Cửu Môn Ký Sự

Chương 3




Ngô Lão Cẩu chưa hề nghĩ đến chuyện mình không tốn chút sức lực nào đã có thể gặp được Trương Khải Sơn, lại là vào ngay thời kì mọi chuyện có dấu hiệu rung chuyển —— Nói chung, thời gian này Trương Khải Sơn luôn rất bận rộn.

Sau khi hai người đụng mặt chào hỏi nhau xong, hai người cũng ngồi xuống hai chiếc ghế dựa. Hạ nhân bưng lên hai chén trà Thiết Quan Âm loại thượng hạng, Trương Khải Sơn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không nhìn Ngô Lão Cẩu cũng không vội vã trò chuyện.

Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy sau lưng mình là một trận mồ hôi lạnh, thầm than khí thế của Trương Đại Phật Gia này quả nhiên không phải dạng vừa, trước đây ở trong đấu gặp phải bánh tông cũng không căng thẳng như vậy. Thấy Trương Khải Sơn không có ý mở miệng, Ngô Lão Cẩu buông tách trà trong tay, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ nghĩ nói: “Gần đây không biết Trương Đại Phật Gia có chuyện gì cần giúp không?”

Ngô Lão Cẩu nói như vậy là có nguyên nhân hết.

Từ ngày bắt đầu huấn luyện con chó thứ nhất, kinh nghiệm lẫn tài phú của Ngô Lão Cẩu đều tăng như diều gặp gió. Mấy năm gần đây, có được bảo bối Tam Thốn Đinh bên cạnh lại như hổ mọc thêm cánh, bởi vậy, bây giờ ở Trường Sa y có thể tự hào có hai cái đứng nhất: biết nhiều vị trí cổ mộ nhất, nắm trong tay số lượng minh khí lớn nhất.

Ngoài ra, nhân sinh triết học của Ngô Lão Cẩu là không nợ nhân tình của người khác. Vì vậy, lần này y đến tranh thủ thuyết phục Trương Khải Sơn chuyện của Hoắc Tiên Cô, đầu tiên phải xem xem mình có thể giúp Trương Khải Sơn chuyện gì. Nếu không, tự nhiên nhận sự giúp đỡ của người khác sẽ cảm thấy rất áy náy, thậm chí muốn mở miệng nhờ vả cũng cảm thấy mở không ra lời.

Nhưng mà, Trương Khải Sơn xuất thân là thổ phu tử, bản lĩnh đạo mộ có khi Ngô Lão Cẩu còn không bì kịp, trịnh độ phong thuỷ lại thập phần cao thâm, giang hồ đồn đại người còn có thể xem tam đại thổ, Trương gia có thể đứng đầu Cửu Môn ít nhiều cũng là nhờ số lượng kỳ bảo mà Trương Khải Sơn tích luỹ trong tay. Ví dụ như cái vòng Trương Khải Sơn mang trên tay là lấy được của bánh tông, tên là Nhị Hưởng Hoàn, gõ một cái, chếc vòng này có thể vang ra hai tiếng. Truyền thuyết nói trên vòng còn có một minh kí, người khẳng định nếu đây là vòng thật, chắc chắn sẽ còn một cái nửa để phối thành một cặp, vì vậy không tiếc bỏ ra tiền để tìm thêm một chiếc, muốn hợp thành “Tam Liên Hưởng”, chung quy đây cũng chỉ là đồn đại, tính chân thật còn cần nghiên cứu thêm.

Cho nên, Ngô Lão Cẩu nghĩ mình có thể giúp Trương Khải Sơn tìm vài vị trí của cổ mộ tốt, nhưng y không nắm chắc mười phần là người có cần sự giúp đỡ của y hay không.

Nghe Ngô Lão Cẩu nói xong, Trương Khải Sơn gõ vào Nhị hưởng hoàn trên tay một cái, không trả lời.

Mắt thấy Trương Khải Sơn không tiếp lời, tâm Ngô Lão Cẩu lạnh đi hết một nửa, nghĩ trong lòng quả Nhiên Trương Đại Phật Gia tự dùng thực lực của chính mình là có thể tìm được phần mộ tốt, căn bản không cần người khác giúp đỡ.

Âm thầm thở dài, Ngô Lão Cẩu vừa định đứng dậy nói tiếng đã làm phiền, không ngờ Trương Khải Sơn đột nhiên lên tiếng: “Nếu Ngũ gia đã nói, Trương mỗ có một yêu cầu quá đáng.”

Trước mắt Ngô Lão Cẩu sáng ngời, tâm nói có hy vọng. Vì thế cười đến sáng lạn, hỏi: “Trương Đại Phật Gia có chuyện gì cần Ngô Lão Cẩu tôi giúp đỡ, nhất định toàn lực làm!”

Trương Khải Sơn nhìn khuôn mặt tươi cười sáng chói của Ngô Lão Cẩu, dừng một chút rồi khẽ cười nói: “Tân đương gia của Hoắc gia chắc đã chọn được rồi?”

Ngô Lão Cẩu nhìn thấy gương mặt hiếm khi tươi cười của Trương Khải Sơn, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại câu nói vừa rồi của người ý là Hoắc Tiên Cô khẳng định sẽ trở thành tân đương gia rồi.

Chỉ là, Ngô Lão Cẩu không biết, bản thân phải trả cái giá đắt như thế nào cho chuyện này.

Y chỉ là dựa vào bản thân trượng nghĩa có ân tất báo cùng với tình cảm huynh đệ, vỗ vỗ ngực nhếch miệng hướng Trương Khải Sơn cười cười: “Đại Phật Gia về sau có chuyện gì cần sử dụng tiểu đệ, cứ việc phân phó, Ngô Lão Cẩu tôi dù có phải vào biển lửa cũng không từ chối.”

Trương Khải Sơn thây Ngô Lão Cẩu tươi cười một cách đơn thuần như vậy, khoé miệng cũng không tự nhiên nở nụ cười yếu ớt, “Đã như vậy, thì phiền Ngũ gia.”