Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 37: Trú nhan dịch (1)






Nội viện hoàng cung, trong một thiên điện, một nam tử hơn hai mươi tuổi, mặc trường bào màu vàng, mặt như quan ngọc đang lẳng lặng lắng nghe Man Hoang Hậu bẩm báo.

- Chuyện lần này xảy ra quá đột nhiên, thần không dám tự tiện định đoạt, mạo muội tới cầu kiến Tứ hoàng tử, xin Tứ hoàng tử thứ tội.

Man Hoang Hầu nói.

Nam tử vẻ mặt anh tuấn đó không phải ai khác chính là Tứ hoàng tử Sở Hạ, có điều hắn không giống như các hoàng tử khác, hắn chỉ là do một vị tần phi sinh ra.

Tuy đều là hoàng tử, nhưng trên địa vị thì thấp hơn rất nhiều, có điều Tứ hoàng tử luôn làm người nhún nhường, không bị người ta đố kị, trong tất cả hoàng tử, nhân duyên cũng rất tốt.

Cơ hồ tất cả vương hầu của đế quốc đều cho rằng, Tứ hoàng tử mới là người có tư cách kế thừa hoàng vị nhất, đáng tiếc là, hắn không phải chính cung sinh ra.

Tứ hoàng tử Sở Hạ gật đầu nói:

- Ngươi làm thế là đúng, có điều Long Trần này không ngờ lại đột nhiên trở thành một Luyện Dược Sư, cũng khiến ta phải kinh hãi.


- Đúng vậy, khi ta ta nhìn thấy minh bài đó cũng không thể tin được vào hai mắt của mình, phế vật này lắc mình biến hóa, không ngờ biến thành một Luyện Dược Sư, thật sự khiến người ta không thể tin nổi.

Man Hoang Hầu cũng lắc đầu nói, đến bây giờ hắn vẫn có chút không thể tin được.

- Thú vị, Long Trần này lần trước sau khi khiến nhi tử của ngươi trọng thương, dường như cả người đều thay đổi, không ngờ trở nên cường đại hơn, thậm chí có thể kích sát cường giả nửa bước Ngưng Huyết cảnh, chỉ sợ trong đây có vấn đề.

Tứ hoàng tử đứng lên, đi qua đi lại mấy bước rồi nói:

- Sau khi ngươi trở về, giám thị hướng đi của phủ Trấn Viễn Hậu thật sát, xem xem có người khả nghi ra vào không, nhớ kỹ, đừng đả thảo kinh xà.

- Vâng, vi thần giờ đi làm ngay, có điều đối với Long Trần...

Man Hoang Hầu có chút do dự nói.

- Tạm thời cứ kệ hắn, hắn chỉ là một quân cờ, chỉ cần không nhảy ra khỏi ván cờ, cho dù hắn có chỗ dựa, vẫn không thoát khỏi được vận mệnh của một quân cờ.

Nhưng hiện tại thân phận của hắn có chút mẫn cảm, ngươi bảo nhi tử của ngươi tạm thời thu liễm một chút, đúng rồi, thương thế của Diệu Dương thế nào rồi?

Tứ hoàng tử hỏi.

- Làm phiền Tứ hoàng tử lo lắng, khuyển tử trải qua điều trị đã không còn trở ngại!

Man Hoang Hầu vội vàng nói.

Có điều khi Chu Diệu Dương được đưa về, hắn thực sự cũng giật nảy mình, thương thế đó quá dọa người, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra được nhi tử của mình.

Có điều rất may là, thương thế tuy dọa người, nhưng nội tạng lại không tổn thương quá lớn, đó là bởi vì Long Trần đã cho hắn ăn một viên đan dược, bảo vệ tính mạng của hắn.

Trải qua điều trị trong khoảng thời gian này, tiêu phí rất nhiều kim tệ, Chu Diệu Dương ngày hôm qua đã có thể xuống giường đi lại, trừ tạm thời không thể động thủ với người khác ra, đã không còn gì đáng ngại.


- Ừ, vậy thì tốt, ngươi đi về trước đi, nhớ lời ta nói, theo dõi bên đó, nếu có dị động gì thì lập tức báo cáo cho ta.

- Vâng, vi thần cáo lui.

Sau khi Man Hoang Hầu đi rồi, Tứ hoàng tử đi tới trước cửa sổ, nhìn màn trời đen xì bên ngoài, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

- Đêm tối chung quy vẫn không thể kéo dài, bình minh rất nhanh sẽ tới, Trấn Viễn Hầu, ta xem ngươi còn có thể phản kháng được bao lâu?

Sáng sớm hôm sau, khi người của phủ Trấn Viễn Hầu mở cửa lớn, mặt đất trước cửa đã được lát một lớp gạch mới, người hầu phủ không khỏi kinh ngạc không thôi.

Bọn họ không biết là người của phủ Man Hoang Hầu khi dọn dẹp mặt đất đã lấy đi toàn bộ chỗ mặt đất bị dính vết máu.

Thấy mặt đất mấp mô, người vốn ở lại giải quyết hậu quả nhớ tới trận mắng của Man Hoang Hầu trước khi đi, nghĩ trước lo sau, cuối cùng vẫn sai thủ hạ dứt khoát lát lại toàn bộ mặt đất rồi mới yên tâm rời đi.

Long Trần không khỏi lộ ra một tia trào phúng đối với việc này, con bê bắt nạt kẻ yếu, lần này nên ngoan ngoãn đi.

Sau khi Long Trần rời giường, trước tiên đi thỉnh an mẫu thân, Long phu nhân ngày hôm qua không biết trở về thế nào, giống như mình vừa mở mắt thì trời đã sáng, chuyện phát sinh ngày hôm qua giống như một giấc mộng.

- Trần nhi, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuythấy Long Trần bình yên vô sự, Long phu nhân vẫn có chút hết hồn.

- Mẹ, con đã trưởng thành rồi, đã trở thành một nam tử hán chân chính, giống như phụ thân, ta cũng có thể che gió cho cái nhà này.

Long Trần nắm tay mẫu thân, trịnh trọng nói.

Hắn không muốn cho mẫu thân biết quá nhiều, nàng ta chỉ là một phàm nhân, Long Trần đã sớm kiểm tra thân thể cho nàng ta, đó là một loại tuyệt mạch trời sinh, không phải phế linh căn, mà là không có linh căn.

Hơn nữa mẫu thân hiện giờ đã gần bốn mươi, càng không thể tu hành Cửu Tinh Bá Thể Quyết, huống chi Cửu Tinh Bá Thể Quyết là pháp môn tu hành chí cương chí dương, nữ tử căn bản không thể tu hành.


Cho dù Long Trần có nghịch thiên tới mấy, vẫn không thể thay đổi được thể chất của mẫu thân, việc hắn hiện tại có thể làm chính là khiến mẫu thân bớt lo lắng.

Nhìn nhi tử dường như trưởng thành trong một đêm, giống như nhìn thấy thân ảnh cương nghị của phu quân, tâm tình của Long phu nhân không khỏi có chút kích động, không nén được nước mắt:

- Hảo hài tử, mẹ không hỏi ngươi là được, mẹ tin ngươi.

Long Trần vội vàng lau nước mắt cho mẫu thân, cười nói:

- Mẹ, nhi tử trưởng thành rồi, mẹ nên cao hứng mới đúng, hôm nay ta chuẩn bị chút lễ vật cho mẹ.

Long Trần nói xong, quệt lên giới chỉ, trong tay xuất hiện một bình ngọc, không đợi Long Trần lên tiếng, Long phu nhân đã cả kinh nói:

- Đây là không gian giới chỉ à, ngươi từ đâu mà có thế?

Long Trần không khỏi có chút dở khóc dở cười, ánh mắt này sao cảm thấy giống như mình là kẻ trộm vậy.

Long Trần biết, cứ mãi giấu mẫu thân cũng không phải biện pháp, để khiến mẫu thân đỡ phải lo lắng thấp thỏm, Long Trần tiết lộ thân phận Luyện Dược Sư của mình cho mẫu thân.

Dù sao sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết, hắn không cần thiết phải giấu diếm, có điều Long Trần lại nói dối là sau khi mình bị hành hung, ngược lại dưới cơ duyên xảo hợp đả thông kinh lạc, có thể tu hành.

Hơn nữa không ngờ còn tu ra đan hỏa, có tiềm chất trở thành một Đan Sư, sau đó tới Luyện Dược Sư Công Hội, trùng hợp gặp được Vân Kỳ Đại Sư, ôm lấy chân Vân Kỳ Đại Sư, khóc lóc nỉ non kêu khổ.