Cửu Trọng Tử

Chương 322




Chương 322: Khí Cực


(*) Đối trướng: kiểm kê, kiểm tra, đối chiếu (quyết toán) sổ sách


Gã sai vặt trở về bẩm: "Thế tử gia đang ở phòng đối chiếu sổ sách."


Tằng Ngũ dơ chân đạp cho hắn một cái: "Ta chẳng lẽ không biết Thế tử gia đang đối chiếu sổ sách! Thế tử gia đối chiếu với ai? Khi nào thì bắt đầu? Tiền lời của mười ba gian cửa hàng ở Quảng Đông là bao nhiêu? Ngươi còn không chịu động não mà đi hỏi thăm xem. Đúng là chẳng khác gì ngọn đèn dầu du đồng*, phải khơi một chút mới sáng lên được!"


Gã sai vặt ôm chỗ đùi bị đá, lẩm bẩm: "Ngay cả Quốc công gia cũng không biết tiền lời của mười ba gian cửa hàng ở Quảng Đông nhiều hay ít, ta, ta làm sao biết được?"


"Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn dám phản lại!" Tằng Ngũ lại đạp hắn một cái nữa, "Ngươi chẳng lẽ không biết nhìn xem Thế tử gia có cao hứng hay không? Bảo sao người mấy năm nay vẫn chỉ làm chân sai vặt!


Còn không mau đi hỏi thăm rõ ràng!"


Gã sai vặt không dám cãi lại nữa, khập khiễng đi Di Chí Đường.


Tằng Ngũ phủi phủi ống tay áo, ở trong lòng nói thầm: Ta cũng không phải tên Lữ Chính ngu xuẩn kia, thế nhưng lại dám đem đầu đến cửa cho Thế tử gia đánh?


Nghĩ đến Lữ Chính sau này chỉ có thể ở phòng thu chi ăn no chờ chết, trong lòng hắn vô cớ nổi lên một trận thỏa thuê mãn nguyện, tóm lấy một nha hoàn đi ngang qua: "Mau, pha cho ta ly trà Đại Hồng Bào."


Nha hoàn kia trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đại Hồng Bào là cống phẩm, phải được Quốc công gia phân phó mới có thể lấy dùng."


Tằng Ngũ cười lạnh: "Chính là Quốc công gia muốn uống. Ngươi không tin, thì đi hỏi Quốc công gia."


Mặt nha hoàn đỏ bừng, mặc dù biết rõ hắn là cáo mượn oai hùm, nhưng cũng không dám đi chất vấn Tống Nghi Xuân, cúi đầu đi phòng trà pha một ấm Đại Hồng Bào.


Hắn ngồi trên ghế thái sư chậm rãi thưởng trà, gã sai vặt học trò kia cuối cùng cũng nói được mấy lời có ích: "Người tới là Đại tưởng quầy quản lý mười ba gian của hàng ở Quảng Đông - Chung Bỉnh Tường và các trang đầu* điền trang, đã bắt đầu năm ngày, Thế tử gia rất cao hứng, đêm qua còn ở Túy Tiên Lâu mở tiệc, khoản đãi Chung chưởng quầy và các trang đầu đó."


(trang đầu:Người đứng đầu, như trưởng khu, trưởng thôn ^^)


Tằng Ngũ nghe xong có chút cuống cuồng.


Trước khi phủ Anh Quốc Công và Di Chí Đường phân chia, Chung đại chưởng quầy mỗi năm từ Quảng Đông tới kinh đô đối trướng, đều sẽ cho bọn nha hoàn, gia đinh như hắn chút đồ vật linh tinh, nếu đem đến hiệu cầm đồ Đông Đường, cũng có thể đổi được một lượng bạc. Nhưng sau khi người của Di Chí Đường bất hòa 'không ăn chung nồi' với người phủ Anh Quốc Công, bọn họ rốt cuộc cũng không còn nhận được gì từ Chung đại trưởng quầy nữa.


Cứ như vậy đám người ở Di Chí Đường chiếm hết lợi lộc rồi!


Hắn càng nhớ lại chuyện cũ thì càng ghen tức, có một năm, Lữ Chính đưa hai trăm lượng bạc cho Chung Bình Tưởng cầm để nhập cổ ở Quảng Đông, tới năm thứ hai, số bạc kia biến thành một ngàn hai trăm lượng bạc. Hắn nhìn liền động tâm, chỉ là lúc đó trong tay không có tiền, đàng phải đứng một bên thèm nhỏ dãi. Nhưng hiện tại...... ngày hôm qua theo Quốc công gia đi Túy Tiên lâu xã giao, vị Tổng binh nào đó thưởng hắn 5 lượng bạc; hai ngày trước Quốc công gia muốn ăn bánh gạo mè (麻芝糕), hắn chạy vội quá, rơi mất hai đồng bạc... mới chỉ hầu hạ Quốc công gia bảy, tám ngày thôi, trong tay đã có tới mười lượng bạc. Tuy rằng vẫn kém Lữ Chính kia, nhưng cũng không quá ít, chi bằng bây giờ nhờ Chung Bình Tưởng giúp nhập cổ chỗ tốt nào đó.


Chỉ là không biết Chung Bình Tưởng có còn muốn giúp nữa không thôi?


Hắn suy nghĩ, đi gặp Tống Nghi Xuân, bẩm báo: "Thế tử gia đang cùng Chung đại chưởng quầy đối chiếu sổ sách của mười ba gian cửa hàng ở Quảng Đông, các trang đầu điền trang cũng đến. Tuy không biết Di Chí Đường năm nay tiền lời như thế nào, nhưng Thế tử gia rất cao hứng, ngày hôm qua còn cùng đám người Chung đại chưởng quầy ở Túy Tiên Lâu uống rượu."


Tống Nghi Xuân đang cùng trang đầu Thiên Tân Vệ nói chuyện: "Vùng rừng ở Truân Khẩu năm trước có hai ngàn lượng bạc tiền lời. Sao năm nay chỉ có tám trăm lượng?"


Nghe Tằng Ngũ nói xong, trong lòng hắn lại bùng lên một ngọn lửa nóng, càng không áp chế được mà muốn phát hỏa.


Hắn liền cầm lấy cái khăn ném thẳng vào trang đầu Thiên Thân Vệ: "Ngu xuẩn, hỏi cũng không đáp. Rốt cuộc thì người làm được cái gì?"


Trang đầu Thiên Tân Vệ sợ tới mức chân run lẩy bẩy, 'bịch' một tiếng quỳ xuống: "Quốc công gia bớt giận, năm trước mưa thuận gió hoà. Mùa hè năm nay gió lớn, có một số cây bị thổi bật gốc -- gỗ không nhiều bằng năm trước. Tiền lời vì vậy cũng ít hơn."


Dựa vào cái gì mà rừng cây của hắn gặp gió lớn, còn mười ba gian cửa hàng của Tống Mặc lại sóng yên biển lặng, một năm bốn mùa cũng không có trận lốc nào!


Mặt Tống Nghi Xuân xanh mét, trong lúc vô tình ánh nhìn lại quét qua người Đào Khí Trọng -- Đáy mắt Đào Khí Trọng hiện lên một tia kinh ngạc. Tống Nghi Xuân vốn là người đa nghi, đột nhiên nghĩ gì đó trong lòng, liền mở miệng hô "Người đâu", chỉ vào trang đầu Thiên Tân Vệ, "Đem cái tên ăn nói bậy bạ này xuống đánh hai mươi gậy cho ta, xem hắn có chịu nói thật hay không!"


Trang đầu Thiên Tân vệ nghe xong, toàn thân đều mềm nhũn nằm bò trên mặt đất, kêu khóc xin tha mạng, "Không phải gió to, là tiểu nhân muốn lấy lòng Quốc Công gia, năm trước cây nào có thể bán đều đem bán hết, năm nay chỉ còn lại một ít cây giống, không thể bán được...... Tiểu nhân không có nói dối, nếu Quốc công gia không tin, có thể hỏi Lưu Đại, hắn là người rõ ràng nhất."


Lưu Đại là trang đầu Thiên Tân Vệ lúc trước, Tống Nghi Xuân không hài lòng với số tiền lời của Thiên Tân vệ, gã gia đinh thân cận liền nhân cơ hội tiến cử biểu ca của mình, hắn thấy người này nói được đạo lý rành mạch, quyết định để hắn thay thế Lưu Đại...... Không ngờ, cũng chỉ là tên lý luận suông!


Hắn tức đến phát run, đứng dậy đạp cho tên đầu trang kia mấy đạp: "Cút cho ta! Đừng để ta thấy mặt ngươi!"


Trang đầu kia lảo đảo bò dậy, hoảng sợ chạy ra ngoài.


Đào Khí Trọng không thể không nhẹ nhàng 'khụ' một tiếng.


Tống Nghi Xuân định thần lại, vội kêu người hầu bên cạnh: "Đem tên kia nhốt vào phòng chứa củi cho ta, không thể làm rõ ràng sổ sách thu chi, thì trực tiếp đưa đến nha môn."


Mấy hộ vệ chờ ở ngoài tiến đến, lôi đầu trang kia đi.


Tằng Ngũ thấy vậy liền co rụt hai vai.


Tống Nghi Xuân cũng không còn tâm trạng xem sổ sách nữa, xua tay, đuổi mọi người ra ngoài.


Quốc công gia nói phong chính là vũ, hắn phải thừa dịp khi còn ở bên Quốc công gia kiếm chút bạc mới được, cho dù có nghèo túng, cũng không đến mức khó khăn.


Tằng Ngũ nghĩ nghĩ, kêu gã sai vặt tâm phúc của mình lại: "Ngươi đi xem Chung đại chưởng quầy đang làm gì?"


Gã sai vặt im lặng mà đi, đến tận buổi trưa mới trở lại báo: "Việc của Chung đại chưởng quầy đều đã xong, mỗi ngày chỉ ở đại sảnh nói chuyện phiếm, Thế tử gia đang cùng mấy trang đầu điền trang đối trướng."


Tằng Ngũ quyết định bây giờ phải đi gặp Chung Bỉnh Tường, nếu đợi đến buổi tối, có thể không thấy người, mà có khibản thân còn bị đám người của Di Chí Đường bắt trói rồi giao đến mặt Quốc công gia.


Người gác cổng của Di Chí Đường tựa tiếu phi tiếu, chặn hắn ở cửa: "Tằng Ngũ gia muốn tìm ai? Có cần chúng tôi giúp ngài thông báo một tiếng? Ngài chính là khách quý a!"


Tằng Ngũ không dám ra vẻ sĩ diện trước mặt người gác cổng của Di Chí Đường, hắn cười nịnh nọt: "Nghe ca ca nói kìa, ta thì tính cái khách quý gì, cũng chỉ là chân chạy vặt cho Quốc công gia......" Hắn ba hoa một đống lời hay ý đẹp, thấy vẻ mặt người gác cổng kia hơi dịu xuống, lúc này mới nói mục đích đến.


Người gác cổng đang chuẩn bị vào bẩm báo, hắn liền thấy Chung Bỉnh Tường và Trần Khúc Thủy cười nói đi tới hướng này.


Tròng mắt của Tằng Ngũ thiếu chút nữa rơi xuống.


Hắn theo bản năng muốn trốn chạy, vội vàng nói: "Nếu Chung đại chưởng quầy có khách, ta đợi lát nữa lại đến cũng được." Sau đóvbiến mất nhanh như chớp.


Mà khi hắn chạy đến vườn cây thì lập tức dừng bước chân, không chút suy nghĩ liền trốn vào trong đó.


Xuyên qua lùm cây cao hơn đầu người, Tằng Ngũ thấy Chung Bỉnh Tường và Trần Khúc Thủy đang đứng ở bậc thang đại môn của Chí Đường, vừa cười vừa nói, không buồn liếc mắt tới hướng hắn vừa chạy.


Chỉ chốc lát sau, có xe ngựa tiến vào.


Trên xe ngựa bước xuống là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi.


Chung Bỉnh Tường với Trần Khúc Thủy thấy vậy, cùng đi lên nghênh đón.


Trần Khúc Thủy giới thiệu thiếu niên với Chung Bình Tưởng.


Thiếu niên cung kính cúi người hướng Chung Bình Tưởng cấp lễ.


Chung Bỉnh Tường vội đỡi thiếu niên, cười nói gì đó với Trần Khúc Thủy.


Năm, sáu gia đinh cũng nhảy xuống từ xe ngựa phía sau, khiêng mấy hồm gỗ xuống.


Trần Khúc Thủy, Chung Bình Tưởng dẫn thiếu niên kia vào Di Chí Đường.


Mấy gia đinh chuyển hòm gỗ đi theo phía sau.


Rất nhanh đã không thấy bóng dáng của đoàn người ở cửa phụ của Di Chí Đường.


Hai mắt Tằng Ngũ đảo quanh, hắn men theo một con đường nhỏ ra khỏi phủ Anh Quốc Công, rồi làm bộ dạng như vừa từ ngoài trở về, tiến đến chiếc xe ngựa dừng bên cạnh Di Chí Đường, tò mò hỏi người đánh xe gần đó: "Này, các ngươi là người của phủ nào? Sao lại dừng ở đây?"


Người đánh xe nói bằng một giọng đia phương: "Chúng ta là từ Chân Định tới. Triệu chưởng quầy phân phó nghỉ ở nơi này."


Chân Định?


Nhà mẹ đẻ của Phu nhân!


Tằng Ngũ nhớ đến hai hòm ngân phiếu trong của hồi môn của Đậu Chiêu, lại nghĩ đến mấy cái hòm được kiêng vào kia, không kìm được run rẩy, còn muốn hỏi tiếp, lại thấy người gác cổng của Di Chí Đường cầm theo ấm trà và tách trà đi lại phía này. Hắn vội ậm ừ hai tiếng, chui vào lùm cây bên cạnh, luống cuống chạy về thượng phòng Tê Hương Viện.


"Quốc công gia, Quốc công gia." Hắn giả vờ hô hét gọi, "Tôi thấy Di Chí Đường có khách!"


Tống Nghi Xuân tức giận quát: "Kêu cái gì mà kêu? Một chút quy củ cũng không có."


Tằng Ngũ vội lấy lại vẻ kính cẩn mà hành lễ.


Tống Nghi Xuân lúc này mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"


Tằng Ngũ tiến lên vài bước, thấp giọng nói: "Quốc công gia, vừa rồi tôi chuẩn bị đi hỏi thăm việc đối trướng của Di Chí Đường. Ai ngời thấy được Trần tiên sinh dẫn Chung chưởng quầy đi đón một thiếu niên trẻ tuổi lạ mặt, thiếu niên kia còn mang theo vài cái hòm tới."


Tống Mặc là bị cứu đi. Phủ Anh Quốc Công trước mắt mới chỉ có Tống Nghi Xuân, Đào Khí Trọng và Thường hộ vệ biết. Tằng Ngũ chỉ là cảm thấy Trần Khúc Thủy xuất hiện thật vô cùng bất ngờ và quỷ dị, cũng không có nghĩ đến mặt khác.


Tống Nghi Xuân thần sắc đại biến, hỏi lại: "Trần Ba và Chung Bỉnh Tường cùng đi đón thiếu niên kia?"


Đáy mắt Tằng Ngũ xoẹt qua một tia giảo hoạt: "Tôi đã hỏi thăm rõ ràng, nam tử kia họ Triệu, từ Chân Định tới, là người nhà mẹ đẻ của phu nhân...... Mấy cái hòm kia, là hòm gỗ chương hương, chính là dùng để đựng sách viết, đựng ngân phiếu, gỗ chương hương có thể xua đuổi được côn trùng a."


Tống Nghi Xuân cũng nhớ đến hai hòm ngân phiếu trong của hồi môn của Đậu Chiêu.


Sắc mặt hắn liền trở nên vô cùng khó coi.


Đậu gia, rốt cuộc muốn làm gì?


Tống Nghi Xuân gọi Đào Khí Trọng đến.


Đào Khí Trọng đau đầu nói: "Chi bằng Quốc Công gia mời Thế tử gia tới hỏi rõ ràng -- nếu trong mấy cái hòm kia chính là ngân phiếu, người như Thế tử gia, chắc chắn sẽ không phủ nhận. Nếu chúng ta cho người đi dò la, chưa chắc hỏi thăm được điều gì."


Cái gì kêu "Chưa chắc hỏi thăm được"?


Tống Nghi Xuân tức đến há miệng, lại không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đành phân phó Đào Khí Trọng: "Ngươi đi kêu Thế tử gia lại đây!"


Đúng là người nào ra chủ ý, người đó đi làm!


Đào Khí Trọng cười khổ.


Chung Bỉnh Tường đang ngồi trên ghế thái sư thì nhảy dựng lên, chỉ vào mấy cái hòm gỗ chương hương trong phòng khách, cứng họng hỏi: "Đây, đây là cái gì?"


*Cây du đồng (cây trẩu) có quả được ép lấy dầu, người xưa sử dụng để thắp sáng vào ban đêm, nhưng rất yếu. Ở đây, Tằng Ngũ đang mắng tên sai vặt làm ăn vô dụng, còn phải đợi hắn gợi ý mới biết nên làm gì.


*Gỗ chương hương: gỗ cây long não có mùi hương tự nhiên xua đuổi côn trùng và nấm mỗ


(Chia sẻ: Thực sự sau một tháng nghỉ mất hút, mình thấy edit rất cứng, nếu thấy từ ngữ có lỗi hãy cho mình biết nhé)