Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Tôi không thể không ăn trưa




Lúc này, mấy người trong căn tin tiếp tục ăn cơm, có lẽ là do có chuyện trong lòng, có một số người ăn không ngon miệng —— ngậm trong miệng quả thực không giống đồ ăn mà là giấy trắng được chứ? Không, ngay cả giấy trắng ăn còn ngon hơn!

Tô Đồ Đồ gắp vài miếng, thở dài: “Cho nên nói, anh họ của Mạc Vong muốn dẫn cậu ấy đi làm cái gì chứ?” Cái gọi là nội dung quan trọng, cô đã “ép hỏi” được từ chỗ Thạch Vịnh Triết, “A! Chẳng lẽ là đi ăn một bữa ngon?” Cô che mặt, “Thật hâm mộ! Anh họ vừa nhìn đã biết là thổ hào, thổ hào thổ hào kết bạn với tôi đi!” [1]

”Tuổi của hai người chênh lệch quá.”

Tô Đồ Đồ thiếu chút nữa thì gục trên bàn: “... Tiểu Lâu, cậu có thể đừng bổ đao không?”

”Hả?” Nghiêng đầu, mặt không hiểu.

“... Quên đi, nhưng ít nhất tớ là bạn học của em họ thổ hào!” Tô Đồ Đồ lấy lại tinh thần, nắm tay, “Cho nên nói, tớ chỉ cần ôm đùi Mạc Vong là được!” Mặt cười quái dị, “Lại nói tiếp, lần trước thay quần áo tớ sờ rồi, rất mịn màng.” Nói xong, tay trái cô bóp bóp không khí hai lần.

”Khụ khụ khụ khụ khụ......”

”Cậu không sao chứ?”

Thạch Vịnh Triết quay đầu che miệng lại, cúi đầu ho khan liên tục, nghe được một câu như vậy, trong lòng nhất thời càng u buồn —— nói thừa, làm sao có thể không có chuyện gì! Nhưng mà người này là nữ sinh sao? Sàm sỡ người cùng giới còn đắc ý như vậy thật sự không thành vấn đề ư?

”Này này, Thạch Vịnh Triết?”

”Tôi ăn xong rồi.” Thạch Vịnh Triết đứng lên, đẩy hộp thức ăn trước mặt ra, “Các cậu ăn từ từ.”

“... Hả?”

Cô gái nhìn chăm chú vào bóng lưng của thiếu niên, bất đắc dĩ chống má: “Tiểu Lâu, phản ứng của cậu ta là sao chứ? Tức giận à?”

”Có lẽ?”

”A! Hay là cậu ta định lén ôm đùi Tiểu Vong để đi ăn một bữa? Đáng giận, tên đê tiện kia!”

“......”

Đáng tiếc, giấc mộng là nhục cảm, hiện thực là cốt cảm. [2]

Mạc Vong được “ăn một bữa ngon” theo lời Tô Đồ Đồ, giờ phút này còn đang đau khổ cay đắng hót rác.

!! Tôi là người hót rác nghiệp dư...

Người khác ăn cơm tôi chạy khắp nơi...

Vừa đi vừa nhìn...

Đồ bỏ đi ở đây thực sự không ít...

Nhặt rồi nhặt, giai điệu quen thuộc này vang lên trong đầu cô gái, thế cho nên cô thậm chí còn kìm lòng không đậu hát vang, nhưng mà, vừa ca hát vừa hót rác, hình như cũng thoải mái hơn một chút. Có điều, những người đó khi hẹn hò không thể làm chút việc đứng đắn sao? Ngoại trừ ăn uống cũng không có sáng ý nào ư? Ví dụ như... Hừm, khi hẹn hò nên làm gì nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vô ý ngẩng đầu lên, phát hiện Esther luôn đi theo cô không biết lấy ra một quyển sổ từ khi nào, “xoạt xoạt xoạt” nhanh chóng viết gì đó, cô không khỏi tò mò: “Anh đang làm cái gì?”

”Ghi lại lời ca êm tai của bệ hạ.” Esther đưa sổ đến trước mặt cô gái.

“......” Này này, không chỉ có ca từ, hình như còn có nhạc phổ, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

”Thật là một bài ca cảm động lòng người, bệ hạ, không bằng lấy nó làm quốc ca, được chứ?” Khi nói lời này, biểu cảm của thanh niên càng nghiêm túc, ngay cả từng sợi tóc cũng ra sức tản ra vẻ “Tôi rất nghiêm túc“.

”Quốc, quốc ca?” Tùy tiện như vậy không sao chứ? Hơn nữa ca khúc này cũng không phải nguyên tác, sao chép đáng xấu hổ! Đạo nhạc có tội!

”Đúng vậy.” Esther gật đầu, “Từng ma vương bệ hạ đều có thể tự do lựa chọn quốc kỳ, quốc ca và hình dáng tòa thành...”

”Ngừng! Không cần nói rõ nữa!” Còn tiếp tục như vậy, ấn tượng về một ma vương đẹp trai oai hùng bá đạo của cô sẽ hoàn toàn tan biến. Tưởng tượng đến cảnh giơ lên cờ hàng tam giác, sau đó tất cả ma tộc cùng vây quanh ma vương hát “Tôi là người hót rác nghiệp dư...”, cô sắp chảy nước mắt bi thương rồi!

”Vâng.”

Mắt thấy Esther nghe lời im lặng, Mạc Vong thở phào: “Phải nhanh hơn mới được!” Làm xong trong vòng 10 phút, sau đó trở về ăn trưa cùng các bạn nhỏ.

”Đúng vậy.” Thanh niên đồng ý gật đầu, “Sau 15 phút nữa, sẽ có một chiếc xe vận tải tới cửa sau căn tin, đến lúc đó bệ hạ có thể dỡ hàng giúp; nghe nói những chiếc bàn bị vứt đi cũng sẽ được vận chuyển trong buổi trưa hôm nay...”

“......” Mạc Vong rơi lệ đầy mặt, cho nên nói, người này rốt cuộc nỗ lực tìm việc tốt như thế nào? A a a!! Cô nhịn, nhịn nữa, cuối cùng không thể nhịn được hỏi ra, “Bữa trưa của tôi làm sao bây giờ?”

”Đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”

Cô gái nghe xong, bỗng thấy trong tay Esther xuất hiện một bịch xốp, cô: “......” Im lặng một lát mới bất đắc dĩ hỏi, “Lúc này lại là cái gì?” Đừng nói là lang nha bổng, không chừng cô sẽ thật sự động thủ!

”Để tiết kiệm thời gian, tôi mua rất nhiều bánh mì cùng loại.” Thanh niên vừa nói vừa mở gói to, “Xin hỏi bệ hạ muốn dùng loại nào trước?”

“... Vậy thì sâu lông đi!” Cái gọi là sâu lông thực ra là một loại bánh mì dài và hẹp, hình dáng rất đáng yêu, nhân bánh cũng có nhiều, Mạc Vong rất thích ăn nó.

”Vâng.” Thanh niên làm tròn bổn phận xé một khối bánh mì nhỏ, cúi người cẩn thận đưa tới bên miệng cô gái, “Bệ hạ.”

“... Anh làm cái gì?”

Thanh niên nhíu màu, dường như có hơi buồn rầu, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ bừng tỉnh, chỉ thấy hắn há miệng, phát ra một tiếng rất buồn cười: “A ——” vừa làm hắn vừa thầm hài lòng, dựa theo cách mà máy móc gọi là “TV” bày ra hôm qua, đút ăn hẳn là như thế này.

“......” Không thể không nói, Mạc Vong thật sự rất muốn cười, bởi vì biểu cảm hiện tại của Esther siêu ngu ngốc, ai bảo hắn là mặt than chứ! Nhưng mà, cô vẫn kiên quyết quay đầu, tiếp tục hót rác: “Quên đi, tôi ăn sau vậy.”

Cô không phải là trẻ con, bị đút ăn thì thật xấu hổ, cho dù không ai nhìn thấy, cô cũng không làm nổi.

“... Tôi hiểu.” Yên lặng cất bánh mì, hai tay ôm lấy bịch xốp.

“......” Cho nên nói, rốt cuộc hắn thấy mất mát gì chứ.

Trải qua một buổi trưa “phấn đấu”, Mạc Vong rốt cuộc thành công kéo giá trị ma lực ra khỏi giới hạn nguy hiểm, khi biết được tin tức này, cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy chân tay không còn là của mình, đây là ở tình huống có gia tăng lực lượng, nếu không... Cô sẽ bị giày vò thật thảm QAQ.

”Sắp đến giờ, bệ hạ, ngài nên trở về lớp học.”

“... Không về được không?” Khẳng định sẽ bị vây xem...

”Trốn học bừa bãi, sẽ bị trừ...”

”Tôi đã biết!”

Vào lúc này, Mạc Vong cảm thấy dường như mình đã hiểu rõ —— vì sao mỗi một ma vương đều muốn trả thù xã hội.

Đây không phải là lỗi của bọn họ, mà là lỗi của thế giới gây phiền lòng này!

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trên đường về lớp học, Mạc Vong cảm thấy có người đang nhìn cô, tuy rằng đã cứng rắn “ra lệnh” thanh niên đừng đi theo, nhưng... Có lẽ bởi vì trong lòng có “quỷ”, cô cảm thấy những người khác đều đang nói về chuyện giữa trưa.

Cô gái chưa từng gặp phải tình huống như vậy vô cùng xấu hổ lúng túng, loại cảm xúc này làm hai tay cô nắm chặt, cúi đầu đi nhanh, đến cuối cùng, quả thực là như đang chạy.

”A!”

Kết quả, con thỏ nhỏ “chột dạ” liền va vào cây... Không, là va vào người khác.

Suýt nữa ngã xuống làm cô không quan tâm gì cả, cúi đầu xin lỗi liên tục: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự vô cùng xin lỗi vô cùng xin lỗi.” QAQ Nếu biết sớm đã không vội vàng rồi, như vậy càng xấu hổ hơn, xin hãy cứu vớt...

Rồi sau đó, cô nghe thấy đối phương thở dài.

”Không có chuyện mà cậu chạy gì chứ? Chân ngắn như vậy, chạy trông xấu chết được.”

Nói chuyện cay nghiệt như vậy chỉ có thể là ——

”Thạch Vịnh Triết?”

Mạc Vong ngẩng đầu, quả nhiên, người đứng trước mặt cô, không là thiếu niên này còn có thể là ai?

[1] Phú hào có thổ địa = chỉ người có tiền, câu “thổ hào, chúng ta làm bằng hữu” đi bắt đầu thịnh hành từ năm 2013.

[2] Giấc mộng thì tốt đẹp còn hiện thực thì trái ngược.