Cửu Liên Hoàn

Chương 7




Thạch Trụ vì đột nhiên bị một sức nặng đè xuống mà tỉnh lại, y phát hiện một bóng đen thật lớn đang nằm trên người mình, nhưng y trong lúc đang đần ra thể nào cũng không thể hiểu rõ được là đang phát sinh chuyện gì. “ Ai……”

Bóng đen càu nhàu một câu, y căn bản không nghe rõ, y tiếp tục nghệch ra.

Nhưng động tác tiếp theo của bóng đen khiến y không lý giải được, bóng đen bắt đầu xé y phục của y.

“ Ngươi…….” Thạch Trụ đột nhiên dấy lên một cảm giác sợ hãi khó tả, y tỉnh táo trở lại, ai lại lúc canh ba nửa đêm trèo lên giường của y? Hơn nữa còn cởi y phục của y? A? Không lẽ là! Thạch Trụ nhất thời thất thanh.

Có quỷ! ! ! Thạch Trụ muốn kêu lên nhưng lại không kêu được, bởi vì ngay trong khoảnh khắc y muốn kinh hô, bóng đen nhanh chóng bịt miệng y lại.

“Đừng kêu………..là ta!”

Thạch Trụ cố công mở to hai mắt, y dùng toàn lực muốn nhìn cho rõ, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn được một bóng đen.

“Ô………”

Bóng đen phát ra tiếng cười giễu cợt, động tác lại càng thêm trắng trợn.

Thạch Trụ đáng thương vẫn hoàn toàn không hiễu rõ tình huống, cái “vật” này……lẽ nào là một “người” sao? Y thật sự không thể tin được, hơn nữa nếu như đó là một con người, vậy đúng ra sẽ không ăn y chứ, vậy thoát y phục của y làm gì?

Thạch Trụ căn bản không dám động.

Biến hóa phát sinh khi bóng đen đột nhiên hướng tay về phía dưới quần y, Thạch Trụ kinh sợ, “hắn” muốn làm gì? Y mơ hồ cảm thấy được có điều gì không đúng, trước khi đầu óc kịp phản ứng thì tay của y đã nắm lấy cái tay đó, cái tay này rất nóng? ! Đây tuyệt đối không thể nào là tay quỷ được, Thạch Trụ dùng sức đạp mạnh một phát.

Bóng đen_ Hạ Thiên Thành vì thế nên rất vui vẻ, người này cũng không khỏi quá hứng khởi đi, “Đừng giả vờ nữa!!” Hắn rít lên qua kẽ răng, người dưới thân đột nhiên khựng lại.

Hạ Thiên Thành cho rằng dựa vào sự quan sát của hắn đối với Lâm Vân Sinh, phản kháng này tuyệt không phải là thật, sau khi giãy dụa lại nằm yên thế này, hắn đắc ý cười, lại đè lên.

“Ô…..” Cánh tay vẫn chưa bỏ ra khỏi miệng của người dưới thân, y dưới sự xâm phạm của hắn kêu lên một tiếng phiền muộn.

Nhìn không ra, ngoại hình ốm yếu như Lâm Vân Sinh lại có thể to lớn như vậy, Hạ Thiên Thành không ngừng đại phát “tính” (dục) lên cao.

Mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống, tiếng sấm ầm ầm mang theo tia sét, cuồng phong xoay chuyển đất trời, đêm, trong một khoảnh khắc gió thét gào trở nên nguy hiểm hơn.

Phản kháng của Thạch Trụ không phải là trọng điểm, bởi vì y căn bản không biết người đó đang muốn làm gì. Hơn nữa, Thạch Trụ sinh ra đã có mấy phần khí lực lại học võ từ nhỏ, vậy mà mấy lần đọ sức lại đều rơi vào thế hạ phong, càng khiến y thêm hoảng loạn không biết làm sao, mãi đến khi người đó bẻ gập chân của y, xông vào trong cơ thể y, y mới như vừa tỉnh cơn mộng, bắt đầu điên cuồng kháng cự.

“Ô!”

Hạ Thiên Thành vừa bắt đầu liền dùng lực trừu sáp mấy cái, hắn chưa từng nghĩ đến chỗ đó của Lâm Vân Sinh lại nóng bỏng hút hồn như vậy, hắn phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn, lại thêm lúc này hắn đang say rất lợi hại, cảm giác như trước đây chưa từng được vui sướng mất hồn như thế, bất luận thế nào hắn cũng không khống chế được dục vọng đang chạy loạn trong cơ thể. Hắn liên tục bắt lấy chân người nam nhân muốn đạp hắn ra để chạy trốn, đè y xuống dưới thân, mãnh liệt xuyên vào, hắn bây giờ không còn để tâm đến chuyện bịt miệng nam nhân, nhưng nam nhân lúc này cũng không còn có thể phát ra được một tiếng kêu thảm nguyên vẹn, dần dần, nam nhân cũng không còn khì lực để chạy thoát, nằm tê liệt ở đó mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Ha…..” Hạ Thiên Thành hàm hồ cười. “Đây mới đúng a, ngươi ngoan ngoãn đi, ngươi làm sao có thể phản kháng lại ta? Ta là Hạ đại soái nổi danh hiển hách a!”

Ngừng một lát, lại nói: “XX của ta đã muốn lâu lắm rồi, hôm nay sẽ hảo hảo làm ngươi cả đêm, cho ngươi cái tên tiểu bại hoại câu dẫn ta!”

Trong hắc ám, Thạch Trụ mãnh liệt mở to đôi mắt thất thần.