Cửu Trọng Tử

Chương 266: Nhìn nhau




Tống Mặc đang dặn dò Nghiêm Triều Khanh: “… Chỗ Gia Định bá, ông bỏ ra chút thời gian qua đó một chuyến.”

Gia Định bá, đệ đệ của Vạn Hoàng hậu, cũng là cậu của Cố Ngọc, tên Vạn Trình, tự Bằng Ký.

Nghiêm Triều Khanh hiểu ý, đứng dậy nói: “Tôi đi chuẩn bị ngay.”

Tống Mặc gật đầu.

Có gia đinh tiến vào bẩm: “Thế tử gia, Thập thiếu phu nhân bên ngõ Hòe Thụ đến.”

Tống Mặc nói: “Là tới gặp ta sao?”

Gia định vội nói: “Không phải, là tới gặp phu nhân …”

Tống Mặc thản nhiên nói: “Nếu là tới gặp phu nhân , ngươi bẩm báo ta làm cái gì?” Sau đó nhìn Nghiêm Triều Khanh nói, “Đổi hắn qua vị trí khác làm đi!”

Nghiêm Triều Khanh liếc nhìn gia đinh kia một cái rồi đáp “Vâng!”

Gia đinh kia lại sợ tới mức vội quỳ gối xuống trước mặt Tống Mặc, dập đầu thùng thùng.

Tùng La vội gọi mấy người kéo hắn ra ngoài.

Tống Mặc dặn Nghiêm Triều Khanh: “Ta không bao giờ muốn nghe thấy những lời vớ vẩn như vậy nữa.”

Nghiêm Triều Khanh đáp “Vâng” rồi lui xuống.

Tùng La lại lo lắng hỏi: “Thật sự không cần bẩm thế tử gia sao?”

Nghiêm Triều Khanh nhìn hắn một cái, nửa là cảnh cáo nửa là cảm khái nói: “Nếu ngay cả phu nhân cũng tin không nổi thì có lẽ thế tử gia thà bị bán đứng còn hơn!”

Tùng La nghe mà hồ đồ, gãi đầu ngây ngốc.

Nghiêm Triều Khanh cười nói: “Nghe không hiểu thì đừng cố, ngươi chỉ cần nhớ rằng phải kính phu nhân như kính thế tử gia là được.”

Nghiêm tiên sinh là quân sư của thế tử gia, nghe quân sư chắc chắn không sai.

Tùng La vô cùng cao hứng đáp “Nghe ngài cả đó!”, sau đó đi xuống xử trí gia đinh kia.

Nghiêm Triều Khanh thẳng nhíu mày.

Trần Khúc Thủy này sao giờ còn chưa đến?

Không phải hắn vứt lời mình nói ra sau gáy đó chứ?

Trần Khúc Thủy đang ngày đêm vội vã đi về kinh thành hắt xì một cái.

※※※※※

Đậu Chiêu tiếp Thập đường tẩu Thái thị trong phòng khách.

Thái thị mừng rỡ, chân thành chúc mừng Đậu Chiêu: “…Vừa khéo để ta gặp được. Bên ngõ Tĩnh An Tự còn chưa biết đâu đúng không? Có cần ta đi báo tin cho thất thúc phụ không?”

Hoặc là vì tin tưởng Tống Mặc, Đậu Chiêu rất bình tĩnh với việc mình được sắc phong “Phu nhân” sớm, nghe Thái thị nói vậy mới giật mình cảm thấy mình được sắc phong sớm cũng là ân điển của hoàng gia. Phụ thân mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui.

Nàng cười nói: “Muội bảo Tố Tâm đi báo tin là được, không cần phiền đến đường tẩu.” Nói xong nhìn Tố Tâm cười nói: “Em đến ngõ Tĩnh An Tự và ngõ Miêu Nhi báo tin đi.”

Cũng phải báo tin cho lục bá mẫu biết mới phải.

Tố Tâm cười đáp mà đi.

Đậu Chiêu lại hỏi Thái thị: “Thập đường tẩu tìm muội có việc gì?”

Được phong làm thế tử phu nhân, ngoài phải mặc lễ phục tương sức, trang sức phù hợp còn phải thưởng cho mọi người, báo cho thân thích, bằng hữu. Thăm dò phản ứng của Tống Nghi Xuân… Nàng có rất nhiều việc phải làm, thực sự không rảnh để vòng vo với Thái thị.

Thái thị có thể tưởng tượng được sự bận rộn của Đậu Chiêu, sợ Đậu Chiêu mất kiên nhẫn, cười đem ý đồ ngũ phu nhân sai nàng đi nói cho Đậu Chiêu.

Tuy Tống Mặc nói không sao nhưng Đậu Chiêu cảm thấy để cho ngũ bá phụ ở một góc độ khác giúp nàng phân tích ý đồ của Hoàng thượng cũng tốt. Có lẽ sẽ có thu hoạch mới, nếu ngũ bá phụ có thể phát hiện chuyện gì có liên quan đến Liêu vương thì lại càng tốt.

Nàng kể lại chuyện đã xảy ra cho Thái thị.

Ai ngờ Thái thị nghe xong, mắt sáng bừng lên, lúc thì hỏi “Thái hậu nương nương thực sự nói Thế tử gia là lão nhân gia nhìn hắn trưởng thành, muội gả cho Thế tử gia thì chính là người trong nhà?” lúc lại hỏi, “Thứ Thái hậu nương nương thưởng chính là Hoàng thượng hiếu kính sao?” lúc lại hỏi “Thái hậu nương nương hỏi muội việc nhà, muội đáp thế nào?” Hỏi khiến cho Đậu Chiêu cảm thấy phiền, sầm mặt lại nói: “Thập đường tẩu hỏi những lời này rốt cuộc là ý của ngũ bá phụ và ngũ bá mẫu?

Thái thị đỏ mặt.

Đậu Chiêu bưng chung trà lên.

Nàng thẹn quá hóa giận nhưng cũng không dám bộc phát, mặt tím như gan heo. Mãi đến lúc quay về ngõ Hòe Thụ, vẻ mặt vẫn không che giấu được sự phẫn nộ.

Ma ma bên người Thái thị nhìn thế mà hoảng hốt, vội hỏi: “Ngài làm sao vậy?”

Thái thị hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Không có gì.” Sau đó hỏi, “Mẫu thân ta có nhắn lại gì không?”

Ma ma kia ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Phu nhân bảo, bảo ngài bất luận thế nào cũng phải hầu hạ tứ cô nãi nãi cho chu đáo. Tế Ninh hầu xin sắc phong hầu phu nhân cho ngũ cô nãi nãi, báo danh Lại bộ mà Lại bộ vẫn chưa có động tĩnh gì, vẫn là ngũ phu nhân tự mình đi chào hỏi Tư Phong Tư lang trung phu nhân bên đó thì Lại Bộ mới để ý đến việc này hơn. Nhưng dù là thế thì tới nay cũng đã có tin tức gì đâu.”

Thái thị như hít phải ngụm khí lạnh, lại hít sâu mấy hơn, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại, bộ dạng lại trở nên nhu thuận, đi vào thượng phòng của ngũ phu nhân.

※※※※※

Trên mặt Tống Nghi Xuân như phủ một tầng sương dày.

Tống Mặc và Đậu Chiêu tiến cung, Thái Hậu nương nương và hoàng hậu nương nương hỏi nàng cái gì, phủ Anh Quốc công căn cơ như vậy, ông ta khác có cách tìm hiểu. Đối với việc Đậu Chiêu nhận được lệnh sắc phong sớm, hơn nữa lại ở lúc mấu chốt này, ông ta không thể không hoài nghi Tống Mặc.

“Ngươi theo dõi Nghiêm Triều Khanh bên người Thế tử thật chặt cho ta.” Tống Nghi Xuân lo lắng nói với Thường hộ vệ, “Có một số việc nó sẽ không tự mình ra mặt nhưng chắc chắn sẽ giao cho Nghiêm Triều Khanh làm.”

Thường hộ vệ chắp tay đáp, “Vâng!”

Gia đinh tiến vào bẩm báo: “Đào tiên sinh đã về!”

Tống Nghi Xuân cảm thấy tinh thần như rung lên, vội nói: “Mau mời Đào tiên sinh vào đây.”

Thường hộ vệ bĩu môi, lui xuống.

Bộ dạng “Đào Khí Trọng” có chút chật vật, thấy Tống Nghi Xuân thì liên mồm gọi “Chủ nhân”

Tống Nghi Xuân tiến lên hai bước, nhìn Đào Khí Trọng từ trên xuống dưới, cảm thán nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Sau đó chỉ chỉ ghế bành bên người, “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện… Ngươi nói có người đuổi giết ngươi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Có liên quan đến thế tử chăng?”

Đào Khí Trọng cúi đầu, hổ thẹn nói với Tống Nghi Xuân: “Là tôi sơ sót, khinh địch!”

Tống Nghi Xuân nhíu mày.

Đào Khí Trọng nói: “Đậu gia ở Chân Định là địa đầu xà, chúng tôi hỏi chuyện về Đậu gia tứ tiểu thư mấy câu đã bị người của Đậu gia theo dõi, chúng tôi sợ làm hỏng giao tình hai nhà, không dám nói là người của phủ Anh Quốc công, đành phải đến vệ sở xin giúp đỡ!”

“Không đúng!” Tống Nghi Xuân nhíu mày, “Nếu các ngươi đã đến vệ sở xin giúp đỡ, người của Đậu gia sao còn dám tiếp tục truy giết các ngươi?”

Đào Khí Trọng vội nói: “Đậu gia quả thực không truy giết chúng tôi nữa. Nhưng tôi lo việc quan trọng hơn, vội vã về thông báo cho ngài, không giải thích rõ ràng với người của vệ sở mà thôi.”

Tống Nghi Xuân rất tin tưởng việc vệ sở Chân Định muốn tâng công với mình.

Đào Khí Trọng nói: “Lúc trước tôi vẫn nghĩ Đậu gia tứ tiểu thư là vì bị kế mẫu Vương thị ghét bỏ nên Đậu gia thất lão gia mới để nàng ở lại Chân Định, thì ra không phải là như thế. Vương thị kia vốn là tiểu thiếp phù chính, lúc lấy về đã có bầu ba tháng, cữu mẫu của Đậu gia tứ tiểu thư là người lợi hại, nắm chắc điều này không thôi. Sau khi Đậu gia tứ tiểu thư lớn lên, căn bản không tôn trọng kế mẫu này. Người Đậu gia chẳng biết làm sao nên mới để tứ tiểu thư ở lại Chân Định.”

Tống Nghi Xuân nghe xong, mặt trầm lại nói: “Nói như vậy, Đậu gia tứ tiểu thư cũng không phải là sống lẻ loi hiu quạnh như chúng ta nghĩ?”

“Đây là lão hủ sơ sẩy.” Đào Khí Trọng tự trách, “Không ngờ Vương gia lại chẳng thể làm gì nổi Triệu gia, vì mặt mũi, còn dám nói là Vương thị không muốn nuôi dạy Đậu gia tứ tiểu thư.” Nói tới đây, ông ta lại đổi giọng. “Nhưng tôi điều tra được, Đậu gia tứ tiểu thư kia rất mạnh mẽ, người bình thường căn bản là không quản nổi nàng, người của Đậu gia cũng là mắt nhắm mắt mở với nàng, để mặc mẹ con các nàng gây rối, không ai ra mặt vì Đậu gia tứ tiểu thư hết. Sau này Đậu gia tứ tiểu thư tự mình ra mặt đòi của hồi môn, Đậu gia thất lão gia đền bù cho nàng hai hòm ngân phiếu. Cũng vì nàng khóc lóc om sòm quen, người Đậu gia không thể không nhắm mắt cho qua.”

Tống Nghi Xuân nghĩ đến của hồi môn của Đậu Chiêu, nghĩ tới ngày đầu tiên nàng vào cửa đã dám đối chọi gay gắt với Tống Cẩm, trong bông có kim, không khỏi tin thêm mấy phần. Mà nàng con dâu vốn tưởng là ôn thuần nhu thuận trở thành sư tử Hà Đông, mẫu dạ xoa, tuy khiến ông ta đau đầu nhưng vẫn là loại con gái không được Đậu gia quan tâm, lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Ông ta hỏi Đào Khí Trọng, “Ta nghe nói trưởng nữ của Úy Châu vệ Hoa Đường tướng mạo xuất chúng nhưng vì mắt công kiêu ngạo, qua hai mươi tuổi còn chưa xuất giá. Phải thăm dò Hoa tiểu thư kia, nếu là người dịu ngoan đôn hậu, cưới về cũng tốt, tiện bề quản giáo Thiên Ân…” Ngụ ý, hiện tại chỉ sợ suy tính này không ổn rồi.

Đào Khí Trọng thở dài trong lòng.

Khó trách mọi người vẫn nói “Thanh quan khó quản việc nhà”.

Ông ta vẫn nên bớt tham dự vào việc nhà phủ Anh Quốc công là hơn.

Đào Khí Trọng uyển chuyển nói: “Ngài đang tuổi tráng niên, bên người cũng phải có người bầu bạn. Nếu Hoa gia tiểu thư kia thực sự là tướng mạo xuất chúng, lấy về lo việc sinh hoạt cho ngài cũng không phải là không thể.”

Lời này nói cũng như không.

Tống Nghi Xuân thở dài, thưởng cho Đào Khí Trọng hai trăm lượng bạc, nói: “Ngươi đi Chân Định vất vả, tạm thời lui xuống nghỉ ngơi hai ngày – An Lục hầu tuy nói làm bà mai cho ta nhưng sự việc cụ thể thế nào, chỉ sợ còn cần ngươi giúp đỡ chuẩn bị.”

Đào Khí Trọng cười đáp vâng rồi lui xuống.

Tùy tùng kia đang lo lắng ngồi ở dưới hành lang, thấy Đào Khí Trọng đi ra, lẳng lặng theo ra khỏi Tê Hương viện rồi mới thấp giọng nói: “Quốc công gia nói sao?”

Trước khi về, hai người đã thương lượng xong việc nên nói gì.

“Quốc công gia không nghi ngờ gì.” Đào Khí Trọng nói, “Không nói thế không được đâu! Nghĩ xem Đậu thị kia hung bạo như thế, chỉ sợ chưa đầy vài ngày cả phủ đều sẽ biết, so với việc để người ta nghĩ Đậu thị kia yếu đuối dễ khinh, thà nói Đậu thị kia quá ngang ngược, ngược lại có thể khiến chúng ta dễ sống đó.” Như đang giải thích vì sao phải làm như vậy nhưng lại càng giống như đang tự thuyết phục mình.

Tùy tùng gật đầu.

Tống Nghi Xuân lại đang đi đi lại lại trong phòng.

Rốt cuộc có nên lấy tiểu thư Hoa gia không?

Theo lý thuyết, Hoa gia căn bản không thể giúp ông ta, nhưng nếu ông ta không tái giá, về lâu về dài càng khó áp chế Đậu thị kia.

Thế nhưng Đậu thị kia lại là người không dễ đối phó, tính cách ôn hòa chỉ sợ không thể trấn áp nổi, nhưng nếu lấy một người khôn khéo tài giỏi… Ông ta đúng là lại chịu đủ thôi.

Đây đúng là khiến cho ông ta khó xử!

Mà lúc này, Đậu Chiêu đến phủ đệ của Ninh Đức trưởng công chúa.

Phủ đệ của Ninh Đức Trưởng công chúa cách dinh thự Lục gia chỉ một con phố, hai bên quan hệ thân thiết, hai nhà vô cùng thân cận.

Nghe nói Đậu Chiêu đến bái phỏng, Ninh Đức Trưởng công chúa rất bất ngờ, hỏi nữ quan bên mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

Nữ quan cười nói: “Nghe nói thế tử Anh Quốc công nhận lệnh, sáng nay cùng phu nhân vào cung.”

Đây là chuyện rất bình thường.

Ninh Đức Trưởng công chúa không nghĩ ra vì sao Đậu Chiêu muốn gặp mình.

Tiểu nha hoàn tới báo tin cười khanh khách nói: “Trưởng công chúa, Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc công nói, nàng vừa nhận được thánh chỉ, được phong làm “phu nhân”, nàng tới là để cảm tạ người đó!”

Ninh Đức Trưởng công chúa giật mình, cười nói: “Mời nàng vào đi!”