Cửu Trọng Tử

Chương 311: - 315




Chương 311: Người được chọn


Editor: Uyenchap210


Từng lời những người đó nói đương nhiên lọt vào tai Đậu Chiêu.


Nàng có chút lo lắng, nói với Tống Mặc: "Phải nghĩ cách giải quyết thỏa đáng hậu quả mới được. Đều là quân cận vệ, nếu Hoàng Thượng biết, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi nghi kị."


Công khai điều người vào kinh, cho dù là Lại Bộ, nếu không có thủ dụ của Hoàng Thượng, cũng không dám hành sự như thế.


Nàng cứ tưởng Tống Mặc sẽ chọn trước hai, ba người gọi đến, không nghĩ lại đông như vậy. Lúc ấy, nàng ngồi sau bình phong đã có chút thấp thỏm bất an.


"Yên tâm." Tống Mặc lơ đễnh, cười nói, "Ta đốc quản Binh Mã Tư Ngũ Thành, tuyển một vài cận vệ bổ sung, cũng là hết sức bình thường. Ta nghĩ trưởng bối của những người đó sẽ không dị nghị đâu."


Vệ quân tuy tốt, nhưng phải xem ở vị trí nào đã.


Binh mã tư Ngũ thành thường hỗ trợ Thuận Thiên Phủ việc thuế muối khóa hành, cho dù là quan nhỏ cũng có chút 'nước luộc', bởi vì Triệu gia kén rể lần này, lại có thể tuyển thứ tử trong nhà hoặc dòng bên, như vậy đối với bọn họ cũng là một cơ hội tốt.


Tống Mặc làm việc thật chu toàn.


Khó trách hắn làm loạn như vậy, tới trước mặt Hoàng Thượng vẫn có thể nói lý, cũng khó trách hắn đến bây giờ vẫn chưa bị ngự sử buộc tội.


Đậu Chiêu cảm thấy bản thân chỉ cần toàn tâm toàn ý tin tưởng Tống Mặc là được.


"Tạm thời chọn ba người này, nàng thấy thế nào?" Tống Mặc khoanh ba vòng tròn lên danh sách, đưa cho Đậu Chiêu xem.


Từ mấy trăm người tuyển ra hai mươi mấy người, lại từ hai mươi mấy người chọn ra ba người, công chúa tuyển Phò mã, cũng chỉ như thế, hôn sự lần này của Chương Như biểu tỷ nhất định có thể giải quyết!


Cho dù kiếp trước nàng ấy gả cho ai, nhưng kiếp này người đó vẫn không thấy mặt mũi đâu, thôi thì đành phải chọn người khác vậy,


Đậu Chiêu gật đầu, tới buổi tối, không khỏi chiều theo ý Tống Mặc.


Sáng sớm ngày hôm sau, nàng búi kiểu tóc ngã ngựa xinh đẹp, hứng khởi chuẩn bị đi ngõ Tĩnh An Tự.


Tống Mặc muốn đi cùng nàng: "Nếu cữu mẫu hỏi tới, cũng có người nói chuyện. Hơn nữa ba người này cũng chưa rời kinh, nhân cơ hội này để cữu mẫu và Chương Như biểu tỷ gặp mặt chẳng phải càng tốt hơn?"


Hắn háo hức muốn nhìn thấy sự kinh hỷ và cảm kích của cữu mẫu.


Từ sau khi cưới Đậu Chiêu, là lần đầu tiên hắn hứng thú bừng bừng như vậy.


Tống Mặc đi theo cũng tốt.


Chuyện này nếu không có hắn, sẽ không thành được.


Chờ cữu mẫu biết Tống Mặc làm chút gì đó, nhất định sẽ càng thích hắn hơn.


Đậu Chiêu cười khanh khách gật đầu.


Hai người giống như tiểu hài tử được người lớn khen ngợi, hưng phấn trong lòng, cùng đi ngõ Tĩnh An Tự.


Cao Thăng thấy bọn họ đến thì khiếp sợ, vội nói: "Tôi liền đi thỉnh lão gia trở về!"


Bởi vì không cho người báo trước, Đậu Thế Anh đã đi nha môn.


"Không cần. Không cần." Đậu Chiêu vui vẻ ra mặt, nói với Cao Thăng, "Hôm nay ta tới tìm cữu mẫu có chút việc, ngươi tiếp Thế tử gia ở thính đường dùng cơm là được!"


Trán Cao Thăng lấm tấm mồ hôi, thừa dịp tiểu nha hoàn đang rót trà cho Tống Mặc, hắn nhỏ giọng phân phó: "Còn không mau đi ngõ Miêu nhi mời hai vị thiếu gia qua đây."


Hắn lần đầu tiên cảm thấy, nếu lão gia kiên quyết không nạp thiếp, đưa Thập nhị thiếu gia về nhận nuôi, cũng là chuyện tốt.


Đậu Chiêu nào có tâm tư quản chuyện này, để Tống Mặc lại đó rồi đi chỗ cữu mẫu.


Cữu mẫu thấy nàng thì sắc mặt đại biến, cầm tay nàng, đánh giá từ trên xuống dưới: "Con của ta, làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên trở lại? Có phải Tống gia khi dễ con? Con không phải sợ, cữu mẫu còn chưa rời kinh, đương nhiên sẽ ra mặt giúp con!"


"Không có, không có." Đậu Chiêu cười càng vui vẻ. Thấy Triệu Chương Như mở to hai mắt tò mò nhìn, nàng liền kéo cữu mẫu vào nội thất. "Lạch cạch" một tiếng đóng cửa phòng lại, đỡ cữu mẫu đến kháng sàng cạnh cửa sổ, bản thân cũng ngồi xuống cạnh nàng, đem tờ giấy ghi lai lịch của ba người kia ra, "Con muốn làm mai cho Chương Như biểu tỷ, ba nhà này đều không tồi, ngài xem xem ai thích hợp hơn?"


Cữu mẫu vô cùng kinh ngạc.


Đậu Chiêu cười đến hai mắt cong cong.


"Ngươi đứa nhỏ này!" Cữu mẫu hồi phục tinh thần, ôm chặt Đậu Chiêu, "Gả cho người, liền biết đau lòng người."


Đậu Chiêu hắc hắc mà cười, lẫy mắt kính trên bàn cho cữu mẫu.


Cữu mẫu đeo mắt kính, cẩn thận đánh giá.


Không phải tướng môn thì cũng là huân quý, không cần phải hỏi, khẳng định là cháu rể giúp đỡ.


Cữu mẫu cảm kích, nắm tay Đậu Chiêu: "Thay ta cảm ơn Nghiên Đường, Triệu gia rốt cuộc là gia đình thư hương, người đọc sách chịu ở rể vẫn thích hợp hơn."


Đậu Chiêu choáng váng.


Cữu mẫu trong lòng băn khoăn.


Có thể tìm được ba người như vậy, Nghiên Đường cùng Thọ Cô chỉ sợ là tốn không ít tâm tư.


Nàng áy náy nói: "Đều do ta không nói rõ ràng, để các con chạy ngược chạy xuôi, con cùng Nghiên Đường thật tốt, ta đều nhớ kỹ, về sau có cơ hội, ta và Chương Như sẽ báo đáp các con."


Đậu Chiêu ủ rũ, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập xin lỗi kia, nàng thật không muốn làm cữu mẫu lo lắng, vội bày ra bộ dạng hờn dỗi, đánh nhẹ lên người cữu mẫu: "Ngài cũng không nói sớm."


Cữu mẫu ha hả cười, sủng nịch mà ôm lấy bả vai Đậu Chiêu.


Đậu Chiêu đem tờ giấy gấp nhỏ lại rồi cất trong tay áo, ra tới cửa thì thấy Triệu Chương Như, chỉ nói là cùng cữu mẫu thương lượng việc ngày mùng mười tháng đi Khai Nguyên Tự.


Mấy năm nay chỉ cần là có người tránh nàng cùng mẫu thân bàn chuyện, hơn phân nửa là vì hôn sự của nàng.


Triệu Chương Như cũng không truy vấn, hi hi ha ha mà cùng Đậu Chiêu nói chuyện.


Đậu Chiêu nghĩ đến Tống Mặc, nếu biết kết quả như vậy, không biết hắn sẽ thất vọng thế nào.


Hơn nữa nàng đã đáp ứng hắn rất nhiều điều kiện mất mặt a! Khi trở về chỉ sợ còn phải đáp ứng nhiều thứ để xoa dịu hắn.


Đậu Chiêu không khỏi thở dài, hậm hực đi thính đường.


Tống Mặc đang cùng hai huynh đệ Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương nói chuyện, vừa thấy biểu tình của Đậu Chiêu liền biết chuyện không thành.


Đây chính là lần đầu tiên Đậu Chiêu cầu hắn giúp đỡ việc nhà mẹ đẻ!


Hắn bỏ mặc Đậu Chính Xương cùng Đậu Đức Xương, đứng dậy nghênh đón nàng, thấp giọng hỏi: "Cữu mẫu có chỗ nào không hài lòng?"


Muốn giấu cũng không giấu được.


"Đều là ta không tốt!" Đậu Chiêu áy náy nói, "Không có hỏi thăm rõ ràng khiến cho chàng...... Cữu mẫu là muốn tìm một người đọc sách chịu ở rể cho biểu tỷ."


Rốt cuộc trải qua sóng to gió lớn, Tống Mặc tuy có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt lóe qua rồi biến mất, không thấy mất mát giống như Đậu Chiêu.


Hắn trầm ngâm nói: "Nếu là vậy, cũng không phải không được, Chỉ là tốn nhiều công phu và thời gian hơn...... Nàng nói với cữu mẫu một tiếng, chúng ta trở về liền giúp biểu tỷ tìm, chắc chắn sẽ tìm được người thích hợp." Lại hỏi, "Cữu mẫu còn điều kiện gì khác không?"


Đậu Chiêu lắc lắc đầu, nắm lấy tay Tống Mặc: "Cữu mẫu vẫn là muốn tìm được người đọc sách cho Triệu gia!"


Tống Mặc cười an ủi nàng: "Không có việc gì, đã có ta!"


Hai người đang nói chuyện, phía sau truyền đến một trận ho khan.


Đậu Chiêu cùng Tống Mặc quay đầu lại, thấy Đậu Đức Xương làm mặt quỷ với bọn họ: "Tứ muội muội, đây là nhà mẹ đẻ, các ngươi có chuyện to nhỏ, về nhà hẵng nói."


Đậu Chính Xương cảm thấy lời này có chút nặng nề, liền cao giọng hô "Đức xương".


Đậu Chiêu trừng mắt liếc Đậu Đức Xương một cái.


Cái Thập nhị ca này. Chuyện của hắn còn đang rối tinh rối mù, vậy mà có sức đi quản chuyện của nàng!


Đậu Chính Xương nhịn không được nở nụ cười.


Tứ muội muội xưa nay ôn hòa đúng mực, không nghĩ cũng có lúc hoạt bát đáng yêu như vậy.


Hắn đứng ra giảng hòa: "Cũng không có người ngoài, mau vào ngồi. Ta nghe Nghiên Đường nói, hắn ở biệt viện Tây Sơn nuôi hơn chục con ngựa tốt, ngày nào đó chúng ta cùng đi nhìn xem?"


Tống Mặc cũng không khách khí, cùng Đậu Chiêu thoải mái đi vào, cười nói: "Thập nhất huynh nếu thích, ta kêu người đưa hai con ngựa giống thuần đến là được."


"Không cần, không cần." Đậu Chính Xương liên tục xua tay, "Ngựa chính là từ nhỏ đã tự do ở ngoài. Trong nhà không có chỗ rộng rãi, ngươi tặng cho ta cũng chỉ làm chúng nó chịu tội, còn không bằng khi nào muốn cưỡi ngựa thì đến biệt viện của ngươi."


Thấy Tống Mặc còn muốn khuyên, hắn lại nói. "Ta không thể thấy cái gì thích liền đem về nhà đi? Có đôi khi thưởng thức cũng là một loại lạc thú!"


Tống Mặc cười đáp "vâng", trong lòng nhìn Đậu Chính Xương bằng con mắt khác.


Cữu mẫu bên kia gọi Cao Thăng gia tiến vào, đưa nàng năm mươi lượng ngân phiếu: "Hôm nay ta làm chủ, mời tứ cô gia cùng tứ cô cô ở nhà dùng bữa."


"Sao có thể để ngài chi bạc!" Cao Thăng gia không dám nhận, cữu mẫu vẫn khăng khăng ép nàng cầm, nàng đành phải đi bẩm với Đậu Chiêu: "Cữu phu nhân muốn lưu tứ cô gia cùng ngài ở nhà dùng bữa."


Đậu Chiêu đau lòng Tống Mặc mấy ngày này vất vả, cười nói: "Cứ theo lời cữu mẫu, chúng ta muốn ăn bát trân bát bảo."


Cao Thăng gia thấy Đậu Chiêu hưng trí như vậy, cũng cao hứng theo, tươi cười đi phòng bếp.


Đậu Đức Xương liền quay sang Tống Mặc, dùng thanh âm lén lút nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy: "Thấy không? Chính là biết nhưng giấu kín trong lòng, không chịu nói ra. Ta thấy ngươi sau này có phúc rồi, đem ngõ Tĩnh An Tự chuyển thành nhà của các ngươi luôn."


Tống Mặc ha ha cười.


Cũng cảm thấy Đậu Đức Xương là một người thú vị.


Trong phòng không khí rất tốt.


Có gã sai vặt tiến vào bẩm: "Tống tiên sinh cùng Tống công tử qua đây, nói ngày mai phải lên đường về quê, tới chào từ biệt lão gia."


Đậu Chính Xương vội nói: "Mau mau đi mời!"


Đậu Đức Xương giải thích với Tống Mặc: "Tống tiên sinh là Thất thúc mời về vì Tứ muội muội. Tứ muội muội gả cho ngươi, Tống tiên sinh liền từ quán, ban đầu chỉ định uống rượu mừng rồi về quê, sau đó lại gặp được đồng môn, liền ở lại kinh đô vài ngày để du ngoạn. Tống công tử là tộc chất của Tống tiên sinh, cha mẹ đều đã mất, vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Tống tiên sinh."


Đang nói chuyện, Tống Mặc liền thấy Đậu Chính Xương đang cùng một già một trẻ, hai cái áo xanh văn sĩ từ hành lang đi tới.


Tống Mặc không khỏi hỏi: "Tống gia là người đọc sách?"


Đậu Đức Xương "ừm" một tiếng, nói: "Tổ tiên cũng từng có người làm quan, tuy rằng không hiển quý, nhưng ở quê quán cũng được xưng là dòng dõi thư hương."


Tống Mặc ánh mắt sáng lên, nhìn sang Đậu Chiêu.


Khi Tống Mặc hỏi câu "Tống gia là người đọc sách" kia Đậu Chiêu đã là tâm thần chấn động.


Đúng là thấy ánh đèn trong đêm tối!


Sao trước nay mình không nghĩ đến?


Phu thê hai người không hẹn mà cùng mà lộ ra tươi cười.


Trong lòng Đậu Đức Xương lại vô cùng ngứa ngáy.


Tứ muội phu và Tứ muội muội cùng cười như vậy có điểm quỷ dị a!


Ý niệm vùa lóe qua, Đậu Chiêu liền đứng dậy: "Ta đi tìm cữu mẫu nói chuyện." Sau đó cười khanh khách rời khỏi chính phòng.


Chương 312: Khảo giáo*


(*) Kiểm tra trình độ


"Tống Viêm?" Cữu mẫu kinh ngạc nhìn Đậu Chiêu.


"Đúng vậy!" Đậu Chiêu lại hào hứng vô cùng, "Song thân đều đã mất, trong nhà không còn ai, đi theo Tống tiên sinh nhiều năm, ngài cũng đã gặp qua, tính tình đôn hậu thật thà, nếu có thể thuyết phục hắn ở rể thì không gì tốt hơn!"


Cữu mẫu hồi phục tinh thần lại. Thấy bộ dáng nghiêm túc của Đậu Chiêu, vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi: "Con không phải là vừa quyết định đi?"


Nếu mình nói là vừa mới quyết định, với người hành sự cẩn thận như Cữu mẫu khẳng định sẽ từ chối.


Đậu Chiêu thề thốt phủ nhận: "Đương nhiên không phải. Con đều có tính toán cả, chỉ là gia thế Tống Viêm quá mỏng, ngài nói muốn tìm người xuất thân nhà nho, cũng chỉ có Tống Viêm thích hợp nhất." Nàng nói, bức Cữu mẫu quyết định, "Ngài sẽ nói không được đấy chứ? Nếu đã nhìn trúng, thì nhân lúc Tống tiên sinh và Tống Viêm còn chưa hồi hương, con và Nghiên Đường ra mặt làm mai. Nếu ngài không hài lòng, chúng ta lại nghĩ cách." Nàng nhỏ giọng thì thầm, "Này ở rể, không phải trong nhà càng ít huynh đệ tỷ muội càng tốt sao? Hơn nữa chúng ta nhìn Tống Viêm lớn lên, hiểu tận gốc rễ, còn ai thích hợp hơn?"


Nếu muốn chiêu tế, hẳn là con nối dõi đơn bạc, tuy nói trước khi đến ở rể đều đã phân định gia tài thừa kế, thư khế phụng dưỡng, vân vân..., nhưng sau này phụ mẫu tuổi già sức yếu, con rể nếu khôn khéo, địa vị trong nhà dần dần càng lớn; cuối cùng mưu chiếm gia tài nhà vợ, nạp thiếp sinh con,... Bởi vậy, nhà gái khi tìm người ở rể thì vô cùng cẩn thận, coi trọng phẩm hạnh của người được chọn hàng đầu.


Từ điểm đó nói lên, Tống Viêm phẩm hạnh đúng là không còn lời gì để bàn.


Chỉ là để nhà gái nói trước, hiển nhiên có chút không đúng đạo lý.


Cữu mẫu do dự.


Đậu Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy Tống Viêm thích hợp —— không chỉ tướng mạo tuấn tú, hơn nữa cử chỉ nho nhã, tính tình cần mẫn, là người trung hậu. Cữu cữu, Cữu mẫu sau này về sau già, có Tống Viêm chăm sóc, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt.


Nàng thấy thế vội nói: "Dù có được hay không chúng ta cũng phải thử xem? Biểu tỷ sắp hai mươi tuổi, ngài còn có thể giữ nàng thêm mấy năm?"


Cữu mẫu nghĩ nghĩ, vẫn cẩn trọng, nói: "Con thăm dò xem, nếu Tống gia có ý này, đến lúc đó chúng ta cầu thân cũng không muộn."


Đậu Chiêu "vâng" một tiếng. Vô cùng cao hứng đi phía thính đường.


Tống Mặc đang cùng Tống Viêm nói chuyện: "...... Không nghĩ tới chúng ta lại cùng họ? Không biết ngươi là người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Phụ thân làm gì? Trong nhà còn có những ai nào? Có đọc qua văn thư không?"


Tống tiên sinh cho rằng Tống Mặc là gặp được người cùng họ nên tò mò, cũng không có gì hoài nghi, Tống Viêm kia thì càng không. Hắn cung kính trả lời rõ ràng từng câu: "Ta là người Cù Châu, năm nay vừa mới cập quan, phụ thân là một tú tài. Khi ta được ba tuổi thì người bệnh mà mất, lên bảy tuổi, mẫu thân cũng theo phụ thân, trong nhà không còn ai. Ta đi theo bá phụ theo mấy năm nay, chỉ nhận được vài mặt chữ."


Hắn khiêm tốn có lễ, Tống Mặc không khỏi âm thầm gật đầu, lại hỏi: "Nếu đã cập quan, hẳn là có tên tự?"


"Có!" Tống Viêm nói, "Bá phụ tặng ta tự ' Thiên Lí *'." (千里: nghìn dặm)


Tống Mặc nghe vậy, tươi cười càng thêm thân thiết, hỏi: "Vậy ngươi ngày thường đọc sách gì? Có định tham gia khoa cử không?"


"Ngày thường chỉ đi theo bá phụ đọc chút 'Tứ thư ngũ kinh', bá phụ nói trình độ ta có hạn, khuyên ta đọc sách thêm mấy năm nữa vẫn không muộn."


Tống Mặc biết người Giang Nam văn vẻ cường thịnh, so