Cửu Trọng Tử

Chương 516: - 520




Chương 516: Từ đường


Đậu Chiêu thầm thở dài.


Tống Hàn nhận kết cục này kể cũng thảm cho hắn!


Nàng cảm thán với Tống Mặc.


Tống Mặc cười kinh, nói:


- Hắn gieo gió gặp bão thì trách ai? Nếu lúc trước hắn thành thật nói với ta về chuyện của mẫu thân thì sao ta phải làm đến mức này? Không! Kể cả khi hắn sợ hãi nhất thời, không dám nói nhưng sau khi phụ thân thay đổi, sau khi thấy ta chiếm thế thượng phong, hắn vẫn có thể nói với ta, ta sẽ không truy cứu. Vậy mà hắn lừa ta hết lần này đến lần khác, tận đến khi bị ta phát hiện vẫn không thôi xảo biện. Nàng nói xem hắn thật sự không có một chút tà tâm nào ư?


E rằng không chỉ là một chút!


Đậu Chiêu cười khổ.


Tống Mặc thở dài một hơi, dịu dàng nói:


- Chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa! Nhắc đến hắn là tâm trạng của ta lại không tốt. Ta đã nói chuyện với Hoàng đại nhân của phủ Thuận Thiên. Sáng sớm mai, sau khi phụ thân và Miêu gia hoàn tất thủ tục, nhà ta sẽ mở từ đường, Tống Hàn lập tức cút đi...


Cút đi đâu?


Nhìn sắc mặt đã lạnh như băng của Tống Mặc, Đậu Chiêu thông minh không hỏi tiếp, để Tống Mặc đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi.


Có lẽ vì điều khúc mắc trong lòng được gỡ giải nên Đậu Chiêu ngủ rất ngon. Khi nàng mở mắt, mặt trời đã lên cao, Tống Mặc cũng không thấy đâu.


Nàng tức giận mắng:


- Sao các ngươi không gọi ta dậy?


Miêu An Tố và Tê Hà đang ở tạm Di Chí đường, hôm nay lại là ngày mở từ đường!


Người trực tối qua là Nhược Chu. Nàng thưa:


- Không phải nô tỳ không muốn gọi phu nhân dậy nhưng Thế Tử bảo phu nhân đã vất vả mấy ngày nay, dặn nô tỳ không được đánh thức phu nhân.


- Quốc công gia và người của Miêu gia đến phủ Thuận Thiên, giờ vẫn chưa về. Nhị thái thái ăn sáng rồi đến phòng của Tê Hà cô nương. Hai người vẫn đang đi dạo ven hồ từ sáng ạ.


Chắc hẳn hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau.


Đậu Chiêu dùng bữa sáng rồi đến hoa viện xem Nguyên ca nhi chơi bập bệnh cùng tiểu a hoàn.


Miêu An Tố đã thấy Đậu Chiêu từ xa. Nàng thì thầm với Tê Hà mấy câu, Tê Hà nhìn qua hướng nay, sau đó cùng Miêu An Tố đi đến.


Đậu Chiêu hỏi hai người:


- Các ngươi định sau này thế nào?


Mặc dù Tống gia ít họ hàng nhưng Miêu An Tố là thê tử của Tống Hàn, Tê Hà là tỳ nữ của Tống Hàn, nay hai người đứng ra làm chứng tố cáo Tống, thanh danh cũng coi như mất. Nàng hy vọng có thể dùng hết sức mình để che chở cho hai người.


Miêu An Tố mỉm cười, nói:


- Đêm qua, đại ca đã phái người tới tìm muội để truyền đạt lại ý của Thế Tử gia. Muội có thể rời phủ Anh Quốc công như vậy là phúc lớn lắm rồi. Muội không còn gì hối tiếc nữa.


Còn cười đùa:


- Muội tay trắng gả vào phủ Anh Quốc công. Bây giờ, muội có nhà có đất, còn có sự che chở của Thế Tử gia và phu nhân. Chẳng phải đã khác xưa rồi ư?


Nàng rất lạc quan.


Còn Tê Hà muốn trở về điền trang của Thôi gia ở Chân Định.


- Thập Tam gia nói với mọi người trong trang rằng phu quân của nô tỳ chết trong khi bảo vệ phu nhân. Mọi người rất tốt với nô tỳ. Nô tỳ cũng đã quen với chuyện sáng làm chiều nghỉ rồi.


Không những thế, mọi người cũng không coi thường nàng vì nàng là quả phụ, mấy vị lớn tuổi còn khuyên nàng tìm ai đó... Đầu thôn có một quả phụ họ Đỗ. Con trai của nhà đấy là người bán hàng rong, mỗi lần đi xa sẽ mang cho nàng những cuộn chỉ màu sắc rực rỡ. Lần này nghe nói phu nhân muốn nàng hồi phủ, hắn còn tưởng nàng sẽ không trở lại nên đã đi sau xe ngựa của nàng đến khi rời huyện Chân Định...


Nhớ đến điều này, mặt nàng lại nóng lên. Nàng liếc nhìn Đậu Chiêu, thấy Đậu Chiêu đang nói chuyện với Miêu An Tố, không phát hiện ra sự khác thường của mình. Nàng thở phào, áp chế lo lắng trong lòng.


Võ Di chạy tới.


- Thưa phu nhân, nhị thái thái, Tê Hà cô nương! Mấy vị lão gia và cữu lão gia đã đến. Thế Tử gia mời mọi người qua đó ạ.


Trò hay bắt đầu rồi!


Đậu Chiêu theo Võ Di đến từ đường.


Mấy vị lão gia của Tống gia và cữu lão gia của Lục gia đang ngồi ở sảnh chính của từ đường. Các nữ quyến thì ngồi ở sảnh bên.


Chốc lát sau, Tống Nghi Xuân và Tống Mặc bước vào.


Mọi người đứng dậy chào hỏi.


Thái độ của Tống Mặc vẫn ôn hòa nhưng Tống Nghi Xuân lại giống như bị ai đó quỵt mất ba ngàn lượng bạc. Ông gật đầu qua loa rồi ngồi xuống ghế thái sư chính giữa.


Tống nghi Xuân nhìn lướt qua nhóm người của Lục gia.


- Trước đó, ta đã nói rõ mục đích mời mọi người tới rồi. Hôm nay mời chư vị tới là để mọi người làm chứng: từ nay về sau Tống Hàn không còn là con cháu của Tống gia nữa.


Sắc mặt ông sa sầm.


- Dẫn Tống Hàn tới đây!


Tống Hàn sắp điên rồi.


Đậu Chiêu nhốt hắn trong kho củi và vẫn cho hắn ăn uống đầy đủ. Nhưng không ai nói với hắn một câu nào, cũng không có Tống Nghi Xuân đến quát tháo, không có Tống Mặc đến tra khảo, giống như mọi người đã quên hắn. Cũng vì vậy, hắn không thể biện bạch, càng không biết tương lai phía trước ra sao. Có khi lát nữa thôi, cửa kho củi sẽ kẽo kẹt mở ra, phụ thân đen mặt đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!", Tống Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi cùng phụ thân. Hoặc cũng có khi cửa kho củi bị ai đó đá văng, hắn bị kéo xềnh xệch ra ngoài, bọn chúng mặc kệ xiêm y của hắn bị sỏi đá cào rách, hung tợn nói: "Hôm nay cho ngươi ăn ngon, bữa sau ngươi phải ăn cơm ở điện Diêm La rồi."...


Cho nên khi Hạ Liễn dẫn theo mấy hầu già bưng nước ấm và xiêm y đến, hắn lập tức quỳ xuống ôm đùi Hạ Liễn, khóc lóc:


- Không phải ta! Ta không làm! Ta bị oan... Ngươi để ta gặp đại ca một lần đi, chỉ một lần...


Nhưng trước vẻ mặt khinh thường của Hạ Liễn, hắn lập tức đổi giọng:


- Ngươi chỉ cần bảo với cha ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cũng biết cha ta rất thương ta mà. Nếu ông ấy biết ai hại ta, tuy rằng không thể xử lý kẻ đứng sau nhưng chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ những kẻ trực tiếp ra tay... Đây là việc nhà chúng ta. Ngươi đừng can thiệp vào. Từ xưa đã có gương thần tử quấn vào chuyện tranh đoạt đích thứ sẽ không có kết cục tốt. Các ngươi cũng giống vậy...


Bảo sao mọi người đều nói nhị gia và Thế Tử không cùng một mẹ.


Một người cương nghị trầm tính như Thế Tử gia thì sao có thể có đệ đệ ruột như này?


Hạ Liễn nhịn lắm mới không đá bay Tống Hàn. Hắn cố tỏ ra cung kính:


- Nhị gia hiểu lầm rồi. Quốc công gia muốn gặp nhị gia. Thế Tử gia bảo tôi dẫn người tới hầu hạ nhị gia rửa mặt và thay xiêm y.


- Ngươi nói gì?


Tống Hàn vừa mừng vừa sợ, hỏi lại:


- Cha ta muốn gặp ta?


- Đúng vậy!


Khóe miệng Hạ Liễu nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi tắn.


- Nhị gia chuẩn bị mau lên rồi theo tôi đi gặp Quốc công gia không kẻo mọi người lại sốt ruột.


Đây chính là thoát khỏi khốn cảnh cửu tử nhất sinh.


Tống Hàn gật đầu lia lịa:


- Được! Được!


Hạ Liễn chẳng muốn đỡ Tống Hàn dậy, gạt tay hắn rồi đi thẳng ra ngoài.


Mấy hầu già cười dịu dàng, tiến tới giúp hắn rửa mặt chải đầu, thay xiêm y.


Tống Hàn vui mừng khôn siết, thậm chí còn không quan tâm những hầu già này trông rất lạ mặt, thản nhiên hỏi:


- Mấy người làm ở chỗ nào? Không biết cha ta đang đợi ta ở đâu? Đại ca cũng ở đấy à?


Mấy hầu già chỉ mỉm cười không đáp, tay chân nhanh nhẹn, thoạt nhìn đã biết bọn họ rất quen với việc hầu hạ người khác.


Tống Hàn cũng biết quy củ trong nhà nghiêm khắc, không hỏi nữa, để bọn họ hầu hạ rồi ra khỏi kho củi.


Trời cao trong xanh như vừa được gột rửa khiến lòng khoan khoái.


Hắn hít một hơi thật sâu, trông thấy Hạ Liễn dẫn theo bảy, tám hộ vệ cao lớn thô kệch tới.


Nụ cười trên mặt Tống Hàn đông cứng.


Hạ Liễn làm như không thấy, cười nói:


- Nhị gia, mời theo tôi! Sau dó xoay người hướng về phía Tê Hương viện.


Tống Hàn lại vui vẻ cười, không còn bài xích với chuyện bị hộ vệ vây quanh nữa.


Bọn họ qua sảnh chính rồi đến một hành lang lát đá xanh có hàng cây dọc hai bên.


Tống Hàn lập tức dừng bước, lo sợ hỏi:


- Chúng ta đang đi đâu?


- Từ đường!


Hạ Liễn nói một cách thản nhiên:


- Quốc công gia và Thế Tử gia đang đợi nhị gia ở đó.


- Đợi ta?


Mắt Tống Hàn đảo bốn phía.


- Đợi ta làm gì?


- Hình như có chuyện quan trọng muốn nói.


Hạ Liễn trả lời:


- Nhưng là chuyện gì thì tiểu nhân không biết.


Tống Hàn do dự.


Hạ Liễn cười nói:


- Nơi này chỉ còn cách tử đường gần mười trượng. Nhị gia hỏi Quốc công gia, chẳng phải sẽ biết ư? Nếu chậm trễ rồi chọc giận Quốc công gia thì không ổn đâu.


Giọng điệu mềm mỏng còn có một chút gì đó an ủi khiến Tống Hàn an tâm rất nhiều. Hơn nữa, hắn đang bị hộ vệ bao vây, dù muốn chạy cũng không thể thoát!


Tống Hàn theo Hạ Liễn đến từ đường.


Hắn vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt sa sầm của Tống Nghi Xuân cùng bộ dạng hờ hững của Lục đại gia Lục Thần.


Còn Tống Mặc đang ngồi bên dãy của Lục Thần.


Tim Tống Hàn đập lệch một nhịp.


Muốn nói chuyện với hắn nhưng không gọi vào thư phòng mà lại đến từ đường, còn mời người của Lục gia...


Hắn nhìn dãy của Tống Nghi Xuân.


Tống Mậu Xuân và những người khác cúi đầu uống trà hoặc ngồi im một chỗ, không ai chào hỏi hắn.


Mặt hắn lập tức trắng bệch.


- Không! Không! Không!


Tống Hàn lùi về phía sau.


- Ta không cấu kết với Liêu Vương. Là phụ thân! Phụ thân bảo ta đến biệt viện Hương Sơn. Ta không biết gì hết...


Chuyện đã đến nước này mà cái của nợ này vẫn nói nhăng nói cuội được, bảo sao Đậu thị muốn mình đánh đòn phủ đầu, đuổi nó khỏi nhà.


Tống Nghi Xuân thở hắt ra hơi, trợn mắt với Tằng Ngũ.


Tằng Ngũ giật mình, chạy tới che miệng Tống Hàn:


- Đây là từ đường Tống gia đấy, nhị gia! Ngài không được nói linh tinh, nếu không liệt tổ liệt tông của Tống gia sẽ tức giận.


Tống Khâm nhíu mày.


Dù Tống Hàn phạm phải lỗi gì nhưng Tằng Ngũ là một nô bộc, há có thể đối xử với Tống Hàn như vậy?


Hắn mấp máy môi, muốn khiển trách Tằng Ngũ. Ai ngờ tiểu đệ của hắn lại giật giật tay áo hắn, thì thầm:


- Đừng! Cẩn thận lửa cháy lên đầu mình.


Tống Khâm còn đang do dự thì mấy người hầu cao lớn đã nhanh tay nhét một cái khăn vào miệng Tống Hàn rồi ấn hắn xuống đất.


Chương 517: Báo ứng


Tống Nghi Xuân thoáng sững người, sau đó nghiêm giọng quát:


- Ngươi biết sai chưa, Tống Hàn?


Tống Hàn kêu "ô ô", điên cuồng giãy giụa, hai mắt trợn ngược đầy căm phẫn nhìn Tống Nghi Xuân.


Tống Nghi Xuân rùng mình, trong đầu hiện lên cảnh Tượng thị trước khi chết.


Ông hắng giọng để xua đi cảm giác lúng túng này:


- Cho Miêu thị và a hoàn kia vào.


Tằng Ngũ vén mành của gian bên lên. Miêu An Tố và Tê Hà đi vào.


Tống Hàn kinh hãi nhìn Tê Hà.


Tê Hà làm như không thấy, theo sát sau lưng Miêu An Tố đến giữa sảnh chính. Hai người khom gối hành lễ với các vị lão gia, thiếu gia đang ngồi.


Tống Nghi Xuân hỏi:


- Miêu thị, ta hỏi ngươi: lúc Liêu Vương tới nhà chơi đã xảy ra chuyện gì?


Tống Mậu Xuân và những người khác chợt hiểu.


Hóa ra là thế!


Tống Hàn bị đuổi khỏi nhà không phải vì tội thông dâm với thứ mẫu mà bởi vì hắn cấu kết với Liêu Vương. Nay Liêu Vương đã thua, nếu không xử lí Tống Hàn, phủ Anh Quốc công có thể bị liên lụy.


Nói không chừng bọn họ sẽ bị xét nhà lưu đày giống phủ Định Quốc công!


Dù thế nào cũng phải đuổi Tống Hàn.


Trong tiếng nói êm tai của Miêu thị, Tống Mậu Xuân và những người khác đưa mắt nhìn nhau, thống nhất quyết định.


Tống Khâm hổ thẹn gần chết.


Uổng cho hắn là đại ca mà còn không bằng tiểu đệ Tống Đạc.


Hắn không thể không đánh giá lại Tống Đạc.


Tống Đạc đang im lặng lắng nghe những gì Miêu An Tố nói:


- ... Tê Hà từng nhắc nhở con nhưng tại con quá ngu ngốc, không ngờ có thể xảy chuyện như vậy nên mới khiến nhị gia ngày càng xa ngã, cuối cùng gây ra lỗi lầm này! Dù thế nào cũng đều tại con, kính xin cha chồng trách phạt.


Nói xong, nàng lập tức quỳ xuống.


Tống Nghi Xuân gật đầu hài lòng, nhìn sang Tê Hà.


Tê Hà cũng quỳ xuống, khẽ thưa:


- Từ khi chuyển đến chỗ nhị gia, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ sát bên nhị gia. Nhị gia thân thiết với các tỷ tỷ trong phòng Quốc công gia. Mới đầu, nô tỳ không chú ý nhưng khi nhị gia được ban hôn, Đỗ Nhược có vẻ không vui, nhị gia không có việc gì cũng chạy đến chỗ Đỗ Nhược. Nô tỳ thấy sai sai nhưng khi đó trong nhà bận rộn vì hôn sự của nhị gia sai nên không thể quan tâm...


Tống Nghi Xuân nghe mà nhức răng.


Nhị gia thân thiết với các tỷ tỷ trong phòng Quốc công gia cái quỷ gì chứ! Chẳng lẽ người của mình mắt đưa mày lại với Tống Hàn?


Sao Đậu thị lại để đứa a hoàn này nói nhảm như vậy!


Tống Nghi Xuân cảm thấy cổ họng bị một cái lông vũ gãi ngứa, khẽ ho một tiếng, ngắt lời:


- Được rồi! Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Ngươi không cần kể chi tiết làm gì.


Đây đúng là nhổ củ cải còn mang theo bùn!


Ai biết sẽ cho rằng Tê Hà nói không xuôi tai. Ai không biết còn tưởng Tống Nghi Xuân mọc mấy cái sừng!


Tống Mậu Xuân suýt nữa cười phá lên.


Ông vội vàng cúi đầu uống trà để nín cười.


Hai huynh đệ Lục Thần và