì cao. Nhưng, cho dù chỉ là dung nham màu vàng kim thì nhiệt độ ở đó phỏng chừng cũng rất cao!

Nóng bỏng! Nóng tới mức có thể trong nháy mắt hòa tan xương.

- Mọi người lên đi. Cướp lấy Hắc Hỏa linh quả!

- Cướp linh quả. Giết!

Xa xa ở bên ngoài, đám vũ giả nhìn thấy những gì phát sinh ở hồ dung nham, vẫn còn hô lớn, cố gắng lấn lên trước.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, liếc mắt nhìn đám vũ giả đang hò hét xa xa:

- Đám vũ giả này thật phiền. Chỉ sợ cao thủ các Đại tông phái chết càng nhiều, họ càng cao hứng!

Ngay lúc này, thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo - Cổ Thế Hữu sang sảng hô lớn:

- Chư vị! Chúng ta tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, nhưng cũng không thể để đám vũ giả bên ngoài kia làm loạn! Mọi người liên thủ, phàm là người bên ngoài lao vào trong này, giết sạch!

- Lão hủ đồng ý!

Ngụy thương Long của Thiết Y Môn hưởng ứng đầu tiên.

- Đồng ý. - Ký Hồng cũng gật đầu.

Phàm là những người ở trong đều đồng ý truyền đạt mệnh lệnh. Ra lệnh cho bộ phận người dưới trướng tập trung ứng phó với người bên ngoài. Phòng ngừa bên ngoài có người tiến vào bên trong.

...

Thông đạo chỉ rộng mấy trượng, vũ giả mà đánh giáp lá cà thì một lượt cũng chỉ được vài người.

Vũ giả của những môn phái nhỏ và vũ giả đơn độc chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng. Tất cả xếp thành hàng một dài tới mấy trăm trượng, nên tuyệt đại đa số chỉ ở phía sau gào thét, căn bản không thể tham chiến. Những vũ giả có thể tham chiến, thật sự quá ít, căn bản không thể uy hiếp tới cao thủ tinh anh của các Đại tông phái!

Đúng là một người giữ cửa, vạn người không qua được!

Các Đại tông phái chỉ tùy tiện phái ra vài tinh anh, luân phiên nhau bịt kín vài thông đạo chủ yếu! Nhất thời, những tên mưu toan làm loạn, cũng không dám động thủ nữa.

Ai động là giết!

- Giết!

Phía sau cũng vẫn có người gào lên.

- Ngươi kêu làm con mẹ gì. Ngươi giỏi thì lên đi.

Ngay lập tức, hía trước có người chửi ầm lên.

- Các ngươi ở phía sau ngồi đó mà xem, để lão tử liều mạng sao?

Không ai ngu! Không ai muốn vì người khác mà hi sinh mạng mình.

- Những vũ giả này không có người chỉ huy thống nhất thì làm sao có thể thắng được?

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng nhìn ra điểm cốt lõi.

- Cho dù mấy ngàn tên vũ giả không tiếc tính mạng đấu với cao thủ các Đại tông phái. Các Đại tông phái cộng lại gần ngàn người cũng có thể giết sạch chúng! Huống chi, những người này phần lớn chỉ tới xem náo nhiệt. Ai muốn vứt bỏ tính mạng mình chứ?

Chỉ trong một thời gian ngắn, thế cục hỗn loạn đã được khống chế.

Đằng Thanh Sơn thoáng nhìn chung quanh hồ dung nham:

- Các thế lực, cộng lại cũng gần ngàn người. Nếu cần chỉ trong nháy mắt có tới hai ba trăm người có thể tham chiến.

- Đừng vội. Bây giờ ai lên trước là người đó muốn chết! - Ký Hồng cười chế diễu

- Khi không có thực lực tuyệt đối vô địch thì cần phải nhẫn nại! - Đằng Thanh Sơn, Quan Lục đứng ở phía sau Ký Hồng đều hiểu.

Khi cao thủ các thế lực lớn đang suy nghĩ phương pháp cướp đoạt thì… Đột nhiên, một đạo ảo ảnh bắn nhanh vào giữa hồ dung nham, tốc độ cực nhanh. Cơ hồ hơn phân nửa cao thủ vây quanh ở hồ dung nham phản xạ lập tức. Tất cả đều phóng ra ám khí trong tay, đủ các loại phi đao, thậm chí còn có người tùy ý ném một tảng đá.

Vù! Vù! Vù!

Vô số ám khí như trận gió lốc cuốn vào ảo ảnh đó.

- Ầm ầm...

Chỉ thấy liên tiếp ánh đao màu xanh sáng rực lên, bọc kín lấy cái bóng đó. Vang lên những tiếng 'Choang ''Choang ''Choang 'liên tiếp. Cơn mưa dày đặc đã hoàn toàn bị ngăn cản. Tuy nhiên nó cũng làm cho tốc độ người đó hơi chậm lại. Chỉ còn cách hồ dung nham chừng hơn mười trượng. Trong khi đó từ bờ bay đến giữa hồ, cũng phải vài chục trượng

- Người này có thể nhảy gần ba mươi thước! Một vũ giả nhất lưu nếu không ai ngăn cản, toàn lực nhảy may ra có thể miễn cưỡng bay tới đó! - Đằng Thanh Sơn nhìn về phía bóng người đó thầm nhủ.

- Nhưng hắn có thể nhảy ra mà lại còn bị ảnh hưởng của nhiều ám khí quá.

- Là Lôi Thần Đao Ngô Việt! - Một thanh âm vang lên.

Chính là Lôi Thần Đao Ngô Việt! Siêu cường giả đứng thứ chín trên Địa Bảng!

Mái tóc dài tung bay, ánh mắt sắc bén, tay áo phất phơ theo gió kèm theo một thanh trường đao lập lóe hàn quang, hoàn toàn nói lên thân phận của Lôi Thần Đao Ngô Việt!

Tài cao gan lớn! Lôi Thần Đao Ngô Việt không coi sự uy hiếp của các cao thủ ở đây vào đâu, nhảy lên đoạt Hắc Hỏa linh quả!

- Đáng tiếc. Cao thủ này lại phải chết như vậy.

Thấy cảnh này, không ít người thầm thở dài. Cho dù là cao thủ Địa Bảng, một khi lọt vào trong dung nham, cũng sẽ không còn hài cốt.

- Không đúng!

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, nhìn về phía Lôi Thần Đao Ngô Việt đang ở giữa không trung.

- Vèo!

Ánh mắt Ngô Việt không có vẻ kinh hoảng chút nào. Tay trái hắn móc trong ngực ra một quyển sách nhanh như chớp, ném xuống thật nhanh.

Bộ sách xoay tròn trong không trung, thân ảnh Ngô Việt nhanh chóng hạ xuống, điểm lên quyển sách.

- Vù!

Bộ sách chìm hẳn vào trong dung nham.

- Bùng!

Bề mặt dung nham xuất hiện một ngọn lửa, bộ sách lập tức hóa thành tro bụi. Còn Ngô Việt cũng dựa vào đó mà bay thêm mấy trượng, đáp xuống tảng đá đen giữa hồ dung nham.

Nói thì chậm, nhưng thực tế thì rất nhanh!

- Không tốt!

Ký Hồng, Ngụy Thương Long, Cổ Thế Hữu, Đỗ Cửu và hai vị trưởng lão Hắc Bạch... Tất cả các cao thủ đều biến sắc. Thực lực thứ chín trên Địa Bảng, Ngô Việt một khi có thể có được chỗ đứng dưới chân, vậy những người khác còn ở ngoài hơn mười trượng, căn bản không thể uy hiếp tới hắn. Cho dù rất khó uy hiếp, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn thành công.

- Vù!

- Vù!

- Vù!

...

Rất nhiều ám khí lại một lần nữa cuốn về phía Lôi Thần Đao Ngô Việt. Đứng bên bờ hồ dung nham, Đằng Thanh Sơn trong tay cũng cầm một thanh phi đao, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng người đó:

- Ngô Việt! Mặc dù ta có hảo cảm với ngươi. Nhưng... Vào lúc như thế này, ta cũng không thể lưu thủ.

Khi Đằng Thanh Sơn nhìn đúng thời cơ, chuẩn bị ném phi đao thì ….

- A!

Một tiếng gào trầm trầm, thê thảm vang lên.

Chỉ thấy Lôi Thần Đao Ngô Việt một cước vừa đạp trên tảng đá hắc sắc.

- Vù!

Chân phải chợt bốc lên ngọn lửa. Lôi Thần Đao Ngô Việt thậm chí còn không kịp bước lên ngắt lấy Hắc Hỏa linh quả! Chỉ thấy chân phải của hắn vừa đặt lên tảng đá …

Đạp mạnh một cái!

Ngô Việt nhanh chóng bay ngược về bờ hồ, trường đao trong tay cũng đẩy bắn đi rất nhiều ám khí.

Tất cả mọi người đều chết lặng người nhìn cảnh này!

- Cút ngay!

Ngô Việt gầm thét, vung mạnh thanh đao lên một cái. Đám vũ giả ở phương hướng hắn lao vào lập tức dạt ra. Ngô Việt xoay người một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống, chụp lấy chân phải mình. Chiếc giầy phải đã bị cháy mất. Phần da thịt ở chân phải cũng bỏng nặng, máu chảy đầm đìa, còn thấy cả xương ngón chân.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngẩn người ra!

Đằng Thanh Sơn cũng giật mình nhìn về phía tảng đá giữa hồ dung nham. Chỉ vừa mới dậm chân lên đó, ngay lập tức phải bắn ngược về. Quá trình chân hắn đạp vào tảng đá hắc sắc tuyệt đối không tới một giây! Chỉ ngắn ngủi như vậy, mà khiến cho chân một vũ giả nhất lưu trở thành như vậy…

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

Tảng đá hắc sắc đó quả là nóng tới mức vô cùng đáng sợ. Phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào tảng đá hắc sắc. Dung nham không ngừng bốc lên khói trắng:

- Đúng rồi! Tảng đá hắc sắc đó nằm trong hồ dung nham! Chung quanh nó lại không ngừng phun ra dung nham màu trắng. Dung nham màu trắng nóng tới mức khó tin. Mà tảng đá hắc sắc, tiếp xúc với dung nham trắng lâu như vậy làm sao mà không nóng cho được?

Sắt thép có khả năng dẫn nhiệt rất mạnh. Tảng đá hắc sắc phỏng chừng cùng loại với loại quặng hiếm như Vạn Niên Hàn Thiết. Khẳng định là nó dẫn nhiệt rất tốt! Nếu không thì cũng không có khả năng nóng tới mức như thế.

- Dung nham màu trắng nóng đến mức không tưởng. Còn đá hắc sắc bề ngoài nhìn rất bình thường, nhưng nhiệt độ ngoài của nó tối thiểu cũng phải mấy trăm độ!

Đằng Thanh Sơn suy đoán.

...

- Mau. Đưa chiến ngoa hàn thiết (cái ủng bằng sắt) cho ta!

Thanh âm Cổ Thế Hữu từ xa truyền đến. Lúc này không ít cao thủ đều bắt đầu đổi ủng.

- Tảng đá nóng bỏng như vậy. Ủng làm bằng da thuộc bình thường vừa lên là bị thiêu hủy ngay. Chỉ dựa vào chiến hoa của Hắc Giáp quân chúng ta cũng được rồi. - Ký Hồng cười nói.

Cao thủ Hắc Giáp quân được trang bị trọng giáp thống nhất. Không chỉ trên người, đến cả những phụ tùng khác từ đầu tới chân đều có đủ. Mũ trụ, hộ tâm, chiến hoa đều có thể chống được đao kiếm.

Ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục đều đi chiến hoa! Chiến hoa hai người Ký Hồng và Quan Lục thậm chí còn có pha cả huyền thiết. Chiến hoa của Đằng Thanh Sơn cũng pha thiên niên hàn thiết. Loại chiến hoa dùng tài liệu trân quý như thế này, không thể cháy được ở nhiệt độ cao, cũng không thể hòa tan.

- Lôi Thần Đao Ngô Việt độc lai độc vãng, lại đi ủng bình thường, dám đạp lên tảng đá…đúng thật là xui xẻo. - Ký Hồng cười.

Đằng Thanh Sơn nhìn quanh. Chung quanh không ít cao thủ đều đang đổi ủng. Bọn họ tìm những đôi chiến hoa bằng sắt thép mà đi vào. Loại ủng này rất nặng, tạo thành áp lực rất lớn trên đôi chân. Do đó ngoại trừ quân đội, cao thủ nội kình bình thường đều là chỉ đi những đôi ủng thoải mái.

- Thanh Sơn, Quan Lục!

Ký Hồng thì thào nhỏ giọng.

- Bây giờ tất cả mọi người đều đã rục rịch. Chúng ta chỉ có thực lực chừng ấy, tuyệt đối không thể làm chim đầu đàn được! Nhưng... Tất cả mọi người cũng không ai nhường ai. Một khi tất cả vọt lên… Quan Lục, ngươi ở lại đây. Thanh Sơn theo ta đánh tới, cướp đoạt Hắc Hỏa linh quả và Hắc Hỏa linh căn!

Quan Lục nhướng mày:

- Ta...

Ký Hồng sầm mặt lại. Quan Lục liền không dám nói thêm, chỉ liếc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Ký Hồng nhìn quanh, những cao thủ khác cũng đang thu mình. Ký Hồng thì thào nhỏ giọng:

- Thanh Sơn, đợi lát nữa cần phải hành động cho thống nhất! Hái được Hắc Hỏa linh quả, tông chủ rất có thể sẽ cho ngươi đó! Nếu chúng ta chỉ có được Hắc Hỏa linh căn... Tông chủ cũng không coi trọng món đồ đó lắm. Do đó, mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta vẫn là Hắc Hỏa linh quả!