Cửu Liên Hoàn

Chương 12




CHƯƠNG 11

Hạ Thiên Thành làm sao cũng không ngờ được sẽ ở nơi này gặp được nam nhân đó, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt bướng bỉnh lại không chút sợ hãi đó, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ là mình lại chỉ nhìn một cái liền nhận ra y.

Nam nhân đó cũng đã nhìn thấy hắn, sau một khoảnh khắc lờ mờ, mặt của y liền trắng bệch đi, Hạ Thiên Thành có chút ý vị nghiền ngẫm ngồi đánh giá.

Đã qua bao lâu rồi? Hạ Thiên Thành cũng không nhớ rõ, nhưng không biết tại sao, thời gian càng trôi qua, cái loại khoái cảm như thủy triều mất hồn thực cốt đó dường như lai càng rõ ràng hơn. Hắn không nhớ được chính mình khi ở tại một nơi khác, trên một thân thể khác đạt được cảm giác đó, trước đây chưa từng, về sau lại càng không có, đây có lẽ chính là nguyên nhân mà hắn vẫn còn nhớ rõ nam nhân này.

Hắn đã hoàn toàn quên mất sự thật đêm đó hắn đã từng căm ghét tên nam nhân này thế nào, còn không chút lưu tình đuổi ra khỏi phủ. Ánh mắt hắn khiến nam nhân ngày càng bất an, y hoảng loạn cuối thấp đầu, Hạ Thiên Thành đột nhiên nghĩ không muốn rời đi, hắn đem ánh mắt chuyển sang Thôi phó quan đang cung kính đứng bên cạnh.

“Người này, phạm tội gì?”

Mồ hôi lạnh của Thôi phó quan đều chảy xuống, ông không thể nhìn thấu được vị Hạ đại soái này, ngay cả cậu của Hạ đại soái là sư trưởng của bọn họ đối với người này cũng phải nhượng bộ ba phần, có thể thấy hắn rất khó đối phó, ông suy nghĩ vắt óc, cẩn thận đáp:

“Hồi đại soái, tên điêu dân này, đánh người sinh sự, làm loạn trị an, sư trưởng của chúng tôi ra lệnh bắt y nhốt lại hai ngày, xử lí một chút rồi sẽ thả ra.”

Dung Tú Anh tuyệt đối không tin tưởng mấy lời nói xạo này, tên nhị ca đó của nàng nàng còn không rõ sao, cái tên hỗn thế ma vương đó, bản thân hắn không đi làm loạn trị an xã hội đã là tốt lắm rồi, còn bảo vệ trị an cái nỗi gì chứ? Nhưng trước mặt là Hạ Thiên Thành, nàng không thể nói như vậy, Hạ Thiên Thành đã cảm thấy phiền về nhị ca của nàng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

Nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên Thành.

Hạ Thiên Thành mỉm cười, “Vậy sao? Vậy thật sự là phải quản lý rồi.” Ngừng một lát, hắn làm như vô ý nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hai ngày nay ở Bắc Bình hỗn loạn vô cùng a, thật sự là phải nghiêm quản rồi. Thôi phó quan, trở về nói với sư trưởng của các ngươi, chuyện này ta sẽ lo. Sau này các ngươi lại bắt người, thì đều đưa đến chỗ của ta ……. trước tiên cứ đem người này đưa đến đi, giao cho Triệu phó quan, cũng chuyển lời của ta cho hắn………..”

“………” Thôi phó quan kinh ngạc chết đứng, ông líu lưỡi á khẩu đứng đó, hồi lâu, ông đưa mắt cầu cứu Dung Tú Anh.

Dung Tú Anh cũng thấy ngoài ý muốn, không kìm được nói: “Chuyện này, kêu trạm cảnh sát làm không phải là được rồi sao, quân đội ra mặt có phải là…….”

Hạ Thiên Thành nhíu nhíu mày, Dung Tú Anh liền biết mình không nên nhiều lời, nên nàng không còn để ý đến ánh mắt của Thôi phó quan ném qua.

“Đi thôi.” Hạ Thiên Thành lười biếng dựa vào ghế tựa.

Chiếc xe tử tử lái đi, Hạ Thiên Thành cuối cùng nhìn một cái ra bên ngoài, người đó rốt cuộc cũng đã ngẩng đầu lên, mục quanh chấn kinh, nghi hoặc……sợ hãi. Ha, nguyên lai y cũng không phải là quá ngu ngốc, đối với nguy hiểm trước mắt, y cũng rất mẫn cảm phát hiện được, khóe miệng Hạ Thiên Thành cong lên thành ý cười, chậm rãi quay đi.

Thạch Trụ chỉ cảm thấy được toàn thân lạnh cứng, đặc biệt là ánh mắt và nụ cười sau cùng của Hạ Thiên Thành, rõ ràng đã dự báo cho điều gì, ý tứ ẩn giấu phía sau, Thạch Trụ càng tựa hồ nhịn không được hoảng hốt.

Thôi phó quan tiến lên đưa y di, Thạch Trụ mãnh liệt run rẩy: “Không……….”

Thôi phó quan không nghe thấy y lẩm bẩm, kéo y phục của y, Thạch Trụ lập tức mất khống chế, y liều mạng chạy về phía sau, “Không, ta không đi…….. Quan gia ……… khẩn cầu ngươi mang ta đến chỗ của Dung sư trưởng đi!”

“……..Cái gì?” Thôi phó quan kinh ngạc, “Ngươi làm trò quỷ gì vậy? Vừa rồi không phải ngươi sống chết không đi sao? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Ngươi nếu như yên lành chịu đi thì sao có thể xảy ra chuyện này?”

Thạch Trụ tựa hồ muốn khóc, Đinh Linh Nhi nhìn thấy bộ biểu tình này của y, cũng kinh hoảng càng ôm chặt lấy y.

“Mau đi thôi! Lần này loạn đến Hạ đại soái rồi, ngươi có không muốn đi cũng không có cửa đâu, sư muội ngươi cũng không cứu được ngươi.” Thôi phó quan không tốt lành gì ra lệnh: “Hây! Còn đợi cái gì nữa, kéo y đi cho ta.”