Cửu Trọng Tử

Chương 421: - 425




Trước khi bước vào chương 421, mình xin cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình ủng hộ và góp ý giúp mình!^^

Chương 421: Kim chỉ

Tống Mặc cười khinh bỉ, bảo Võ Di mời Liêu Bích Phong tới đây, còn mình thì đi thư phòng lấy sổ.

- Tiên sinh mang quyển sổ này đến thượng viện. Dựa theo đó kiểm kê đầy đủ đồ đạc ở thượng viện cho ta. Dù là một cây kim hay một sợi chỉ cũng phải bắt Tống Hàn giao ra.

Liêu Bích Phong đã nghe về chuyện ở thượng viện. Tuy không biết tại sao Tống Mặc và Tống Hàn lại thành ra như vậy, nhưng hắn là phụ tá của Tống Mặc, đương nhiên phải làm việc vì Tống Mặc. Sau khi nghe Tống Mặc dặn dò, Liêu Bích Phong cung kính đáp vâng rồi mang theo mười mấy hộ vệ và hai mươi mấy a hoàn, vú hầu cùng đến thượng viện.

Đêm đó là một đêm không ngủ.

Đám người Liêu Bích Phong kiểm kê đồ tới nửa đêm thì bên Tê Hương viện mới biết. Hiện bên đó vẫn đang dọn dẹp phòng ở, đun nước châm trà, bận rộn không nghỉ tay.

Tưởng thị không có chị em dâu, mấy huynh đệ của Tống Nghi Xuân thì đã ra ở riêng. Đồ của phủ Anh quốc công và đồ của bà đã lẫn lộn vào nhau từ lâu. Sau khi Tưởng thị qua đời, Tống Hàn vẫn ở lại thượng viện. Lúc trước, Tống Mặc chia đều hồi môn của Tưởng thị cho Tống Hàn không phải vì muốn so đo với hắn, mà vì không muốn di vật của mẫu thân bị Tống Nghi Xuân chà đạp. Và ngộ nhỡ Tống Nghi Xuân tục huyền rồi sinh đích trưởng tử, thân phận của Tống Hàn sẽ trở nên rất khó xử, tốt nhất là để hắn tự mình lập phủ sớm. Tống Hàn lấy nông trang, cửa hàng và đồ cổ của Tưởng thị, còn Tống Mặc lấy trang sức, một số đồ kỷ niệm và các loại bản thảo, tranh chữ.

Vì Tống Hàn vẫn là kẻ ăn bám trong nhà nên lúc ấy còn tán thưởng Tống Mặc nhân hậu độ lượng, có tình có nghĩa.

Cho nên thượng viện vẫn giống như lúc Tưởng thị còn sống, mùa xuân treo tranh mẫu đơn của Hoàng Thuyên, mùa hạ bày hoa sen cắm trong lọ sứ Thanh Hoa, mùa thu đặt bình phòng gỗ kê sí ngăn lối ra vào và mùa đông cắm mai đỏ vào bình gốm Lò Điêu. Tao nhã, lịch sự không tài nào hơn.

Quyển sổ mà Tống Mặc đưa cho Liêu Bích Phong chính là danh sách ghi những thứ Tưởng thị dùng khi còn sống.

Trong đó còn có một cặp khóa lục bảo hoàng hậu thưởng cho Tưởng thị vào mùa xuân năm Thái Bình thứ tư.

Nếu Tống Hàn muốn dọn về Tê Hương viện, đương nhiên những đồ vật thường dùng cũng sẽ được chuyển đi theo -- không thể uống nước cũng không có ly trà. Mà khuya khoắt thế này, chẳng lẽ lại bảo Tằng Ngũ đi xin Tống Nghi Xuân mở kho?

Lúc Liêu Bích Phong đến, những thứ cần thu về không chỉ có mỗi kim chỉ.

Một bộ ly trà hoa cẩm tú, một ấm tử sa khảm trúc, một ly trà lưu ly hoa sen, một cặp đĩa thủy tinh cúc hoa phúc đào... Mười đôi đũa gỗ nam, mười đôi đũa gỗ mun nạm ngà voi, mười cái mân khắc tranh hoa điểu để đựng trái cây... Mười khối ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu để chèn mành, một cây kim dao bằng ngọc bích, một cái lọ chuồn chuồn nước bằng ngọc hòa điền... Nhiều vô số, không dưới hai, ba trăm món.

Tùng La đi cùng đã lấm tấm mồ hôi trên chóp mũi, lo lắng hỏi Liêu Bích Phong:

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ ư? - Liêu Bích Phong cười khổ. - Đương nhiên là phải tìm Nhị gia đòi đồ!

- Nhưng Nhị gia đang ở Tê Hương viện...

- Nếu không thì tại sao thế tử gia lại đặc biệt dặn dò cho dù là một cậy kim hay một sợi chỉ cũng phải bắt Nhị gia giao ra bằng được.

Liêu Bích Phong khinh thường lườm Tùng La rồi bảo hộ vệ cầm danh sách đến Tê Hương viện.

Tống Hàn đang nằm trên giường, ôm cổ rên rỉ. Đại phu được mời tới đêm hôm vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói với Tống Nghi Xuân đứng cạnh giường:

- Nhị gia không có gì đáng ngại, dùng hai toa thuốc là sẽ khỏi thôi.

Rồi nghe nói Liêu Bích Phòng đến đòi đồ, Tống Nghi Xuân và Tống Hàn đều choáng váng.

Tống Mặc muốn đuổi cùng giết tận!

Còn đại phu thì không ngừng kêu khổ, co vai rụt cổ, ước gì có thể biến thành hạt bụi không ai để ý tới.

Mặt Tống Nghi Xuân đỏ phừng phừng. Ông quay sang mắng Tống Hàn:

- Súc sinh! Sao ngươi lại thiển cận thế hả? Chẳng qua chỉ là chén đĩa đã dùng mà cũng tha sang Tê Hương viện làm gì? Ngươi tưởng trong phủ thiếu thốn lắm à? Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thì có đấy! Ngươi còn không mau trả lại mấy thứ đó ngay đi!

Tê Hà muốn nói lại thôi.

Tống Hàn đã nhịn không nổi nữa, tủi thân kêu:

- Đấy đều là đồ con thường dùng. Bây giờ, ngày cả những thứ này mà huynh ấy cũng muốn so đo. Chẳng lẽ bảo con dùng đồ của phụ thân ư?

Tống Nghi Xuân nghẹn lời.

Tống Hàn lại bắt đầu thút thít khóc.

Tống Nghi Xuân đành phải gọi Tùng La vào:

- Ngươi nói với thế tử gia, trong phủ có rất nhiều những thứ như vậy, bảo Hoàng tổng quan ghi nợ lên Tê Hương viện.

Nếu Tùng La không phải người lạnh lợi thì đã không được ở lại Di Chí đường.

Hắn cúi người trước Tống Nghi Xuân rồi nói:

- Nô tài đã đưa danh sách này cho Hoàng tổng quản rồi ạ. Nhưng mà trong đó có nhiều thứ là hồi môn của Tưởng phu nhân. Liệu có cần viết giấy ghi nợ để tránh nhầm lẫn trong sổ sách không?

Tống Nghi Xuân bất ngờ, lập tức lườm kẻ gây chuyện cho mình.

Tống Hàn biết rất rõ hồi môn của Tưởng thị. Có lẽ trong lúc vô tình đã mang qua đây nhưng không thể nào nhiều như vậy được.

Nghĩ đến hiện giờ Tống Mặc coi hắn như kẻ thù, hắn không thể không nói:

- Ngươi mang danh sách lại đây để ta xem!

Tùng La cầm danh sách tới.

Tống Hàn chỉ vào chỗ: "Mười khối dương chi ngọc hình sư tử lăn tú cầu để chèn mành", hỏi:

- Trong danh sách hồi môn của mẫu thân mà ta đang giữ không có cái này!

Tùng La cười giải thích:

- Nhị gia không biết rồi. Ban đầu, khối ngọc dương chi dùng để chèn mành này là đồ trang trí đặt trên bàn, tổng cộng có mười hai khối. Không biết Nhị gia còn nhớ không? Ngày đó, người đến vấn an Tưởng phu nhân, gió lớn thổi bay mành suýt đập vào chân người, phu nhân đã bảo Trúc Quân dùng khối ngọc dương chi này chèn ở góc mành. Từ đó về sau, thượng viện luôn dùng nó như vậy. Nếu người không tin thì nô tài sẽ đi lấy sổ sách đến. Chúng nô tài phải mất rất nhiều thời gian mới tra được xuất xứ của nó đấy ạ. Còn có ly trà lưu ly hoa sen vốn dĩ là một cặp. Năm đó, Tưởng Ngũ cữu phái người hầu mang tới, thế tử gia được một cái, người được một cái. Người không may đánh vỡ cái của mình, thế tử gia đã đưa cái của ngài ấy cho người. Về sau, Tưởng gia bổ sung thêm danh sách hồi môn, ly trà lưu ly hoa sen này cũng có trong đó... Nhưng nô tài nhớ không rõ chuyện này. Nếu người thật sự thích thì có thể giữ lại. Nhưng xin người hãy ghi chú vào sổ. Lúc thế tử gia hỏi, chúng nô tài còn biết đường bẩm báo!

Tống Hàn tức giận mắng:

- Sổ sách nào? Ngươi mang tới đây cho ta. Ta muốn tận mắt nhìn thấy!

Mành suýt đập vào chân cái gì chứ? Rõ ràng nó là quà sinh nhật Chỉ huy sứ Mật Vân vệ tặng hắn năm tám tuổi mà.

Còn ly trà lưu ly kia là mẫu thân sai người mua từ Quảng Đỗng làm quà chúc thọ Lục lão phu nhân, tổng cộng có mười cái. Hắn thấy đẹp nên đã giữ lại một cái. Tiền mua bộ ly trà lưu ly kia trích từ tiền công, tại sao lại biến thành hồi môn của mẫu thân rồi?

Không lẽ hắn đã trở thành hổ lạc xuống đồng bằng? Ngay cả một nô bộc thấp kém như tên Tùng La này cũng dám khua môi múa mép trước mặt hắn!

Nhưng Tùng La lại cười đáp vâng, sau đó xoay người ra ngoài.

Dáng vẻ kia tuyệt đối muốn hơn thua.

Tống Hàn tức nghiến răng nghiến lợi.

Tống Nghi Xuân thì hoài nghi.

Cho dù tên gia đinh này nói thật hay không, nhưng nếu không có bằng chứng chắc chắn, sao hắn dám trả lời dứt khoát như vậy?

Rồi ông nghĩ tới cảnh Tống Mặc giận đỏ mắt bóp cổ Tống Hàn.

Bây giờ, Tống Mặc đang nổi nóng, chuyện gì cũng có thể làm ra. Nay nó dám tìm đến Tống Hàn, nói không chừng đã đào xong cái hố chờ Tống Hàn nhảy vào!

Mấy chuyện kiểu thế này không phải nó chưa từng làm qua.

Sau đó, ông bỗng nhiên nhận ra việc mình rước Tống Hàn vào Tê Hương viện chính là một quyết định sai lầm.

Ngay cả mấy đồ vật Tưởng thị từng dùng cũng muốn đòi, vậy số nông trang, ruộng đất, cửa hàng từng chia cho Tống Hàn cũng sắp bị Tống Mặc lấy lại.

Khi không còn hồi môn của Tưởng thị, Tống Hàn sẽ chẳng còn gì, sau này phải sống dựa vào ông... Ông vốn đã thiếu tiền, bây giờ lại thêm miệng ăn...

Tống Nghi Xuân bắt đầu đau đầu.

Tống Hàn cũng nghĩ đến vấn đề này.

Hắn đã nhắc khéo phụ thân rằng mình không có tiền, nhưng phụ thân lại làm như không nghe thấy và cũng không có động tĩnh gì, rồi cứ để hắn phải tranh luận với nô bộc của Tống Mặc... Đúng là đồ keo kiệt!

Nhỡ Tống Mặc đòi lại hết hồi môn của Tưởng thị thì hắn biết sống thế nào đây!

Không được! Sản nghiệp Tưởng thị cho hắn không thể giao ra!

Lúc hắn đang lo lắng suy nghĩ, Tùng La đã trở lại.

- Quốc công gia, Nhị gia, mời hai vị xem!

Hắn bày trước mặt Tống Nghi Xuân một quyển sổ dày cộp:

- Người xem đi! Đó chẳng phải là ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu dùng để trang trí ư? Người lại nhìn chỗ này xem, tháng chín năm Đinh Tị trở thành chèn mành... Tháng năm năm Mậu Ngọ, lúc mười hai khối ngọc dương chi hình sư tử lăn tú cầu nhập kho, Trúc Quân của thượng phòng đã điểm chỉ. Đây là dấu điểm chỉ...

Tùng La hăng hái lật sổ.

Nhìn từng hàng chữ đen kịt kia, Tống Nghi Xuân biết không thể chối cãi được nữa rồi.

Lúc này trời đã sáng rõ, những tia nắng dần xua đi bóng tối trong phòng. Ban đầu là Tống Hàn bị Tống Mặc giáo huấn, rồi đến bây giờ bị Tống Mặc lấy đồ, ông vẫn không hết kinh hoàng, lo lắng và tức giận. Cả đêm này, toàn thân ông đau nhức vô cùng, tựa như đang đứng trên đỉnh núi thì bị người ta đá xuống chân núi.

Ông quay sang quát Tống Hàn:

- Ngươi mang mấy đồ từ thượng viện qua đây như thế nào thì trả nó về như thế đó đi! Ngươi là Nhị gia của phủ Anh quốc công chứ không phải tên ăn mày thấy gì cũng nhận là của mình. Ngươi có thể đừng hơn thua với người ta như thịt chó không được để trên bàn được không.

Rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Tùng La sáng mắt nhìn Tống Hàn, trong bụng vẫn đang thầm khen Liêu tiên sinh lợi hại, phát hiện không thấy đồ thì lập tức bảo người của phòng kế toán tìm sổ sách cả đêm. Không ngờ quyển sổ này lại có tác dụng thật.

Bây giờ mình nên thúc giục Nhị gia không nhỉ?

Thế tử gia vẫn đang đợi bọn họ đáp lời đó!

Hắn cười thầm.

Tống Hàn đang nắm lên bên giường bỗng nhiên ném chén thuốc về phía Tùng La.

Tùng La kêu một tiếng, vội bưng kín trán.

Tê Hà sợ tái mặt.

Nhưng Tùng La lại than thở trong bụng. Nếu chảy máu thì tốt rồi, lát nữa thế tử gia nhìn thấy, nhất định sẽ khen hắn làm việc tận tâm...

Chương 422: Lâm bồn

Tống Mặc thấy trán Tùng La bị sưng, mặc dù không khen nhưng vẫn thưởng cho hắn hai lượng bạc.

Tùng La hớn hở lui xuống.

Liêu Bích Phong đến bẩm báo công việc kiểm kê đồ đạc ở thượng viện đã hoàn tất.

Tống Mặc rất hài lòng:

- Tạm thời niêm phong thượng viện lại, cử mấy vú hầu lâu năm đến trông coi. Tiên sinh cũng chuẩn bị đi. Hai ngày nữa, ta muốn lấy lại sản nghiệp trên danh nghĩa của Tống Hàn về. Đến lúc đó, hãy dẫn theo người lúc trước của tiên sinh cùng với người của phòng kế toán đến kiểm kê.

Liêu Bích Phong cung kính đáp vâng.

Tống Mặc trở về nhà chính.

Trước đó, Đậu Chiêu đã dặn phòng bếp hầm canh gà nhân sâm cho Tống Mặc. Nàng đang ăn một chén nhỏ thì Tống Mặc nhíu mày bước vào. Đậu Chiêu không thể không dịu dàng khuyên:

- Cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từ từ. Chàng đã không ngủ cả đêm qua rồi, ngoài hành hạ bản thân thì còn làm được gì khác? Chàng dùng canh rồi đến nha môn đi! Trong nhà đã có Liêu tiên sinh lo liệu, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Mà cho dù Liêu tiên sinh không xử lý được, chẳng phải vẫn còn Nghiêm tiên sinh đấy ư?

Đêm qua Liêu Bích Phong một tay làm giả sổ sách, không chỉ Tống Mặc mà ngay cả Đậu Chiêu cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Tống Mặc không nhịn được mỉm cười.

Hắn véo mũi Đậu Chiêu, trêu ghẹo:

- Tự dưng ta quên mất nhà chúng ta còn có vị nữ tiên sinh này nữa.

Đậu Chiêu nhướng mày, đắc ý nói:

- Nghiêm tiên sinh cũng không xử lý được thì ta ra tay vẫn chưa muộn.

Tống Mặc cười ha ha.

Tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Lúc dùng canh gà, hắn thương lượng với Đậu Chiêu:

- Ta nghĩ không thể tra được lý do phụ thân phản bội mẫu thân từ chỗ ông ấy. Nàng có thể tìm cơ hội gặp Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức được không? Hiện tại, trưởng bối còn sống mà lại biết chuyện trong nhà chúng ta chỉ còn hai vị này thôi.

- Ta cũng nghĩ vậy.

Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đi lấy quan phục của Tống Mặc.

- Còn cả chỗ Đại bá mẫu, Tam thẩm và Tứ thẩm cũng phải hỏi nữa. Lập trường khác nhau, góc nhìn khác nhau. Có lẽ họ cũng biết gì đó.

- Vậy chuyện này giao cho nàng nhé.

Tống Mặc cảm thán:

- Ta thật sự không hiểu nổi! Mẫu thân là người sáng suốt, phu thê lại đầu gối tay ấp gần gũi nhất với nhau. Nếu phụ thân có chuyện không thể nói cùng mẫu thân thì cũng đừng tráo đổi đích trưởng nữ với cái thứ nghiệt chủng bên ngoài kia chứ, sau đó còn hạ độc giết mẫu thân vì muốn che giấu chuyện này... Rốt cuộc ông ta nghĩ gì trong đầu vậy? Mẫu thân đã làm gì có lỗi với ông ta mà muốn hại mẫu thân như thế?

Cứ nhắc đến là hắn lại bực bội.

Đậu Chiêu bước lên phía trước, xoa xoa ngực hắn:

- Đừng nóng! Đừng nóng!

Tống Mặc hít một hơi thật sâu, áy náy nói:

- Ta không sao. Lại khiến nàng lo lắng rồi. Nàng sắp sinh mà cũng không được yên.

Đậu Chiêu tươi cười nói:

- Đợi ta sinh xong, phạt chàng cho con đi tiểu mỗi tối.

- Được! Được!

Tống Mặc cẩn thận sờ lên bụng Đậu Chiêu, khẽ dặn dò:

- Lúc ta ở nha môn, nàng phải chú ý đấy. Ta sẽ để lại lời nhắn cho lính gác cửa cung. Nếu nàng không thoải mái thì cứ sai người hầu đến tìm, lính gác sẽ lập tức báo lại với ta.

Hắn chỉ sợ Đậu Chiêu sinh khi hắn còn đang trong cung.

- Ta biết mà. Chàng cứ yên tâm đến nha môn đi!

Đậu Chiêu tiễn hắn ra ngoài.

Hai ngày sau, nàng bắt đầu đau bụng nhưng vẫn cố chịu ăn xong nửa bát canh gà rồi mới bảo Cam Lộ đi gọi bà đỡ.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau