Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 2 - Chương 16




Nhẫm Cửu nói: “ Đến một con đập chết một con!”.

Trong đầu Nhẫm Cửu loáng thoáng nghe thấy một giọng nói, bảo Nhẫm Cửu đi về phía chiếc đĩa kim loại rơi xuống.

Một giây sau, các sinh vật không mang hình người đang chiến đấu với Nhẫm Cửu dường như bị mù mắt tập thể, không thèm nhìn Nhẫm Cửu nữa mà vội vã chạy đến góc thành Giang Châu chỗ chiếc đĩa kim loại rơi xuống.

Nhẫm Cửu nhân cơ hội chém chết hai con, nói với Sở Cuồng vừa chạy đến nơi: “Bọn chúng phải đi tìm cái đĩa đó. Chúng ta cũng đi theo chứ?”.

Sở Cuồng trầm tư: “Thiết bị bay đó thuộc loại dùng cho quân y, không có lưới phòng hộ, sau khi bị pháo hạt bắn chúng, xác suất có người sống là cực nhỏ. Bây giờ còn lệnh cho sinh vật không mang hình người tập kết về phía đó nghĩa là phải thu hồi một số tài liệu hoặc vật thể cơ mật. Dù không biết cụ thể là cái gì, nhưng nắm giữ tư liệu trong tay quân ta luôn tốt hơn để quân địch thu hồi hoặc tiêu hủy. Phải đến đó trước bọn chúng”.

Nhẫm Cửu vung trường kiếm màu bạc lên: “Tóm lại là phải đến đầu tiên, dù không đến đầu tiên cũng phải chém chết con nào đến đầu tiên, đúng không? Em hiểu rồi, chuyện động não anh lo, còn động thủ thì cứ để em. Đi nào!”. Nhẫm Cửu cầm trường kiếm tung người nhảy về phía trước, hào hứng như một đứa bé có đồ chơi mới.

Kì thực Sở Cuồng có thể hiểu được tâm tình của Nhẫm Cửu. Có lẽ trước kia hắn cũng từng có tâm tình như vậy, nhưng sau quá nhiều giết chóc và nghi kị, sự vui sướng khi có được sức mạnh lại kém xa sự cô độc vì bị xa lánh. Đã không phải người, cũng không phải sinh vật mang hình người, là một sinh vật mà đối với bất kì bên nào cũng là kẻ ngoại tộc, trong đó vô số những trận chiến liên miên, Sở Cuồng đã mài nhẵn tất cả mọi cảm xúc của mình.

Hơn nữa sau khi thành công, biến thành người đồng hóa cũng không phải là tất cả đều tốt đẹp. Mọi thứ đều là tương đối. Mỗi lần sử dụng sức mạnh của người đồng hóa xong, sau khi chuyển đổi thành người bình thường, sức mạnh tăng vọt sẽ khiến cơ bắp và khung xương nhận sự đau đớn tương ứng. Chỉ có điều những đau đớn chỉ là chuyện vặt so với tỉ lệ tử vong. Nhưng lúc đầu cơ thể người được tiêm thuốc còn chưa quen với trạng thái của người đồng hóa, cho nên sau khi mỗi lần chuyển đổi, sự đau đớn sẽ càng rõ ràng.

Trước đó Sở Cuồng đã bỏ ra một ngày để nói với Nhẫm Cửu những kiến thức có liên quan đến người đồng hóa, nhưng lúc đó Nhẫm Cửu chỉ ngậm bút ngủ gật, căn bản không nghe vào tai lời nào. Mặc dù sau khi Nhẫm Cửu thức dậy, Sở Cuồng đã nhấn mạnh lại điều này, nhưng nhìn cách Nhẫm Cửu nhảy nhót khắp nơi hôm nay thì rõ ràng là nghe vào tai nọ lại ra tai kia... Sở Cuồng thở dài một tiếng. Nhưng thôi cũng được, mỗi lần ngã là một lần bớt dại. Đối với Nhẫm Cửu, phải bị thiệt mới có thể trưởng thành nhanh hơn.

Bước trên con đường máu Nhẫm Cửu vừa mở ra, hắn đang định nhanh chóng đuổi theo thì nhìn thấy một người chật vật bò từ trong một ngôi nhà đã sụp một nửa ra. Đó là Lâm Cẩn Phong lúc trước bị Nhẫm Cửu ném vào.

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ rực giống như Nhẫm Cửu của Sở Cuồng, hỏi: “Các ngươi rốt cục là cái gì...”. hắn còn chưa nói xong, chợt thấy lửa bốc lên rất cao ở phía đông thành Giang Châu, cùng với đó là tiếng nổ và tiếng la hét sợ hãi của người dân, làm kinh động cả thành Giang Châu.

Đó là nơi thiết bị bay rơi xuống. Sở Cuồng nghiêm mặt, tung người nhảy một bước rất xa. Lâm Cẩn Phong cắn răng chạy theo bóng Sở Cuồng về phía đông thành Giang Châu.

Nhẫm Cửu chạy tới phía đông thành trước tiên, còn chưa đến gần đã có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời như lửa địa ngục thiêu đốt, giương nanh múa vuốt như muốn cắn xé trọn cả bầu trời đêm. Dân chúng sớm đã chạy trốn tứ tung, trên đường đi còn nghe thấy tiếng kêu khóc ầm ĩ, nhưng đến gần thì xung quanh lại trở lên tịnh mịch. Ngoài tiếng lửa hừng hực và những tiếng nổ thỉnh thoảng vang lên trong chiếc đĩa kim loại, gần như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác. Tuy nhiên trong không gian yên tĩnh đến kì lạ như vậy, tim Nhẫm Cửu đột nhiên lại bắt đầu đập nhanh hơn như thể dự cảm được nguy hiểm nào đó, đột ngột đến mức chính bản thân Nhẫm Cửu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Bây giờ tai Nhẫm Cửu nghe được xa hơn trước, mắt cũng có thể nhìn rõ ràng hơn trước. Nhưng Nhẫm Cửu lại không phát hiện có gì bất thường, chỉ  trừ bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt và.....

Tiếng bước chân?

Nhẫm Cửu cau mày, ánh mắt khóa chặt chiếc đĩa kim loại. Đột nhiên một bóng dáng nhạt nhòa xuất hiện trong đám lửa hừng hực, dường như là thân hình một người đàn ông, nhưng lại cao lớn hơn đàn ông bình thường rất nhiều. Hai tay hắn dường như nắm hai thanh kiếm, đi từng bước một ra ngoài đống lửa. Đến lúc hắn đi ra ngoài một chút nữa, Nhẫm Cửu mới nhìn thấy thân hình người này bốc lửa, nhưng ngọn lửa lại hoàn toàn không làm hắn tổn thương. Hắn đi cực kì thản nhiên giữa ngọn lửa cháy rừng rực.

Sinh vật không mang hình người? Từ bên trong đĩa kim loại rơi ra? Nhưng chẳng phải Sở Cuồng đã nói xác suất sống sót của người trong đó cực nhỏ hay sao? Hay là vì hắn là sinh vật không mang hình người?

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhẫm Cửu, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ  về những vấn đề này thì sinh vật không mang hình người đó đột nhiên lao tới. Nhẫm Cửu sững sờ, người đó đã dừng lại trước mặt Nhẫm Cửu, nhanh đến mức ngay cả Nhẫm Cửu bây giờ cũng không kịp phản ứng.

Người này cao hơn Nhẫm Cửu rất nhiều, thân hình cũng to gấp đôi Nhẫm Cửu. Nhưng lạ ở chỗ tỉ lệ giữa đầu và thân thể người này rất chênh lệch, nhìn kĩ thì chân hắn cũng quá to mà tay lại nhỏ hơn chân rất nhiều, cánh tay cũng dài một cách kì lạ. Đến khoảng cách này Nhẫm Cửu mới nhìn thấy không phải người này cầm kiêm trên tay mà bàn tay hắn chính là một lưỡi kiếm sắc rất dài, lưỡi kiếm này hình như là kim loại, còn phản chiếu ánh lửa phía sau.

Hắn quả thực rất giống một quái vật được lắp ráp lại mà thành!

Cho dù đã gặp yêu quái rắn, yêu quái khỉ và rất nhiều sinh vật không mang hình người khác nhau, nhưng khi nhìn thấy hắn, Nhẫm Cửu vẫn không khỏi rùng mình. Nhẫm Cửu còn chưa kịp kiềm chế cảm giác sợ hãi thì hắn đã vung tay chém về phía Nhẫm Cửu. Nhẫm Cửu vội vàng giơ kiếm lên đỡ, cánh tay nhỏ bé của đối phương  không ngờ lại mạnh đến bất ngờ. Nhẫm Cửu đỡ được một đòn như búa tạ của hắn, đầu gối khuỵu xuống, đá xanh lát đường dưới chân rạn vỡ.

“Ngươi...là...yêu quái gì...”.

Nhẫm Cửu nghiến răng nghiến lợi nói, liều mạng đẩy tay yêu quái ra nhưng lại bị đè mạnh xuống, không thể cử động được. Trong lòng nảy ra một ý, nhẫm Cửu đột nhiên rút kiếm lui lại. Nàng vốn cho rằng tốc độ của mình đã đủ nhanh, nhưng không ngờ trong nháy mắt nàng thu kiếm, hắn đá mạnh một cú vào hông nàng. Nàng bị đá tung ra ngoài như một quả bóng, xuyên thủng tường bao của một hộ gia đình ven đường, xuyên qua sân, va sụp xà nhà, xuyên qua hậu viện, lăn hai vòng dưới đất, va vào làm gãy một cây to trên đường đối diện mới dừng lại được.

Nhẫm Cửu ngã xuống đất, ho sặc sụa, máu từ trong miệng phun ra, cảm thấy khó chịu như lục phủ ngũ tạng của mình bị đá vỡ nát. Rốt cục đây là...yêu quái gì?

Nhẫm Cửu mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn, qua những lỗ thủng nàng vừa tạo ra, nàng nhìn thấy con yêu quái tay kiếm đó nhảy lên, nhảy qua nhà cửa hạ thẳng xuống trước mặt mình. Yêu quái có một khuôn mặt cực kì già nua, còn có một chòm râu bạc trắng, hoàn toàn không hợp với thân thể to khỏe của hắn. Ánh mắt hắn trống rỗng mà lạnh lẽo, giơ cánh tay giống như lưỡi kiếm lên cao, không chút do dự chém xuống người  Nhẫm Cửu.

Lúc này Nhẫm Cửu lại đột nhiên thở phào một hơi: “Anh đến... chậm quá”.

Thanh trường kiếm màu đen chặn bàn tay kiếm của yêu quái lại. Trong đôi mắt đỏ rực của Sở Cuồng dường như có ánh sáng lóe lên. Như có mắt sau lưng, hắn nhìn thấy Nhẫm Cửu đang vùng vẫy bò dậy, lạnh giọng nói: “Chức trách của người bị thương là dưỡng thương. Nằm yên đấy!”.

Nói xong hắn hất chân một cái, thanh trường kiếm màu bạc của Nhẫm Cửu bị Sở Cuồng đá lên cao. Yêu quái liếc mắt, tay kia muốn đánh bay trường kiếm màu bạc sang bên cạnh, nhưng thanh trường kiếm màu đen trong tay Sở Cuồng lại biến thành một khẩu súng màu đen với một tốc độ khó tin. Lúc này hắn không khách sáo chút nào, bàn chân giẫm thẳng lên tay Nhẫm Cửu, tay bấm vào chỗ lõm trên thân súng. Sau một tiếng tít, ánh đỏ bắn thẳng vào đầu yêu quái.

Yêu quái bị đánh lùi lại một bước. Sở Cuồng vung tay tóm được thanh kiếm bạc, khẩu súng đen cũng nhanh chóng hóa thành trường kiếm. Tay cầm hắc bạch song kiếm, Sở Cuồng đứng chắn phía trước Nhẫm Cửu: “Chuyện tiếp theo để anh lo!”.

Nhẫm Cửu nhìn đầu ngón tay bị giẫm đỏ ửng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Giẫm vào tay người ta không chút khách khí, trong lòng anh thật sự có em sao?”. Nhưng Nhẫm Cửu vẫn nghe lời Sở Cuồng, ngoan ngoãn ngồi dựa vào gốc cây. Nhẫm Cửu có thể cảm thấy máu trong người đang chảy rất nhanh, cảm giác đau đớn dần dần vơi bớt, một số vết thương ngoài da thậm chí lành lại với tốc độ mắt thường thấy được.

Người đồng hóa... đúng là một thân thể mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Nhẫm Cửu nghĩ vậy, ngẩng đầu lên nhìn. Sở Cuồng đang đánh nhau với yêu quái đó. Yêu quái cao to hơn Sở Cuồng khá nhiều nhưng vẫn bị Sở Cuồng áp chế. Xem ra chênh lệch giữa Sở Cuồng và một người mới vào nghề như Nhẫm Cửu đúng là không nhỏ chút nào...

Ngón tay rung lên, Nhẫm Cửu cảm thấy mặt đất bắt đầu rung động, có lẽ sinh vật không mang hình người ở Lâm phủ đã tới nơi. Sở Cuồng một đấu một với yêu quái này chắc là có thể thắng được, nhưng nếu có sinh vật không mang hình người khác quấy nhiễu thì không biết thế nào. Hắn có lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình, suy cho cùng thì hai đấm vẫn khó địch được bốn tay.

Nhẫm Cửu vuốt ngực, áng chừng thương thế cuả mình không quá nặng. Nhẫm Cửu đứng lên nhìn quanh, ôm một cây cột to bằng thân người lên. “Đến đây đi! Đến một con đập chết một con!”, Nhẫm Cửu hô to, hào khí ngút trời. Chợt nghe thấy rầm một tiếng, Sở Cuồng đánh con yêu quái đó từ trên không ngã xuống đất, tạo ra một cái hố to dưới đất. Yêu quái dưới hố vùng vẫy, Sở Cuồng từ trên cao hạ xuống, trường kiếm màu đen xoay tròn chém tới. Đầu yêu quái bay ra, rơi xuống, lăn đi rất xa.

Sở Cuồng giẫm lên thân hình to lớn của yêu quái, đưa mắt nhìn Nhẫm Cửu: “Nghỉ ngơi! Đây là mệnh lệnh!”.

Nhẫm Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng, tâm tư nhi nữ xuất giện rất không đúng lúc. Nhưng nụ cười e thẹn còn chưa hiện lên mặt lại nghe thấy một tiếng gào khản giọng vang lên: “Cha!”.

Lâm Cẩm Phong không biết từ ngõ nhỏ nào chạy ra, ôm cái đầu vừa bị Sở Cuồng chém rơi vào lòng, kêu lên đau đớn: “Cha!”.

Không ngờ đó lại là... đầu của gia chủ Lâm gia!

Nhẫm Cửu nhìn Lâm Cẩm Phong nghiến răng nghiến lợi ôm cái đầu đó, lại nhìn thân thể dưới chân Sở Cuồng cực kì kinh ngạc: “Đây là gia chủ Lâm gia?”.

“Không phải”. Sở Cuồng nói, thân thể dưới chân hắn không ngờ lại bắt đầu cử động.

Nhìn thân thể không đầu này vùng vẫy, tuy Nhẫm Cửu rất to gan nhưng cũng không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhẫm Cửu không nhịn được co người về sau, Sở Cuồng đâm một kiếm vào ngực thân hình đó.

Thân thể vùng vẫy dưới thân Sở Cuồng dần mất đi sức mạnh, không còn nhúc nhích nữa.

“Là người tổ hợp được chắp vá lại mà thành”.

Một danh từ mới. Nhẫm Cửu nghĩ một lát mới hiểu được người tổ hợp là thế nào. Trên người quái vật này có dấu vết khâu vá trông rất lạ. Nhẫm Cửu nhìn kĩ, phát hiện chỉ khâu không phải loại để may quần áo bình thường mà là một loại chỉ như được bện thành bởi những sợi tơ kim loại, trên cổ và cánh tay đều có vết khâu. Vừa nhìn thấy quái vật này, Nhẫm Cửu đã cảm thấy kì quái, tay quá dài, chân quá to, tỉ lệ giữa đầu và cơ thể không phù hợp.... Thì ra đúng là được ghép lại.

Nhìn tỉ lệ cơ thể quái dị này, Nhẫm Cửu hoàn toàn không thể hiểu được người làm chuyện này rốt cục nghĩ thế nào. Gã Bạch Quý mà Sở Cuồng nói đó lệnh cho thủ hạ làm ra vật thí nhiệm này, có lẽ hắn thực sự điên rồi.

Nhẫm Cửu đang cảm khái, chợt nghe thấy Lâm Cẩm Phong bên kia kêu lên một tiếng thảm thiết. Nhẫm Cửu nhìn sang, thấy cái đầu gia chủ Lâm gia bị Sở Cuồng chém rơi lại há miệng cắn vào cánh tay Lâm Cẩm Phong.

Nhẫm Cửu kinh hãi, vô thức nhặt một hòn đá ném mạnh về phía đó. Hòn đá ném trúng giữa trán gia chủ Lâm gia rồi bay xuyên qua đầu, hàm răng gia chủ Lâm gia lập tức nhả ra, cái đầu lăn sang bên cạnh.

“Cha...”. Lâm Cẩm Phong đang ôm cánh tay mình vẫn định đi nhặt cái đầu lại. Nhẫm Cửu thở dài một tiếng, Sở Cuồng đã di chuyển, lao tới bên cạnh Lâm Cẩm Phong tóm cổ áo hắn nhấc lên.

Lâm Cẩm Phong giơ cánh tay yếu ớt về phía trước.  Cha! Cha!”. Hắn kêu gào đau đớn, Sở Cuồng lại lạnh lùng kéo hắn đến bên cạnh Nhẫm Cửu.

Sở Cuồng hỏi Nhẫm Cửu: “Bây giờ có thể cử động chưa?”.

Nhẫm Cửu thử chống tay đứng dậy, ngạc nhiên phát hiện mới chỉ một thời gian ngắn mà cơ thể mình đã hồi phục rất nhiều rồi. Nhẫm Cửu gật đầu, Sở Cuồng lập tức ném Lâm Cẩm Phong xuống dưới chân Nhẫm Cửu: “Mang hắn đi”. Hắn vừa nói xong, phía trước có thể nhìn thấy bóng dáng sinh vật không mang hình người thấp thoáng chạy tới nơi này.

Nhẫm Cửu hơi lo lắng: “Số lượng hơi nhiều...”.

“Không sao”. Hắc bạch song kiếm trong tay Sở Cuồng phản chiếu ánh lửa, sát khí tỏa ra xung quanh.

Nhẫm Cửu nhớ lại lúc ở Kì Linh giáo, Sở Cuồng nhìn những sinh vật không mang hình người đó không khác gì nhìn củ cải. Những sản phẩm thất bại bị tiêm thuốc đồng hóa này dù số lượng nhiều nhưng đối với hắn đại khái cũng chỉ như thêm mấy củ cải. Nàng và Lâm Cẩm Phong mà ở lại đây có khi còn gây trở ngại cho hắn. Nghĩ như thế, nàng kéo Lâm Cẩm Phong đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”