Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 295: C295: Không đủ




Giọng nói của Tàng Nhất truyền đến từ hư không: "Mời vương gia phân phó!"

Hạ Thiên trầm giọng nói: “Bắt đầu từ dựng trại, dọn sạch thú dữ và cỏ độc của núi Thần Long.”

"Chúng ta phải chặt cây xây trại!" "Vâng!"

"Lão Quỷ!"

"Có!"

"Phân tán lực lượng về phía đồng bằng, cách ít nhất ba mươi dặm, có gió thổi có lay gì thì phải lập tức bẩm báo."

"Vâng!"

Lúc này Hạ Thiên mới hỏi: "Tô Kỳ, ngươi quanh năm đi trong núi nên chắc chắn phải có một ít phương pháp kỳ diệu để tránh độc trùng và độc rắn đúng không?"

Tô Kỳ lấy một cái bình sứ từ trong lòng ra: "Vương gia, nước bên trong gọi là nước chống nọc độc, có mùi lạ nên rắn độc và côn trùng ngửi thấy sẽ đi đường vòng."

"Lần này ra ngoài tổng cộng ta mang theo mười bình, còn lại có tám bình, băng lòng dâng hiến cho vương phủ Hoang Châu!"

Hạ Thiên cười nói: "Không đủ."

"Người của phủ Hoang Châu Vương ta nhiều như vậy, mười bình này chỉ như muối bỏ biển!"

"Ta chỉ muốn hỏi, Thần Long có sợ thứ này không?"


Tô Kỳ lắc đầu: "Không sợ!"

"Từng có một sơn trại muốn đối phó với Thần Long, bọn họ rưới chất lỏng kháng nọc độc này để bảo vệ cứ điểm nhưng vẫn không ngăn cản được Thần Long tấn công, bị giế t chết rồi!"

Hạ Thiên nhìn Thập Vạn Đại Sơn thần bí, nheo mắt: "Vậy thì thú vị rồi!"

“Thần Long này thật sự là một thứ gì đó thành tinh sao?”

Tô Kỳ tiếp tục lắc đầu!

Hạ Thiên rơi vào suy nghĩ: “Thần Long này đã ám ảnh núi Thần Long này mấy chục năm rồi, ở đây không có hang của nó thì chắc chắn phải có thứ gì hấp dẫn nó!"

"Vậy vấn đề tới rồi!"

“Ngọn núi này là hang rồng phải không?”

"Hay là có linh vật?"

Tô Kỳ vẫn lắc đầu.

Nhưng mà.

Dù là đáp án nào cũng đều khiến Hạ Thiên tò mò!


Hiện tại phủ Hoang Châu Vương đang chiếm giữ nơi này, sẽ phải có một trận chiến với Thần Long trong lời đồn này.

Cho nên chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ.

"Tiểu Bạch!"

Hạ Thiên hét lên: “Ở chỗ ta có một bản vẽ, ngươi để thợ rèn theo bản vẽ này!”

"Thứ này làm rất nhanh, ít nhất phải có một trăm cái, bố trí chung quanh doanh trại!"

Tiểu Bạch nhận lấy bức vẽ, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, mỉm cười nói: "Vâng!"

"Vương gia của ta!"

"Tiểu Bạch nhất định sẽ đích thân xem bọn họ rèn đồ!" Tiểu Bạch mỉm cười, xinh đẹp quá đáng.

Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy rất tiếc!

Nếu Tiểu Bạch không phải thái giám thì chắc chắn sẽ mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.

Lúc này, Tiểu Bạch không biết những suy nghĩ của Hạ Thiên, vui vẻ rời đi.

Không lâu sau. "Rầm rầm..."

Đoàn xe khổng lồ của vương phủ Hoang Châu trật tự tiến vào trung tâm núi Thần Long.

Vừa đến bên sông đã dỡ đồ đạc, bắt đầu dựng trại. Không lâu sau. "Gào gào..."

Từ chân núi Thần Long vang vọng vô vàn tiếng sói tru chói tai.

Trong âm thanh đầy sự đe dọa và sợ hãi. Sau đó.

“Bụp bụp bụp..."