Cửu Đỉnh Ký

Chương 83: Thương Giang kiếm quyết




"Khiêu chiến Đằng Thanh Sơn?" Đằng Thanh Hổ không khỏi nín lặng. Trong lòng hắn Đằng Thanh Sơn chính là không gì không thể làm được. Nhưng dù sao Đằng Thanh Sơn ngày trước chỉ xông pha ở Nghi Thành, gặp được quá ít cao thủ. Mà hôm nay, chỗ này chính là địa bàn của Quy Nguyên Tông, võ giả hậu thiên đỉnh phong đều có hàng tá.

Bất kể là đám nhất lưu võ giả Ngũ Mạn, Công Dương Khánh hay là đông đảo quân sĩ Hắc Giáp Quân, đều ngưng thần quan sát cuộc chiến này.

"Có ý tứ!" Gia Cát Nguyên Hồng nhìn thấy một màn này, tiếu ý trên mặt càng đậm.

Vị lão giả tóc bạc áo đen tuổi tương đối lớn và vị tráng hán rắn rỏi trong tứ đại thống lĩnh đều rất hứng thú quan sát, mà đôi mắt vị thống lĩnh Tàng Phong khá trẻ cũng híp lại, ánh mắt phảng phất như lưỡi dao lãnh toát.

Mà nữ thống lĩnh kia lại lẳng lặng quan sát.

Trên lôi đài, hai thanh niên cao thủ đứng ở hai đầu.

Đằng Thanh Sơn, thân cao bảy xích bốn thước < gần 1m85 >, nội gia quyền tu luyện đến đỉnh phong. Thể hình cũng coi như tương đối cường tráng. Mà Nhạc Tùng chiều cao so với Đằng Thanh Sơn không kém bao nhiêu, nhưng phần vai Nhạc Tùng lại rộng hơn, cánh tay cũng dài hơn, cả người có vẻ càng cường tráng hơn.

Chỉ từ bề ngoài căn bản nhìn không ra điểm khác biệt giữa hai người.

Thương Giang, Nhạc Tùng! Sư phụ Thương Giang Nhất Kiếm, hôm nay vừa mới xuất sư đến Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông tiếp thụ ma luyện. Ở bên ngoài, ngoại trừ vài tuyệt đỉnh cao biết Thương Giang Nhất Kiếm có người đệ tử như này, có lẽ rất nhiều người còn không biết có một nhân vật như Nhạc Tùng.

Nghi Thành, Đằng Thanh Sơn! Quái vật tuổi gần mười sáu, thanh danh tương tự cũng không nổi bật. Dù sao thì Nghi Thành đệ nhất cao thủ vốn không đáng để khoe khoang.

Hai thanh niên, ai mạnh hơn?

Cả thao trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều quan sát hai người. "Đằng Thanh Sơn, hãy cẩn thẩn!" Nhạc Tùng tự tin cười, rút thanh trọng kiếm màu đen sau lưng ra. "Ra tay đi!" Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi thương, bình tĩnh nhìn đối thủ.

Ánh mắt Nhạc Tùng đột nhiên sáng rực, cả người khí thế tuôn trào, gầm nhẹ một tiếng. "Đằng Thanh Sơn, trước tiên tiếp 'Phá Lãng Thức' của ta!" Chân hắn khẽ động, rút ngắn khoảng cách với Đằng Thanh Sơn, trọng kiếm màu đen trong tay lại đơn giản chém thẳng một nhát!

Rầm!

Một cú chém thế mạnh lực mạnh!

Đằng Thanh Sơn trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng sóng biển, mà thanh trọng kiếm đã hạ xuống đỉnh đầu.

"Phá!" Đằng Thanh Sơn đứng thẳng tại chỗ, tay phải khẽ rung, trường thương lập tức như độc xà xuất động, khéo léo chạm lên trọng kiếm khiến thanh trọng kiếm không tự chủ hơi nghiêng sang bên, nhưng vẫn chém về phía bả vai Đằng Thanh Sơn như trước.

"Hả? Kình đạo thực mạnh, thực quỷ dị!" Đằng Thanh Sơn giật mình, vội nghiêng người né một kiếm này, "Thương pháp 'Như Ảnh Tùy Hình' của ta không ngờ lại chẳng cách nào hoàn toàn hóa giải lực công kích, khống chế hướng công kích của hắn. Kiếm pháp này quả nhiên có chỗ đặc thù." Người bình thường giao thủ với Đằng Thanh Sơn, thường thường vũ khí vừa chạm, Đằng Thanh Sơn đã thắng rồi.

Nhưng lúc này đã xuất hiện vấn đề.

"Sao có thể?" Đằng Thanh Sơn giật mình, Nhạc Tùng kia càng giật mình hơn. "Ta ở trong Thương Giang luyện tập kiếm pháp, ngay cả dòng chảy ngầm của Thương Giang cũng không cách nào thay đổi thế kiếm của ta. Trường thương của hắn sao có thể có kình đạo mạnh như vậy được!" Trong cảm giác của Nhạc Tùng, mũi trường thương của Thanh Sơn tựa như dòng xoáy ngầm dưới đáy sông Thương Giang, vừa va chạm kiếm thế lập tức bị ảnh hưởng. "Chẳng trách tên Ngưu Triển kia vừa chạm vào trường thương của Đằng Thanh Sơn vũ khí liền nghiêng xa như vậy, trực tiếp thua luôn. Ta sớm đã đạt tới cảnh giới 'nhân kiếm hợp nhất' mà kiếm thế vẫn bị ảnh hưởng y như trước. Có điều ta không tin Đằng Thanh Sơn có thể liên tục tiếp được 'Phá Lãng Tam Thập Tam Kiếm' của ta!" Nhạc Tùng nhịp chân ảo diệu, trọng kiếm trong tay chiêu trước nối tiếp chiêu sau.

"Cheng!" "Cheng!" "Cheng!"… Nhạc Tùng vây lấy Đằng Thanh Sơn, không ngừng di chuyển vị trí, phảng phất như một con cá trong nước vô cùng linh hoạt, mà mỗi nhát trọng kiếm kia đều là thế mạnh lực mạnh.

"Kiếm pháp thực quỷ dị!" Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy trọng kiếm của đối phương, lần sau nặng hơn lần trước. "Bồng!" "Bồng!"… Nham thạch dưới lòng bàn chân Đằng Thanh Sơn xuất hiện một cái dấu chân, mỗi một lần di chuyển, bàn chân Đằng Thanh Sơn đều xuất hiện một dấu chân.

"Thật ngoạn mục!" Gia Cát Nguyên Hồng quan sát trận chiến này cười rộ lên. " 'Phá Lãng Tam Thập Tam Kiếm' trong Thương Giang Kiếm Quyết, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước! Ban đầu mỗi kiếm chỉ có lực xung kích chừng vạn cân, sau đó càng ngày càng nặng. Có điều thương pháp Đằng Thanh Sơn lại càng huyền diệu, cả người không ngờ lại dễ dàng hóa giải kình lực xuống mặt đất.Thân thể không chút nào chịu ảnh hưởng, chỉ riêng phần khống chế đối với kình lực này, thực sự khiến người ta thán phục, không biết dưới dạng hoàn cảnh gì mới có thể tạo ra một thiên tài như thế nữa!"

Mượn lực hóa giải lực!

Đằng Thanh Sơn kiếp trước chính là tông sư nội gia quyền, đối với cơ nhục, gân cốt toàn thân sớm đã đạt tới đỉnh phong, đối phương thế mạnh lực mạnh nhưng kình lực mỗi lần Đằng Thanh Sơn đều dễ dàng truyền dọc theo hai chân xuống mặt đất. "Đằng Thanh Sơn này không ngờ một mực di chuyển trong phạm vi một trượng." Lão giả tóc bạc áo bào kinh ngạc tán thán nói.

" 'Phá Lãng Tam Thập Tam Kiếm' của Nhạc Tùng mới sử dụng đến kiếm thứ hai mươi ba, càng về sau lực đạo càng lớn. Ta không tin Đằng Thanh Sơn này có thể dễ dàng phòng thủ trong ba mươi ba kiếm." Tàng Phong thống lĩnh lạnh lùng nói, 'Phá Lãng Tam Thập Tam Kiếm' uy danh rất thịnh.

Cho dù là chính Tàng Phong cũng bắt buộc phải dùng toàn lực đối phó mới có thể ngăn cản, không thể thoải mái như vậy được.

Trên lôi đài, thân hình Nhạc Tùng nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng kiếm thế lại nặng như núi! Một kiếm rồi lại một kiếm, liên tiếp không ngừng!

Cheng! Cheng! Cheng!

Đằng Thanh Sơn vẫn di chuyển trong phạm vi một trượng như cũ, trường thương trong tay mỗi lần hơi chạm vào trọng kiếm liền thu lại, mặc dù mỗi lần Đằng Thanh Sơn đều lưu lại trên đất một dấu chân rất sâu, nhưng bản thân Đằng Thanh Sơn lại cười càng ngày càng đậm.

"Có thể sáng tạo ra kiếm pháp này, thực sự là thiên tài! Kiếm pháp tựa như nước sông thao thao bất tuyệt, kiếm này nối tiếp kiếm kia, uy lực càng ngày càng lớn, khí thế càng ngày càng thịnh. Thực muốn xem xem kiếm thế này lúc nào thì đến cùng!" Kình lực hai tay Đằng Thanh Sơn sử dụng đều khoảng vạn cân.

Ngoại trừ con giao long nơi Hàn đàm kia, đến nay còn chưa ai có thể bức bách Đằng Thanh Sơn sử ra lực lượng đáng sợ trong cơ thể. "Kiếm thứ ba mươi hai rồi! Lực xung kích một kiếm này thấp nhất có mấy vạn cân, cao thủ hậu thiên đỉnh phong bình thường sớm đã bị chém chết rồi." Trường thương Đằng Thanh Sơn khẽ xoay, lại một lần nữa ngăn cản một kiếm của đối phương. Kình lực đáng sợ thông qua trường thương truyền đến hai tay, dễ dàng dọc theo xương cốt, mô cơ, gân cốt, cơ nhục truyền đến hai chân. Đối với nội kình của Đằng Thanh Sơn không chút hao tổn nào.

"Kiếm thứ ba mươi ba!" Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm đếm kiếm chiêu của đối phương.

"Bồng!" Một kiếm cuối cùng của Nhạc Tùng không ngờ lại là hai tay cầm, điên cuồng chém mạnh một lần, mang theo uy thế còn lại của ba mươi hai kiếm trước, một kiếm này thậm chí còn khiến không khí xung quanh trở nên chấn động, tiếng gió rít ầm ầm. Khiến cho tình cảnh chiến đấu của người xem xung quanh trở nên vặn vẹo.

"Cheng!" Vẫn chiếu theo một thương cực kỳ đơn giản như trước, xuất thương đơn giản, tiết kiệm. Nhưng trong nháy mắt khi trọng kiếm đối phương chạm phải thì cả trường thường trong nháy mắt liền sinh ra lực xoáy đáng sợ, hệt như xoáy nước đáng sợ nhìn không thấy trong bóng tối, cuốn lấy trọng kiếm đối phương, biến đổi kiếm thế đối phương.

"Ha ha… sảng khoái, thật sảng khoái!" Nhạc Tùng đã lùi ra ngoài mấy trượng, cả người hưng phấn, đôi mắt đều hơi hơi phớt hồng, cười phá lên: "Có thể một mạch tiếp 'Phá Lãng tam thập tam kiếm' của ta, thương pháp của Đằng huynh ta cực kỳ bội phục. Không biết thương pháp của Đằng huynh tên gọi là gì?" "Thương pháp tên là 'Như Ảnh Tùy Hình'. Đằng Thanh Sơn cũng khen ngợi nói, "Thân pháp, kiếm pháp của Nhạc huynh cũng vô cùng huyền diệu, không biết tên gọi chi?" Đằng Thanh Sơn vừa rồi cũng nghe đối phương nói đến 'Phá Lãng Thức', rất hiển nhiên bộ kiếm pháp này không chỉ có một thức này.

"
Kiếm pháp này của ta, chính là do sư phụ ta ở Thương Giang cảm ngộ trăm năm mà sáng chế ra, tên là 'Thương Giang Kiếm Quyết', vừa rồi ta sử dụng chính là 'Phá Lãng Thức' trong 'Thương Giang Kiếm Quyết'! Còn về thân pháp của ta, tên là 'Du Long Thức'!" Nhạc Tùng thẳng thắn nói. Thực ra tên võ công bí tịch cũng chẳng cần phải giữ bí mật.

Lời vừa dứt, bên dưới nơi nơi huyên náo!

"
'Thương Giang Kiếm Quyết', đó chính là 'Thương Giang Kiếm Quyết'? Nhạc Tùng này là đệ tử của 'Thương Giang Kiếm Thánh'?" Võ giả quan sát cuộc chiến tại đây cũng biết một vài nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong thiên hạ. 'Thương Giang Nhất Kiếm' Ngụy Vu Nhai, là một vị siêu cấp cường giả cực kỳ nổi danh trên Cửu Châu đại địa, một trong ba mươi sáu người được liệt danh trên 'Thiên Bảng', được tôn xưng là 'Thương Giang Kiếm Thánh'.

'Thương Giang Kiếm Quyết' tổng cộng có sáu thức, uy lực cực lớn. "
Đằng huynh, 'Điệp Lãng Thức' trong 'Thương Giang Kiếm Quyết' ta còn chưa đại thành. Dùng đến không cách nào thu phóng tùy tâm. Huynh phải cẩn thận." Nhạc Tùng trịnh trọng nói.

Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên vui mừng.

Nhạc Tùng này ngoại trừ 'Phá Lãng Thức' vừa rồi không ngờ còn có 'Điệp Lãng Thức' càng lợi hại hơn.

"
Ha ha.. Nhạc huynh, khỏi cần lưu thủ, cứ viếc tới đi." Đằng Thanh Sơn cầm thương đứng.

Nhạc Tùng vẻ mặt trịnh trọng, trên mặt hắn nổi lên quầng sáng màu xanh, mũi kiếm của thanh trọng kiếm màu đen kia không ngờ lại có liên tiếp khí kình thoát ra, bắn vào nham thạch trên đất, chấn nát nham thạch thành bụi phấn. Rất hiển nhiên, Nhạc Tùng không cách nào hoàn toàn khống chế nội kình.

"
Điệp Lãng Thức!" Nhạc Tùng gầm nhẹ một tiếng. "Ầm rầm rầm!" Thanh trọng kiếm kia dẫn theo tiếng sông gào thét rất rõ ràng, chém về phía Đằng Thanh Sơn.

Từng cỗ nội kình chấn động, sản sinh ra tiếng nước sông gào thét, thanh trọng kiếm trong tay Nhạc Tùng dường như biến thành Thương Giang đầy căm phẫn, nuốt lấy Đằng Thanh Sơn.

Kiếm chưa tới, khí thế đã khiến Đằng Thanh Sơn kinh hãi.

"
Không hay! Kiếm này uy lực so với các kiếm trước lớn hơn quá quá nhiều!" Đằng Thanh Sơn thầm giật mình, chỉ đơn thuần dựa vào 'Như Ảnh Tùy Hình' thương pháp tuyệt đối vô phương hóa giải cỗ lực công kích này. Đằng Thanh Sơn nếu dựa vào khí lực cường đại, có thể trực tiếp một thương đập chết đối phương.

Chưa tới lúc cần thiết, Đằng Thanh Sơn không muốn bộc lộ lực lượng kinh nhân của mình. Đây là bí mật lớn nhất của hắn!"
Phải sử dụng đến 'Hỗn Nguyên Nhất Khí' thương pháp rồi!" 'Như Ảnh Tùy Hình' thương pháp dù sao cũng chỉ là thương pháp công kích, mặc dù có công năng hóa giải lực nhưng sao có thể so sánh với 'Hỗn Nguyên Nhất Khí' thương pháp chứ? 'Hỗn Nguyên Nhất Khí' thương pháp mới là thương pháp phòng ngự duy nhất trong 'Ngũ Hành thương', là thương pháp phòng ngự hóa giải lực cực mạnh.

"
Viu!" Luân Hồi thương xoay tròn!

Thương ảnh bay múa, Đằng Thanh Sơn trước người phảng phất như hóa thành một dòng xoáy ứ đọng sâu thẳm, trong nháy mắt khi trọng kiếm của Nhạc Tùng tiếp xúc với thương ảnh của Đằng Thanh Sơn, nước sông Thương Giang căm phẫn phảng phất như bị dòng xoáy nuốt mất, cỗ lực đạo quỷ dị kia khiến Nhạc Tùng chật vật ói máu. "
Buông tay!" Đằng Thanh Sơn quát to một tiếng.

Hô!

Đối mặt với lực thôn phệ đáng sợ, Nhạc Tùng cũng không cách nào khống chế nổi trọng kiếm trong tay nữa, trọng kiếm trực tiếp rời khỏi tay, bị cuốn đi, mãnh mẽ nện xuống nham thạch trên đất, cả lôi đài đột ngột rung rinh, phảng phất như bị thiên thạch ngoài vũ trụ nện xuống lôi đài vậy.

Rầm!

Nham thạch trên lôi đài hoàn toàn nứt toác ra, từng vết nứt dữ tợn kéo dài, thạch phấn vỡ vụn bay khắp nơi.

"
Sao, sao có thể…" Tay phải Nhạc Tùng hơi phát run, khó tin nhìn trọng kiếm ngập trong hố đá vụn, hết thảy những điều này, hắn không cách nào tin tưởng.