[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 43: Vũ hội (thượng)




Cùng bạn đời ra mắt hoành tráng.

Oregon nhìn anh, nửa đùa nửa thật bảo: “Anh có chắc đấy không phải là một phiên bản yêu nhau lắm cắn nhau đau nữa chứ?”

“…” Ansbach quay sang Macewen đang đứng hóng chuyện, “Lên mạng tìm một tấm hình của lão Benson để y biết thế nào là xấu không có giới hạn.”

Oregon nói: “Không cần, tôi từng thấy mặt lão rồi.”

Ansbach nhớ lại trước đó từng có ý định mang mèo đen vào cung điện Westminster nhưng bị lão Benson khiển trách trước mặt mọi người, “Hừ, em nhớ kỹ quá nhỉ.”

Oregon đáp: “Lúc đó tôi tưởng anh sẽ cắn gãy cổ lão.”

Ansbach nói: “Tuyệt đối là ảo giác của em. Dù có muốn bẻ cổ lão tôi cũng sẽ mang bao tay chứ đừng nói tới việc để đôi môi dùng hôn người yêu của tôi chạm vào da thịt của lão, tưởng tượng thôi đã nổi đa gà. Có phải em đang cố ý chọc cho tôi thấy muốn ói không hử?”

Oregon phá ra cười.

“Tức là em cố ý thật?” Ansbach bổ nhào qua.

Macewen thấy cả hai bắt đầu đánh yêu như ở chốn không người bèn biết điều ra khỏi phòng. Xuống đến dưới lầu, Macewen thấy Quentyn đang ngồi bên bàn ăn gặm sandwich. Ghế có tay đi kèm với bàn ăn hơi chật đối với Quentyn, vì vậy dưới mông gã là chiếc ghế dùng để ngồi đánh piano.

Nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào ghế mình ngồi, mặt Quentyn đỏ lên, đứng dậy bảo: “Tôi ăn xong sẽ trả về chỗ cũ.”

“Ngài cứ tự nhiên.” Macewen nói: “Không chú ý đến nhu cầu đặc biệt của ngài đây là lỗi của tôi.”

Quentyn nói: “Ngài quá khách sáo rồi, tôi chỉ là một vị khách không mời mà tới.”

Macewen hỏi: “Thế thì ngài đây định ở lại đây bao lâu?”

Macewen đột ngột hỏi thẳng làm Quentyn ngớ ra mất một lúc mới đáp: “Đến khi nhận được mệnh lệnh mới.”

Macewen nói: “Vậy ngài đây phải chuẩn bị tâm lý. Chủ nhân nhà tôi sắp mở tiệc mời khách, hy vọng không quấy rầy giấc ngủ của ngài.”

Ansbach muốn mở tiệc?

Đừng nói là vũ hội của quỷ hút máu à nha?

Quentyn đánh thót trong lòng nhưng không phản đối ngay mà chỉ nói: “Yên tâm, xưa nay tôi đều ngủ rất sâu.”

Macewen mỉm cười cúi đầu chào rồi quay lưng đi chuẩn bị bữa tối, để lại Quentyn một mình xoắn xuýt.

“Mở tiệc?”

Nhân vật chính chuẩn bị mở tiệc lần đầu nghe thấy tin tức này.

Oregon nói: “Là quyết định của tôi.”

Ansbach nâng cằm y lên và hôn nhẹ, “Tôi cũng không nghĩ ra có kẻ thứ hai.”

Tưởng tượng đến cảnh tượng nhộn nhịp của vũ hội, Oregon lập tức hớn hở huyên thuyên: “Tụi mình có thể mở vũ hội hóa trang! Nhưng không được đóng vai quỷ hút máu và con người!”

Thấy hai mắt y sáng rỡ nhưng không phải sáng rỡ vì mình, Ansbach thấy hơi ganh tỵ: “Phải rồi phải rồi, điều kiện thật hà khắc nhỉ.”

Oregon hỏi: “Tụi mình đóng vai ai bây giờ nhỉ? Thiên sứ và đọa thiên sứ được không?” Nói rồi còn búng tay cái tách, “Metatron cùng Mammon! Ngoài anh và Mammon ra, tôi không tưởng tượng được bất cứ ai khác mặc sơ mi đen và vest hồng mà đẹp cả.”

Ansbach đen mặt. Gout thẩm mỹ của Mammon thế quái nào lại kỳ cục như vậy!

Oregon nói: “Tôi đi đặt ngay!”

“Khoan!” Ansbach nghiến răng nghiến lợi ôm lấy y, “Tôi cảm thấy nên bàn bạc lại một tí.”

Oregon nói: “Không cần bàn nữa! Tôi và Metatron đều có tóc vàng mắt xanh, anh không hợp đâu.”

Ansbach nói: “Tôi thấy nên đóng vai Baal và Vương Tiểu Minh vẫn hơn.”

“Vương Tiểu Minh là huyết tộc mà.”

“…Trông cậu ta đâu có giống.”

“Ừ nhỉ, trông cậu ta giống con người, cũng không được.”

“…” Ansbach bất chấp rồi, tuy không thích hai cái tên sắp nói ra nhưng anh cảm thấy nó vẫn đỡ hơn bộ vest màu hồng! “Giáo hoàng và Timothy được không?”

Oregon nói: “Anh tưởng tượng nổi cảnh hai người đó ôm nhau rồi hôn hít à?”

Ansbach: “…”

Oregon: “Hay anh định hôm ấy không hôn tôi?”

Ansbach dao động.

Oregon lại chêm vào: “Timothy còn đỡ, anh có tưởng tượng nổi hồi giáo hoàng còn trẻ mặt mũi giống tôi hoặc anh không?”

Ansbach tự động xóa bỏ ý nghĩ này.

Oregon nói: “Quan trọng nhất là, hai người họ nằm trong phạm trù con người.”

Ansbach: “…” Hồi nãy đúng là quên mất.

Oregon nói: “Còn một lựa chọn nữa, Lilith và Yvonne.”

Ansbach: “…”

Oregon cảm thông sâu sắc cho tâm trạng của anh lúc này, vì vậy y vỗ vai anh và nói: “Thế nên cứ làm Metatron và Mammon nhé.”

Ansbach bị thuyết phục triệt để.

Vì để tổ chức một vũ hội hóa trang hoàn hảo, Oregon quyết định tự mình chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho bữa tiệc.

Ansbach bất mãn hỏi: “Vũ hội có quan trọng đến mức đó không?”

Oregon nghiêm túc trả lời: “Vô cùng quan trọng.”

“Còn quan trọng hơn tôi nữa.”

“Vì anh nên mới quan trọng thế đấy.” Được rời khỏi giường là mừng rồi!

Ansbach nhướng mày: “Tại sao?”

Oregon nghiêm túc trả lời: “Vũ hội được tổ chức trên danh nghĩa của anh, tuyệt đối không thể để anh mất mặt!”

Ansbach mỉm cười.

Oregon trộm thở phào nhẹ nhõm và cười theo: “Ha ha ha…”

Ansbach đột nhiên ôm chầm lấy Oregon, miệng dán sát vào cổ người yêu, dịu dàng liếm vành tai y rồi nhẹ giọng nói: “Có khi nào là vì để trốn tôi không nhỉ?”

“Đương nhiên không!” Oregon trả lời dứt khoát: “Chẳng phải tôi kéo anh vào theo đó sao? Chứng tỏ tôi không một giây phút nào không muốn được ở bên cạnh anh!”

Nụ cười của Ansbach chân thành hơn nhiều.

Oregon hôn anh.

Ansbach siết eo y và nói: “Tiếp theo cần mua cái gì?”

My God!



Mặc kệ thế nào, xem như cũng đã giải quyết xong.

Tâm trạng Oregon rất tốt, y phán: “Vest hồng.”

Ansbach: “…”

Ansbach Malkavian mời huyết tộc đời thứ bảy trở lên đến mở vũ hội hóa trang ngay sát bên tòa thánh trung ương nhanh chóng biến thành tin tức chấn động cả châu Âu!

Nguyên nhân gây chấn động thứ nhất:

Tên điên Ansbach Malkavian bị phong ấn trong truyền thuyết đã trở về rồi, còn nghênh ngang ra mặt một cách hoành tráng!

Nguyên nhân gây chấn động thứ hai:

Không ngờ hắn lại dám triệu tập huyết tộc cấp cao, chẳng lẽ muốn thành lập quân đội huyết tộc?!

Nguyên nhân gây chấn động thứ ba:

Địa điểm lại là ngay kế bên tòa thánh trung ương! Này chẳng khác nào trắng trợn tuyên chiến! Chẳng lẽ lại sắp có thánh chiến!

Nguyên nhân gây chấn động thứ tư:

Mở vũ hội hóa trang cái quái gì, ha ha, ai mà tin chuyện này chỉ đơn giản đến thế.

Tin tức đương nhiên được truyền tới giáo hội, thực tế thì trước khi tin đồn này nổi lên, họ đã nhận được tin từ Quentyn trước rồi. Giáo hoàng nơm nớp lo sợ, nhưng Timothy lại rất bình tĩnh, “Chỉ là vũ hội hóa trang thôi mà.”

Giáo hoàng nói: “Thật khó tin cậu còn bình tĩnh được thế này. Hắn đã triệu tập quân đội huyết tộc ngay trước cửa tòa thánh kìa! Biết đâu chúng còn sắm vai những huyết tộc có mặt trong thánh chiến năm xưa, Ansbach đại diện cho Leslie, chỉ cần ra lệnh là quân đội huyết tộc sẽ tấn công vào cửa chính tòa thánh! …Tội nghiệp cho cánh cửa, nó mới được sơn lại hai ngày trước!”

Timothy nói: “Chuyện này chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”

“Bất đắc dĩ? Châu Âu to nhường này cơ mà, tôi không tin chúng chỉ mua nhà ở Rome! Nhà ở Brescia rẻ hơn nhiều sao chúng không qua đấy mà mua?”

“Bởi vì chúng ta không cho họ rời khỏi Rome.”

Mặt giáo hoàng đỏ bừng lên như bị ai đó siết cổ, một lúc thật lâu sau mới nói: “Hừ, xem ra chuyện này khiến chúng ghi hận trong lòng, nhất định chúng đang âm mưu chuyện gì đó! Ngay trước cửa tòa thánh trung ương đi mở tiệc mời huyết tộc, chúng định làm ai buồn nôn đây chứ?!”

Timothy đáp: “Chỉ cần ngài không để ý thì họ không làm ai buồn nôn được cả.”

“Ha ha, tôi không để ý, tôi không để ý… Làm sao tôi có thể không để ý cho được!” Giáo hoàng nổi trận lôi đình.

Timothy quá quen với tính tình mưa nắng thất thường của ông ta nên chỉ im lặng cho đến khi ông ta trút giận xong mới nói: “Tôi đã liên lạc với Lawrence Ventrue. Hắn sẽ gặp mặt chúng ta trước buổi vũ hội.”

Giáo hoàng nói: “Một tên huyết tộc đời thứ năm? Lúc xưa ký Hiệp ước Đình chiến với giáo hội là Leslie đời thứ ba đấy! Giờ chúng chỉ để một tên huyết tộc đời thứ năm ra mặt… Chúng đang xem thường ai đấy?” Lại là một trận lôi đình khác.

Giáo hoàng lên cơn đã gần hai tiếng. Timothy tranh thủ nhắm mắt ngủ một chút. Trút giận xong giáo hoàng mệt lả, còn Timothy thì tinh thần sảng khoái, ông dỗ một lúc cho ông ta đi khỏi rồi gọi người hầu hạ của giáo hoàng vào, “Vì sức khỏe của giáo hoàng, các người phải mang đến niềm vui cho bệ hạ, còn phiền não thì giữ lại cho mình.”

Ngày 2 tháng 12 vốn chỉ là một ngày bình thường nhưng vì vũ hội hóa trang của Ansbach mà thu hút được sự chú ý của bao nhiêu người, trở thành một ngày đặc biệt.

Chính phủ Ý, tòa thánh trung ương và Công hội Thợ săn âm thầm bố trí không ít người tuần tra trong khu vực để đảm bảo bất cứ động tĩnh nào cũng không gây chấn động quá lớn.

Chạng vạng tối, những hạt mưa nhỏ lất phất bay trong không khí.

Xe cộ của khách mời ùn ùn tiến vào đường Laria, dọc đường bày sẵn mấy chục camera theo dõi.

Trong vườn hoa trước biệt thự có mấy cô nàng huyết tộc cấp thấp mặc đồ hầu gái cầm sẵn dù chờ ngay cửa, vừa kiểm tra thiệp mời vừa che mưa cho khách.

Khách mời ai nấy quần áo chỉnh chu, phong độ xán lạn, nếu không phải biết trước thân phận của họ thì sợ rằng ai cũng sẽ nghĩ đây là dịp tụ tập của các nhân vật có tiếng.

Vì trời đang mưa nên khách mời nhanh chóng xẹt qua vườn hoa để vào trong.

Những kẻ giám sát trông thấy hết tốp này đến tốp khác huyết tộc xuất hiện rồi lại biến mất, khó tránh lấy làm lạ hỏi đồng nghiệp: “Chẳng phải bảo là vũ hội hóa trang sao?” Tại sao ai nấy đều mặc đồ rất chi bình thường?

Anh đồng nghiệp không hiểu nên báo lên cấp trên để hỏi.

Câu hỏi nhanh chóng đến tai Timothy. Dù ông ta không cho rằng chuyện quần áo của huyết tộc có ẩn giấu âm mưu gì nhưng vẫn gọi điện cho vị liên minh mới của mình là Lawrence để hỏi nguyên nhân.

Lawrence đáp: “Đương nhiên là vũ hội hóa trang, đạo cụ bọn tôi mang theo.”

Timothy hỏi: “Thay đồ ngay tại chỗ? Có làm ảnh hưởng trật tự không?”

Lawrence cười đáp: “Thay đồ có hai giây thôi mà, sao ảnh hưởng được.”

Timothy: “…” Ông ta ghét huyết tộc không phải không có lý do.

Lawrence lại nói: “Nếu ngài muốn đến dự tôi tin rằng ngài sẽ rất được hoan nghênh.”

Timothy nói: “Gia nhập giáo hội lâu quá rồi, tôi sợ không thể diễn tròn vai nào khác nữa.”

“Không cần, với chúng tôi thì bản thân ngài vốn là một vai đặc sắc lắm rồi.”

Timothy: “…” Chắc chắn ông ta còn ghét huyết tộc lâu lắm lắm lắm.