Cửu Trọng Tử

Chương 339340




Chương 339: Đông Cung


Ý nghĩ chợt lóe qua khiến tâm trạng Đậu Chiêu trầm xuống.


Sao mình lại nhớ đến những chuyện không vui ở kiếp trước?


Kiếp này, nàng đã gả cho Tống Mặc, chắc chắn sẽ có một tương lai khác!


Nàng không khỏi vuốt bụng, dùng thanh âm ngưỡng mộ mà chính nàng cũng không nhận ra nói: "Thật hy vọng con của thần thiếp cũng có thể thông minh hoạt bát như Hoàng trưởng tôn."


Xúc động từ nội tâm Đậu Chiêu khiến Thái Tử Phi không khỏi bất ngờ, nàng tươi cười sung sướng nói: "Đậu phu nhân quá khen, trưởng tôn phủ Anh Quốc Công chắc chắn sẽ là một đứa trẻ thông minh hoạt bát."


Được tán dương, ánh mắt Hoàng Trưởng tôn nhìn Đậu Chiêu mang vài phần ý cười.


Đậu Chiêu hỏi: "Nương nương hy vọng sinh một tiểu quận chúa sao?"


"Đúng vậy!" Nụ cười Thái Tử Phi tràn ngập hạnh phúc của người mẹ, "Nữ nhi là áo bông nhỏ của nương, ta và Thái Tử đều mong có thêm quận chúa!"


Nhưng Đậu Chiêu biết nàng sẽ sinh con trai.


Nội thị và các cung nữ dẫn Hoàng Trưởng tôn đi.


Đậu Chiêu cùng Thái Tử Phi trò chuyện, rất nhanh đã đến buổi trưa.


Quy củ ban cơm trong cung phức tạp, không phải ai cũng hưởng được.


Thái Tử Phi trên đầu có hai bà bà, sao lại không rõ đạo lý này.


Nàng bưng trà tiễn khách, miễn Đậu Chiêu quỳ an.


Đậu Chiêu nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn khăng khăng muốn quỳ, sau đó cung nữ đỡ ra thiên điện.


Tống Mặc cũng đang nói chuyện với Thôi Nghĩa Tuấn ở cửa Đông Cung chờ Đậu Chiêu.


Khi Đậu Chiêu đến gần, Thôi Nghĩa Tuấn mới dừng đề tài, nhưng nàng vẫn nghe được câu cuối cùng "Chuyện này đành nhờ Thế Tử gia".


Nàng không hỏi gì, cùng Tống Mặc cáo từ Thôi Nghĩa Tuấn, rồi theo nội thị của Đông Cung dẫn ra Tây Trực môn


Trên đường, Tống Mặc nhỏ giọng hỏi nàng: "Nàng có mệt không, nếu mệt, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân một chút."


Đậu Chiêu không thể không khẽ cười, nhỏ giọng hỏi: "Chàng còn có thể tìm được chỗ nghỉ chân trong cung?"


"Đương nhiên." Tống Mặc thì thầm với Đậu Chiêu, "Chức Thiêm sự Kim Ngô Vệ này của ta cũng không phải hão danh!"


Đậu Chiêu mỉm cười nhìn Tống Mặc, thấp giọng nói: "Ta không sao, chỉ muốn nhanh về nhà thôi."


Tống Mặc không hề nói gì, nắm tay nàng.


Hai người đi theo nội thị chậm rãi rời cung, ngồi trên xe ngựa nhà mình.


Tống Mặc lập tức ôm nàng vào lòng: "Đừng bị va chạm nơi nào."


Xe ngựa không thể bằng kiệu, gặp phải chỗ gập ghềnh sóc nảy người sẽ thập phần khó chịu.


Đi nửa ngày, Đậu Chiêu cũng có chút mệt mỏi, nàng để Tống Mặc ôm mình.


Tống Mặc đặt tay lên bụng Đậu Chiêu, xúc động nói: "Không nghĩ tới chúng ta thật sự có con!"


Đây vẫn là lần đầu tiên Đậu Chiêu thấy bộ dạng trăm bề ngổn ngang cảm xúc của Tống Mặc, nàng không khỏi nổi hứng muốn trêu trọc hắn: "Sao? Không thích à?"


Tống Mặc đột nhiên vỗ nhẹ mông nàng: "Lại dám trợn mắt bịa đặt hù dọa ta!"


Bị Tống Mặc tuỳ tiện động tay Đậu Chiêu khiếp sợ "Ai da" một tiếng, trừng mắt nhìn.


Tống Mặc híp mắt cười, đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ như mỹ ngọc.


Đậu Chiêu kìm lòng không được mà tới gần, tận đến khi hơi thở ấm áp của Tống Mặc phất nhẹ trên mặt, nàng mới giật mình nhận ra mình định làm gì.


Nàng cuống quít lui về phía sau, dựa vào vai Tống Mặc để rời đi chú ý của hắn, che dấu hành động của mình: "Vừa rồi Thôi Nghĩa Tuấn nhờ chàng điều gì?"


Tống Mặc thấy vành tai nàng đỏ ửng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên nhưng thanh âm trước sau vẫn bình tĩnh như cũ: "Không phải chuyện quan trọng gì ——  mùa đông sắp tới, bệnh thấp khớp cũ của hắn tái phát, hỏi ta có thể tìm giúp hắn chút da thú để làm bao đầu gối không."


Đậu Chiêu trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới nói: "Có ai gọi hắn là 'Thôi tiện nghi ' không? Tầm mắt nhỏ như vậy, thật mất mặt cho Thái Tử."


Nàng không thể tưởng tượng ra kiếp trước Thôi Nghĩa Tuấn làm cách nào che chở Thái Tử Phi và ba vị hoàng trưởng tôn chạy khỏi Đông Cung, cũng giống như nàng không thể tưởng tượng ra kiếp trước Uông Uyên từ khi nào đã thông đồng với Liêu Vương, cuối cùng còn có thể toàn thân mà lui về ở ẩn.


Xem ra, mình phải suy ngẫm lại chuyện cung biến thật kỹ mới được.


Đậu Chiêu vô thức nắm chặt lấy vạt áo Tống Mặc.


※※※※※


Rất nhanh đã đến mùng năm tháng mười một, Lục gia lão phu nhân bảo nhi tử Lục Thời truyền lời tới Tống Nghi Xuân: "Cảnh Quốc Công phu nhân mở tiệc mừng thọ, có nhiều nữ quyến nhà huân quý ở kinh đô góp mặt. Đậu thị chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc như vậy, ta muốn nàng theo ta và Trưởng công chúa đi phủ Cảnh Quốc Công, làm quen với các phu nhân nhà công hầu bá khánh."


Tống Nghi Xuân nhíu mày.


Đào Khí Trọng khuyên hắn: "Cảnh Quốc Công phu nhân mở tiệc mừng thọ, phu nhân không tham dự, có chút không thỏa đáng. Không những đắc tội Cảnh Quốc Công phủ, mà còn đắc tội với Lục phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa......"


Tống Nghi Xuân hung hăng ném thiệp mời của phủ Cảnh Quốc Công lên bàn.


Đào Khí Trọng ra hiệu cho Tằng Ngũ cầm thiệp mời, đưa đến Di Chí Đường.


Đậu Chiêu nhận được thiệp, thương lượng với Tống Mặc: "Ta không đi được không?"


Từ sau khi khám ra hỷ mạch ở Đông Cung, thai nhi vẫn chưa được ba tháng. Bọn họ cũng chưa nói ra ngoài, chỉ có cữu mẫu và Triệu Chương Như mỗi ngày chăm sóc Đậu Chiêu ăn ngon uống tốt, Đậu Chiêu càng thêm không muốn nhúc nhích, ăn xong là ngủ, tỉnh thì lại cùng cữu mẫu và Triệu Chương Như nói chuyện và thêu thùa.


"Tốt nhất vẫn nên đi một chuyến." Tống Mặc cười nhận cháo củ từ bách hợp trong tay nha hoàn  đưa cho Đậu Chiêu, "Là Lục lão phu nhân tự mình bảo cữu công nói với phụ thân, còn kéo theo Ninh Đức trưởng công chúa nữa."


"Ta biết mà!" Đậu Chiêu uống cháo, nói, "Nhưng không muốn nhúc nhích."


Như vậy, giống như đang làm nũng.


Trong mắt Tống Mặc lập tức có ý cười nhàn nhạt, hắn hống nàng: "Khi nào từ phủ Cảnh Quốc Công về, ta bồi nàng chơi cờ."


Đậu Chiêu cười oanh oanh, đôi mắt ánh lên như cẩm thạch, sáng rọi rạng rỡ.


Lập tức trong lòng Tống Mặc bị nhu tình lấp đầy.


Hắn thích Đậu Chiêu như vậy, thích Đậu Chiêu làm nũng với hắn như vậy......Nhớ đến ngày đó ở trên xe ngựa, ánh mắt Đậu Chiêu vô cớ lộ ra chân tình nồng đậm, hắn không khỏi nhẹ nhàng xoa mặt Đậu Chiêu, giọng nói trầm thấp mang vài phần sủng nịnh: "Nàng ngoan ngoãn theo lão phu nhân xã giao, sau đó ta sẽ đón nàng."


Lời Tống Mặc nói khiến Đậu Chiêu rất vui.


Nàng cười khanh khách, đáp: "Chàng lừa ta —— Cảnh Quốc Công phu nhân mở tiệc mừng thọ, Quốc Công gia ngang hàng, tuy không cần phải đi mừng thọ, nhưng chàng là vãn bối, chẳng lẽ cũng không đi? Lại dám nói sẽ đón ta."


Tống Mặc mặt không biến sắc nói: "Chúng ta cùng xuất hiện, ta không phái người đến đón, nàng có thể chạy mất sao?"


"Giảo hoạt!" Đậu Chiêu liếc xéo hắn.


Ánh mắt kia, tựa như nắng hè tháng ba rực rỡ, khiến trong lòng Tống Mặc ngứa ngáy khó chịu.


"Sao lại nói ta giảo hoạt?" Hắn trận trụi nhìn ngực sữa đẫy đã của Đậu Chiêu, thản nhiên nói "Ta sợ thân thể nàng không chịu nổi, trên bàn tiệc toàn thịt cá, đến lúc đó nàng sẽ không thoải mái."


"Cữu mẫu bảo ta mang theo lá trà ngậm trong miệng." Đậu Chiêu vốn không để ý tới Tống Mặc, nhưng ánh mắt kia của hắn quá bức người, khiến nàng nuốt không trôi, nhịn không được hờn dỗi nói, "Chúng ta đang nói chuyện, chàng nhìn đi đâu vậy?"


Tống Mặc thì thầm bên tai nàng: "Mấy ngày rồi ta không nhìn, tự nhiên muốn nhìn......"


Tên vô lại này!


Mặt Đậu Chiêu nóng lên, nhìn khóe miệng Tống Mặc, ánh mắt nàng lưu chuyển, "Thật không", sau đó cắn vành tai hắn, cởi vạt váo ra, "Vậy phải cho chàng nhìn mới được."


Mặt hắn thoáng chốc ửng đỏ.


Đậu Chiêu thấp giọng cười.


Tống Mặc nhào tới: "Nàng cho rằng ta không dám!" .


Nội thất quanh quẩn nói cười vui sướng.


Ngoài cửa sổ lập tức truyền tới tiếng cữu mẫu cố tình ho khan: "Thọ Cô, thời điểm không còn sớm, con mau đi nghỉ đi! Ngày mai còn phải đến phủ Cảnh Quốc Công mừng thọ."


Trong phòng tiếng cười đột nhiên im bặt.


"Vâng" Cửa sổ nội truyền đến thanh âm điềm tĩnh tự nhiên của Đậu Chiêu, "Con lập tức đi nghỉ."


Cữu mẫu mỉm cười trở về phòng cho khách.


Nội thất lại vang lên tiếng cười như chuông bạc.


Tống Mặc dang rộng chân tay, suy sụp ngã trên giường đất.


Đậu Chiêu tươi cười như hoa, ghé vào bên người Tống Mặc.


"Thiên Tứ." Nàng hôn má Tống Mặc, tay chậm rãi lần vào vạt áo của hắn.


Tống Mặc vội bắt lấy cái tay hư, thân mật hôn mũi nàng, ôn nhu nói: "Trêu nàng thôi!" Sau đó ngồi dậy, "Chúng ta mau đi nghỉ!"


Ban đầu là muốn trêu nàng, nhưng sau đó, lại có chút không thể kiểm soát.


Đậu Chiêu ôm hắn từ phía sau, dựa vào vai hắn, thổi khí nóng vào tai: "Không cần ta hầu hạ sao? Ta vừa mới nghiên cứu cái gì đó gọi là 'Hoa Doanh'......"


Lời còn chưa nói, đã bị Tống Mặc đè ở dưới thân......


Nội thất lại truyền đến tiếng cười thanh thúy của Đậu Chiêu, còn có thanh âm Tống Mặc làm loạn.


Trời đêm đầu đông treo đây sao sáng, tựa như đôi mắt vũ mị của mỹ nhân, lấp lánh động lòng người.


 (Trong hoàn cảnh này, không cần giải thích, chắc mọi người cũng biết Hoa Doanh 花营 là gì rồi chứ!!)


Chương 340: Ngày Sinh


Cảnh Quốc Công phu nhân dưỡng ba nam năm nữ, trong đó hôn sự của ba nữ nhi đều do nàng quyết định, hơn nữa mỗi người đều được gả đến nhà rất khá. Đặc biệt là trưởng nữ, gả cho biên tu Hàn Lâm viện - Hạ Hoàn, trưởng tử của Hạ Băng, lúc trước mọi người đều cảm thấy đại tiểu thư phủ Cảnh Quốc Công quá ủy khuất, nhưng Thái Bình năm thứ tám Hạ Hoàn đỗ tiến sĩ, Thái Bình năm thứ mười một làm Trung sự Hình Bộ...... Cho đến năm ngoái hắn trở thành Tuần phủ Triết Giang thì không còn ai nghĩ vậy nữa, ngược lại tán dương Cảnh Quốc Công phu nhân tuệ nhãn thức châu*, tìm được con rể tốt. Cũng chính vì nguyên do chủ yếu đó mà Cảnh Quốc Công phu nhân ở trong phủ mới có thể thẳng lưng như vậy.


*Tuệ nhãn thức châu: có nhãn lực, chỉ những người giỏi phát hiện nhân tài (thức châu).


Khi Đậu Chiêu và Tống Mặc tới, phủ Cảnh Quốc Công đã có rất nhiều khách. Ngoại trừ những huân quý thân thiết, những nhà có quan hệ thông gia với phủ Cảnh Quốc Công cũng đến mừng thọ, thọ lễ của năm vị cô gia đưa tặng lại càng xa xỉ.


Tống Mặc nhỏ giọng dặn dò Đậu Chiêu: "Nếu có chuyện gì thì phái nha hoàn báo với ta, nếu không được, thì nói với tam phu nhân một tiếng."


"Ta biết." Đậu Chiêu nhìn thần thái cương dương của Tống Mặc, ôn nhu nói, "Chàng đừng uống nhiều rượu."


"Ừm!" Tống Mặc gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay nàng, đi đến xe ngựa của Lục lão phu nhân.


Ninh Đức trưởng công chúa cũng xuống ở xe ngựa phía sau.


Lục lão phu nhân nắm tay Đậu Chiêu, cười với Tống Mặc: "Ngươi chỉ cần lo đi xã giao, tức phụ của người cứ để ta, đảm bảo nàng sẽ không tốn một sợi tóc."


Mọi người khẽ cười.


Tống Mặc cũng không câu nệ, thản nhiên cúi người cảm tạ Lục lão phu nhân.


Lục lão phu nhân cười ha hả, quay đầu nói với Ninh Đức công chúa: "Đứa nhỏ này, chính vì vậy ta mới thích hắn."


Ninh Đức công chúa che miệng cười.


Tống Mặc cùng đám người Lục Thẩm cáo từ Lục lão phu nhân rồi đi chính sảnh ở phía đông, Đậu Chiêu theo Lục lão phu nhân chờ ở nhị môn.


Trương Tam phu nhân bước ra từ một đám ma ma bà tử: "Công chúa, ngoại tổ mẫu......"


Hạ nhân xung quanh tiến lên khom gối hành lễ,  mọi người nói nói cười cười đi phòng khách.


Cảnh Quốc Công phu nhân đang cùng Trường Hưng hầu phu nhân nói chuyện, thấy Lục lão phu nhân và Ninh Đức công chúa tiến vào, có hơi bất ngờ, vừa tươi cười đứng dậy đón chào, vừa nói: "Không ngờ hai vị sẽ đến, Cảnh Quốc Công phủ thật là bồng tất sinh huy!"


Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh; vẻ vang cho kẻ hèn này


Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa vai vế cao hơn Cảnh Quốc Công phu nhân, căn bản có thể không đến, nhưng vì ngoại tôn nữ gả tới phủ Cảnh Quốc Công, muốn cất nhắc Cảnh Quốc Công phu nhân, cùng là cho ngoại tôn nữ mặt mũi.


Lục lão phu nhân cười: "Còn không phải đến nhà ngươi ăn bữa cơm sao?"


"Mời hay không mời, nếu đã tới thì đều là khách quý." Cảnh Quốc Công phu nhân cười đáp, "Chỉ cần ngài không chê rượu nhạt."


Mọi người hàn huyên, tặng lễ, rồi ngồi xuống.


Cảnh Quốc Công phu nhân bắt chuyện với Đậu Chiêu: "Đây là lần đầu tiên Thế tử phu nhân đến phủ ta làm khách, có gì không thể nói với ta, thì cứ nói với biểu tỷ người."


Trương Tam phu nhân là thân thích của Tống Mặc.


Đậu Chiêu cười đáp.


Cảnh Quốc Công phu nhân giới thiệu nữ quyến đang ngồi với nàng: "Đây là đại cô nương nhà ta, hiện tại đang theo cô gia nhậm chức ở Giang Nam, mừng thọ lần này, nàng cố ý từ Giang Nam trở về...... Đây là nhị cô nương nhà ta, bà bà nàng là nhi nữ của Kỷ gia ở Nghi Hưng, cũng coi như có quan hệ thông gia với ngươi......"


Đậu Chiêu khách khí chào hỏi.


Kiếp trước, nàng thường xuyên qua lại phủ Cảnh Quốc Công, đối với thân thích nhà họ vô cùng quen thuộc.


Vài vị cô nãi vãi phủ Cảnh Quốc Công vội đứng dậy đáp lễ.


Phòng khách nhất thời náo nhiệt.


Nha hoàn tiến vào bẩm: "Phu nhân thế tử phủ Duyên An hầu tới."


Cảnh Quốc Công phu nhân liên thanh nói "Mau mời".


Uông Thiếu phu nhân và Phu nhân Thế tử Đông Bình bá cùng nhau tiến vào.


Đại gia lại có một màn chào hỏi nữa.


Theo sau Quảng Ân bá phu nhân cùng con dâu là Tuyên Ninh Hầu phu nhân tới......


Tất cả những người này Đậu Chiêu đều biết, nhưng thân quen khác biệt, đặc biệt là Tuyên Ninh Hầu phu nhân - Quách Thanh Hải, không những là tỷ muội kết nghĩa, hơn nữa hai người còn cùng nhau buôn bán, rồi trở thành thông gia. Vậy mà lúc này, Quách phu nhân chỉ gật đầu chào nàng, không thể giống như kiếp trước, vì sinh kế làm ăn mà qua lại thân thiết.


Đậu Chiêu không khỏi có chút buồn bã.


Đông Bình Bá phu nhân dẫn theo hai nhi nữ tới.


Đậu Chiêu không khỏi mở to hai mắt.


Đông Bình bá phu nhân dáng người mảnh mai, dung mạo hoa soi bóng nước, người khác nhìn vào đều sẽ nảy sinh vài phần yêu mến.


Nàng sinh một đôi tỷ muội, tựa châu tựa ngọc, thập